Kỳ Bác Ngạn nhăn mày, bắt lấy cây kẹo mà Mạnh Dao đưa em trai mình. Này là cây kẹo dính nha, hiển nhiên là cây kẹo mà Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp cầm lên lại buông xuống
Mạnh Dao không biết trùm cuối muốn làm gì, mang theo tức giận lùi ra sau mấy bước.
Mà Kỳ Văn Diệp phía sau, lại bước lên trước may bước.
"Anh hai, sao anh lại đến trường học, sao anh cũng lên trấn? Không phải anh định đi đấy chứ?"
Cậu lúc đầu còn đang cao hứng, sau đó lại rối rắm khẩn trương, duỗi tay bắt lấy Kỳ Bác Ngạn, bị anh nhìn thoáng quá thì rụt tay về.
"Em nói sai rồi, anh hai không đi, anh đã đáp ứng rồi, anh hai".
Kỳ Văn Diệp thấy Kỳ Bác Ngạn cầm đồ ăn vặt, duỗi trước mặt mình, do dự, đưa tay nhận lấy, "Anh hai, anh muốn mua đồ ăn vặt cho em sao?"
Theo bản năng cầm lấy....
Bất động.
Kỳ Văn Diệp nhịn không được nhìn Kỳ Bác Ngạn, không ngờ cặp mắt đen kia rành mạch hiện lên ý tứ: "Thứ này không phải cho em."
Kỳ Văn Diệp đầu đầy dấu chấm hỏinghi hoặc, ba ba kêu một tiếng "Anh hai".
Lại không thể tưởng tượng được, ngay sau đó, đồ ăn trong tay cậu bị Kỳ Bác Ngạn lấy trở về.
Ngược lại dơ cao hơn, đưa cho người phía sau.
Kỳ Văn Diệp: "......"
Người vừa mới lùi ra sau lưng cậu là chị dâu.
Mạnh Dao cũng ngốc luôn rồicô hoàn toàn không hiểu được ý tứ của trùm cuối.
Dương Bân Bân từ lúc mới thấy Kỳ Bác Ngạn, liền ngơ ngẩn, ngẩn người một hồi lâu cậu bé mới lấy lại được tinh thần
Cậu bé phấn chấn, túm lấy Kỳ Văn Diệp, gương mặt béo tràn đầy kích động
"Đây là anh hai cậu hả? Mình cuối cùng cũng tin lời cậu nói, anh hai cậu lớn lên thật tuấn tú, không chỉ tuấn tú đâu, còn rất giống với đại minh tinh!"
"Kỳ Văn Diệp, chúng ta đã sớm nói rồi, anh cậu cũng là anh mình, mau mau mau, mau giới thiệu một chút!".
Kỳ Văn Diệp bị Dương Bân Bân nói đến hoa mắt chóng mặt ù tai, nhịn không được duỗi tay đẩy cậu bé một cái, cậu bé oa oa kêu lên.
Mặt cậu bé cũng đủ dày, trực tiếp các trạng với Kỳ Bác Ngạn, "Anh hai, anh xem cậu ấy động tay động chân kìa, anh mau thu thập cậu ay!"
Khuỷu tay Kỳ Văn Diệp thọc cho Dương Bân Bân một cái, thành công làm cậu bé yên tĩnh một chút.
Thấy Kỳ Bác Ngạn cùng Mạnh Dao đứng đối mặt, một người đưa đồ, một người khôi ân, Kỳ Văn Diệp nghiến răng, túm lấy tay Mạnh Dao, bắt cô phải nhận đồ của Kỳ Bác Ngạn đưa.
Còn không phục mà nói với Mạnh Dao: "Anh hai còn chưa mua đồ ăn vặt cho em đâu, mua cho chị, chị còn dong dong dài dài không nhận, mau cầm đi!"
Kỳ Bác Ngạn liền buông tay, Kỳ Văn Diệp cầm tay Mạnh Dao nhận lấy.
Kỳ Văn Diệp tuy rằng nói Mạnh Dao, nhưng cầm lòng không đậu, hừ hừ tức giận, "Đây là đổ ăn cho con nít, có gì ngon mà ăn, chỉ lãng phí tiền! Em mới không có hiếm lạ mấy món này!"
Mạnh Dao cầm lấy cây kẹo đường, càng ngốc lăng hơn nữa.
Trùm cuối không biết có ý đồ xấu gì, tự nhiên cho cô kẹo đường là gì?
Từ hành động vừa rồi của anh, đích xác là đưa cô không phải đưa cho Kỳ Văn Diệp.
Trùm cuối muốn làm gì? Đồ của anh cô nào dám nhận?
Mạnh Dao run rẩy muốn ném đi, Kỳ Văn Diệp ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bắt được kẹo, nhét lại cho cô.
"Chị cầm đi!"
"Chị còn không biết tốt xấu, đến em còn không Có!"
Lời này nói ra, mùi dấm bay nồng nặc.
Mạnh Dao muốn đem kẹo nhét cho Kỳ Văn Diệp, chưa kịp đưa, trong tay Kỳ Văn Diệp cũng đột nhiên xuất hiện một cây kẹo đường, cậu vội vàng nhận lấy.
Vừa thấy, liền cao hứng hẳn lên.
"Anh hai, đây là cho em?"
Cũng là một cây kẹo đường nha.
Kỳ Văn Diệp thấy trong tay mình có đồ ăn, thì cao hứng hoan hô: "Anh hai, anh thật tốt!"
Mạnh Dao muốn mua cho cậu thì cô không cần, anh hai mua thì cậu muốn. Hai đúng là anh em ruột!