Mạnh Dao chưa biết trở ngại lớn nhất trong việc ly hôn của cô là trùm cuối, nghĩ đến việc thành công ly hôn, tâm tinh có liền rất tốt, thành thành thơi thơi mà ăn bữa sáng
+
Cô rất ghét thời tiết nóng nực, bây giờ đã là mùa thunhưng ăn cơm xong cô vẫn ra mồ hôi nhễ nhại.
Mạnh Dao chịu không nổi cả người dính dínhvừa lúc trên bếp có nấu nước, cô liền vào phòng đóng cửa rồi lau sơ minh một chút.
Nhớ đến chuẩn bị ra ngoài, cô liền gội đầu luôn.
Tóc Mạnh Dao vừa đen vừa dày, mỗi lần gội đều rất phiền toái, nguyên chủ có thể muối ngày nửa tháng không gội đầu, mỗi lần gội cũng rất tùy tiện. Bình thường có chỉ thất thành một bím tóc, da đầu thì đầy dầu, lôi thôi không chịu được.
Nhất là mùa hè, cùng không tắm rửa, cách ở xa cũng có thể ngồi được mùi chua, vì thế trong thôn ai cũng ghét bỏ.
Thời điểm vừa đến đây, Mạnh Dao cũng rất ghét bỏ, cô phải tắm rửa thật kỹ thiếu chút nữa lột mất một tầng da
Cô chưa từng thấy người nào lôi thôi như nguyên chủ như vậy.
Mạnh Dao tóc còn chưa khôngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.
Người trong nhà về nhất định sẽ không gõ cửa.
Mà bên ngoài tiếng đập cửa liên tục vang lên, thực mau cũng truyền đến âm thanh của một người phụ nữ trung niên, "Chị Thúy Hoa, chị ở nhà sao?"
Mạnh Dao lau sơ tóc, chỉnh sửa quần áo, rồi đi ra cửa, "Ai a?"
Người lớn lên rất béo nên đi cũng chậm chạpđi được nửa quãng đường, "kẽo kẹt" của bị đẩy ra.
Thời này trong nhà đều là cửa gỗ, ban ngày mọi người căn bản không đóng lạiđẩy một cái là dễ dàng mở ra.
Cửa về mở ra, thanh âm bén nhọn vang | lên.
"Toàn người nhà, gõ cửa cái gì a, trực tiếp tiến vào là được!"
"Nha, này là ai a?"
Thẩm Tú Anh nhìn Mạnh Dao, con mắt híp lại.
Nhìn kỹ lại mới nhận ra người trước mặt là ai.
"Ai nha, đây không phải là vợ Bác Ngạn sao? Sao hôm nay lại gọn gàng sạch sẽ thế này, thiếu chút nữa là nhận không ra rồisao ở nhà mà không lên tiếng?"
Mạnh Dao: "....................."
"Đây là thím Chu và Tịch Ngôn, sao cô không biết? Mẹ cô đâu? Có phải xuống ruộng rồi không? Trong nhà có ai không? Ta nghe nói Bác Ngạn đã về, nó đâu rồi?"
Thẩm Tú Anh nói một tràng dài, cơ bản không cho Mạnh Dao cơ hội nói chuyện.
Hỏi xong, nhưng không nghe đáp lại, bà ta quệt miếng quay ra nhìn mẹ con Kiều Tịch Ngôn ngoài cửa.
Đối diện với hai người này, thái độ Thẩm Tú Anh xoay chuyển 180 độ
Bà ta gương mặt tươi cười, nói: "Tôi đã nói giờ này Thúy Hoa khẳng định không có ở nhà, này là vợ Bác Ngạn, cạy miệng cũng không nói, hỏi cũng như không, Tịch Ngôn, Hồng Yên, hay là tôi mang hai người ra đồng nhìn nha?"
"Bác Tú Anh, không cần đâu, cũng không phải đại sự gì, cháu cùng chị Mạnh Dao nói cũng được." Kiều Tịch Ngôn là nữ chính của cuốn sách này, còn Chu Hồng Yên là mẹ của cô ta.
Nữ chính đột nhiên xuất hiện, Mạnh Dao có chút bất ngờ.
Nữ chính lớn lên xinh đẹp động lòng người, trong sáng đáng yêu, vẫn luôn là người đẹp nhất thôn.
Không những lớn lên xinh đẹp mà còn độc lập tự chủ.
Diện mạo của Kiều Tịch Ngôn không phù hợp với tính cách của cô ta lắm, Kiều Tịch Ngôn nói một là không có hai.
Làm việc giỏi giang, đã vậy lúc buôn bán cô ta nói cái gì chính là cái đó, là một bà chủ cường thế bá đạo.
Trong sách cũng nhắc tới, tính cách của Kiều Tịch Ngôn cũng rất tốt, vì thế cô ta mới có thể trở thành nữ phú hào nổi tiếng của cả nước.
Mạnh Dao nhìn Kiều Tịch Ngôn thất thần, Kiều Tịch Ngôn lại không có điểm mất tự nhiên, cười nhàn nhạt, " Chị Mạnh Dao, tối muốn mượn xe đẩy hai bánh nhà mình, không biết có tiện không?".