Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp ngồi xổm nghe lén, Kỳ Văn Diệp chạy ra, cô vẫn còn đang ngồi ở đó, cơ thể béo như vậy, cuộn thành một đoàn hệt như bánh trôi nước.
Ánh mắt Kiều Tịch Ngôn xẹt qua Mạnh Dao, trong mắt có chút khinh miệt, sau đó chuyển mắt nhìn Kỳ Văn Diệp.
"Văn Diệp, chị chỉ mượn anh em...một chút tiền, sẽ không chậm trễ việc đưa bác Thủy Hoa đi bệnh viện, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt nhà em."
Chỉ nghe lời nói của Kỳ Văn Diệp, cô ta liền đoán được, Kỳ Bác Ngạn có bao nhiêu tiền người trong nhà đều không ai biết.
Bọn họ không biết, nhưng cô ta lại rõ ràng, việc này làm trong lòng Kiều Tịch Ngôn có chút mừng thầm.
"Chị Tịch Ngôn, chị không cần gạt em, xưởng bột mì kia có bao nhiêu lớn, lương thực phải mất bao nhiêu tiền mới mua được đây là con số khổng lồ! Chị mượn anh em, không phải là đào rỗng túi tiền nhà em sao? Dù sao em tuyệt đối cũng không đồng ý!"
Cảm thấy mình thấp cổ bé họng, cậu còn lỗi kéo Mạnh Dao về phe của mình.
"Không chỉ mình em không đồng ý, ngay cả chị dâu thứ cũng không đồng ý, chị dâu, em nói đúng không?"
Vốn định lặng lẽ trốn đi, Mạnh Dao: "....."
Kỳ Văn Diệp đúng là dứt khoát nhanh nhẹn a, thế mà có thể luôn mồm kêu cô là chị dâu, đây là quyết tâm kéo cô xuống nước mà.
Vấn đề là, cậu không biết trong nhà này cô là tiểu trong suốt a, cô phản đối thì có nghĩa lý gì?
Kêu có là chị dâu, thì trùm cuối thừa nhận sao?
Mạnh Dao cắn chặt răng, ngước mắt nhìn phía bên kia, nhưng sao bọn họ lại ba ba nhìn cô thế?
Làm gì mà nhìn cô?
Cô chỉ ở đây xem náo nhiệt, xem trò hay, không nghĩ tai họa ập tới như vậy a! Nằm không cũng trúng đạn mà!
"Chị dâu, chị nói gì đi a! Anh hai là chồng của chị, tiền của anh ấy là tiền của chị, bây giờ anh ấy đem tiền cho người khác mượn, vậy chẳng phải chị đi uống gió Tây Bắc sao, chị đồng ý được à?"
Mạnh Dao định nói "Mình cùng Kỳ Bác Ngạn một chút cũng không có quan hệ", nhưng thằng nhóc thúi Kỳ Văn Diệp ra sức nháy mắt, thậm chí còn quay lưng lại với hai người kia, lén chấp tay với cô, tràn ngập khẩn cầu.
Mạnh Dao đành mắt nhắm mắt mở mà mạnh miệng nói: "Không thể!"
Kỳ Văn Diệp cao hứng mà đập tay đen đét, cường điệu nói: "Xem đi, anh hai, em đã nói người trong nhà sẽ không đồng ý, anh không tin em, chị dâu thứ không đồng ý, mẹ khẳng định cũng không đồng ýem, anh cả cũng không đồng ý, anh xem, không thể cho mượn!"
Cường điệu xong, lại lập tức quay đầu nhìn Kiều Tịch Ngôn giải thích: "Chị Tịch Ngôn, nhà em, em cũng không phải là không giúp chị, mà nhà em xác thật rất khó khăn, mẹ em bị bệnh đã lâu, vẫn chưa có tiền đi khám, chị dâu em đã lâu rồi chưa có ăn thịt, đói đến gầy người, chị tìm người khác mượn thử đi?"
Kiều Tịch Ngôn nghe những lời này vừa tức giận vừa buồn cười.
Kỳ Bác Ngạn trong tay có bao nhiêu tiền, Kiều Tịch Ngôn không rõ lắm, nhưng đại khái vẫn đủ cho nhà bọn họ ăn uống cả đời không lo, hiện tại Kỳ Văn Diệp khóc lóc với cô ta, cô ta cảm thấy mình đang xem vở kịch hài.
Kiều Tịch Ngôn nhìn sang Kỳ Bác Ngạn, như trưng cầu ý kiến của anh, "Bác Ngạn, anh thì sao? Anh có ý kiến gì không?"
Lại cường điệu nói tiếp, "Em chỉ mượn tiền anh, có tính lãi, sẽ không có mượn không anh đâu!"
Kỳ Bác Ngạn mắt hơi híp, không dấu vết quét mắt nhìn Mạnh Dao sau cửa.
Xem cơ thể của cô, giống như...Thật sự gầy!
Kỳ Bác Ngạn đáp: "Cô tìm người khác đi!" Kiều Tịch Ngôn cho vốn cho rằng khả năng thành công rất lớn: "........."
Cho nên, cô bị Kỳ Bác Ngạn cự tuyệt!
Kiều Tịch Ngôn hả hốc mồm, Kỳ Văn Diệp lại cao hứng nhảy nhót lung tung, múa may quay cuồng.
"Anh hai, nên như vậy, chị Tịch Ngôn, không phải anh hai không muốn cho chị mượn, nhưng anh em thật sự không có tiền, lực bất tòng tâm, hay chị hỏi người khác xem thử nhé!"