"Gâu gâu..."
+
Hồ Tử đem cái chậu liếm sạch nước, thấy động tác của Mạnh Dao, sau đó nó phe phẩy cái đuôi theo cô ra cửa.
Có lẽ nghĩ mình đã chống lưng cho Mạnh Dao, còn có thể được ăn ngon, nên nó rất vui.
Cửa mở ra, Kỳ Văn Diệp cùng Thẩm Tú Anh đang chửi nhau kịch liệt.
"Thằng nhãi ranh,cái thằng nhãi ranh,...
"Tổ tông nhà bà!"
"Thằng láo toét này, mày nói lại xem..."
Đừng thấy Kỳ Văn Diệp nhỏ tuổi nha, cậu bị mấy bà cô bà thím trong thôn hun đúc từ nhỏ, năng lực cãi nhau không hề thua kém ai, Thẩm Tú Anh văn tục một câu, cậu đáp lại một câu, ngữ khí nhanh nhưng không vội.
Cậu có thể dễ dàng đem Thẩm Tú Anh luôn nhao nhao ở bên ngoài yên lặng không nói nữa.
Mạnh Dao vừa ra tới cửa, Kỳ Văn Diệp lập tức trừng mắt nhìn cô.
Cô vô tội a, cô ở nhà thật sự bị dễ, vất vả lắm mới cáo mượn oai hùm đem người dọa chạy, còn ngoài cổng nhao nhao thì liên quan gì đến cô?
Mạnh Dao trừng mắt nhìn lại.
Nhưng mà thấy Kỳ Văn Diệp bởi vì xử lý hậu quả mà cô để lại, mặt mày đỏ âu, nước miếng cũng bắn lung tung, Mạnh Dao cảm thấy có chút chột dạ
Thanh âm thanh lãnh của Kỳ Bác Ngạn đột ngột vang lên.
"Văn Diệp!"
Kỳ Văn Diệp nghe Kỳ Bác Ngạn gọi mình, thì giật mình một cái, ưỡn ngực, cố gắng lý giải, "Anh hai, đừng nói em, bà ta ở trước nhà mình chửi bậy, còn chửi rất khó nghe, đây là khinh dễ nhà mình ít người, em thấy bà ta lớn tuổi mà mắng đứa trẻ như em, thật quá xấu hổ đi mà!"
Khóe miệng Kỳ Bác Ngạn không khỏi run run.
Thật không biết, mỗi ngày Kỳ Văn Diệp đi học là học cái gì?
Kỳ Bác Ngạn trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, đôi mắt đảo một vòng, lại phát hiện mắt Mạnh Dao đang sáng lấp lánh nhìn thằng em trai mình.
Anh cảm thấy không ổn, quả nhiên ngay sau đó, Mạnh Dao vỗ tay bạch bạch, rất quang minh chính đại cổ vũ, không chút sợ hãi
"Nói rất đúng, có người thật không biết xấu hổ, ở nhà người khác còn muốn khinh dễ người, cho rằng mình là ông trời sao?
"Mày, cái con mụ béo..."
Thẩm Tú Anh miệng còn đang chảy máu nhưng vẫn rất hăng say chửi lại.
Mạnh Dao híp mắt, thấp giọng kêu một tiếng
"Hổ Tử", Hổ Tử lập tức sửa "gâu gâu gâu" Cái miệng to của Hổ Tử lúc đóng lúc mở, giống như muốn ăn thịt người khác.
Thẩm Tú Anh từng bị chó cắn một lần, đặc biệt sợ mấy con chó to lớn như Hổ Tử, nó vừa sủa lên, chân bà ta run lẩy bẩy, cũng may có bà Chu bên cạnh đỡ, bà ta mới không xấu mặt.
"Bắc Tú Anh, miệng bà cũng thật thúi, có phải không súc miệng đúng không? Hay là như vậy đi, qua nhà tôi, tôi cho bà ít nước để súc miệng a! Hồ Tử...
"Gâu gâu, uông..."
Hồ Tử cũng rất phối hợp, cô vừa mở miệng thì nó đã sủa lên, trong lòng Mạnh Dao âm thầm cho Hồ Tử 10 điểm.
Thẩm Tú Anh bị Hổ Từ dọa, trực tiếp ngã ra đất, máu trong miệng chảy ra dinh lên quần áo.
Thấy vậy, bà ta la úm lên, "Nhìn xem, nhìn xem, tao nói có sai đâu, nhà bọn mày thả chó ra dọa tao ngã, hôm nay nếu không đền bù tiền thuốc men, thì tao không để yên đâu!"
"Phi! Còn nói Hổ Từ dọa bà sao? Trong thôn nhiều chó như vậy, nhà nào bà cũng bị dọa sợ, e rằng mỗi nhà đều đưa tiền thuốc men cho bà quá, ý tưởng này rất hay đấy!"
"Bà đang mơ bánh từ trên trời rơi xuống à, đây là ngồi mát ăn bát vàng à, đúng là công việc mệt mỏi à nha!"
Mạnh Dao chống nanh mắng, mắng đến cả người cảm thấy siêu thoải mái.