Mạnh Dao vì để cho mọi người tiện ăn, nên cắt bánh ra làm bốn phần để dễ dàng cầm.
Kỳ Văn Diệp lấy được một miếng bánh, cái miệng nhỏ nhai liên tục, ăn đến hạnh phúc mươi phần.
Ngô Ái Trần bên này không giống vậy, trực tiếp cầm ba miếng bánh, xếp chồng lên nhau, rồi cắn một lần ba miếng.
Lưu Thủy Hoa lấy đũa gõ chị, cũng không thể ngăn được hành vi ngang ngược này
Ngô Ái Trân sợ phần minh bị ăn hết, nên ăn ngấu nghiến.
Nếu là trước đây, Kỳ Văn Diệp sẽ không cùng chị dâu so đo, vốn dĩ mấy thứ này cũng mang ra cho bọn họ ăn.
Nhưng cứ nhớ đến chị dâu vừa đòi làm thịt Hổ Từ, Kỳ Văn Diệp hừ hừ cầm miếng bánh khác lên ăn tiếp
Thời điểm cậu cầm miếng bánh, Ngô Ái Trân vẫn luôn nhìn chằm chằm, thậm chí còn nhìn đến khi cậu ăn xong miếng bánh.
Kỳ Văn Diệp quang minh chính đại mà chọc tức chị"Ai nha, em giống như ăn hai miếng còn chưa đủ no, em ăn thêm hai miếng nữa, mọi người nhớ chửa cho em nha, đừng ăn hết sạch.
Kỳ thật, ngoài miếng bánh bị Hồ Tử ăn, cậu con ăn thêm một miếng khác, với hơn nửa cái bánh.
Nếu bác già cậu còn ăn thêm, chắc bụng cậu nổ luôn mất.
Ngô Ái Trân cắn răng, cắn một miếng bánh thật to, lại thêm một miếng to khác, do nhét quá nhiều thức ăn nên bị nghẹn rồi
Kỳ Minh An vội bưng cháo lên, cho Ngô Ái Trân uống, "Em mau uống đi, đem đồ trong miệng nuốt xuống"
Ngô Ái Trân uống ừng ực, ừng ực, tràn ra ngoài miệng không ít, nhưng bị chị nuốt trở về.
Kỳ Văn Diệp lanh mắt, cầm bánh chạy đi xa
Mà đồng dạng đứng xa xa, Kỳ Bác Ngạn vẫn luôn ngắm đồng ruộng, không nhìn bọn họ nhiều hơn một cái.
Kỳ Văn Diệp cảm thấy nếu Kỳ Bác Ngạn không ăn món này thì rất tiếc nuối, giơ bánh trong tay lên, "Anh hai, anh nếm thử đi, món này ăn rất ngon, nếu không ăn thì bị người khác ăn sạch!"
Đây là lần thứ ba Kỳ Văn Diệp mời Kỳ Bác Ngạn ăn, con người anh vẫn lạnh nhạt như cũ lắc dầu.
"Em ăn đi!"
Giống như dù Kỳ Văn Diệp nói nó ngon đến đâu, anh cũng không có hứng thú.
Kỳ Văn Diệp bẹp miệng, "Anh hai, anh không tin em sao, ăn rất ngon!"
Ngô Ái Trân nghe được lời này, ba ba nói, "Văn Diệp, chị nói em nghe, anh hai em ở bên ngoài ăn thịt ăn cá, căn bản không hiếm lạ món này, em mắc công mời chỉ cho mệt?"
"Đồ ăn không lấp được miệng con?"
Lưu Thúy Hoa không kiên nhẫn, gõ Ngô Ái Trân đang che chở miếng bánh còn dư trong rổ.
Bà tìm một chiếc đũa sạch, gắp một miếng bánh còn tương đối sạch sẽ, đứng lên.
"Thằng hai, con nếm thử tay nghề của vợ con đi, tay nghề của Dao Dao thật sự rất tốt"
"Nếm thử xem, chiếc đũa này chưa ai dùng, bánh cũng ở dướichưa ai chạm vào, đều sạch se!"
Bà làm mẹ, sao không biết tật xấu của con trai minh chứ.
Kỳ Bắc Ngạn không khỏi nhìn Lưu Thủy Hoa thêm vài lần.
Bà đã sống nửa đời người, trong tay đang dùng đũa gấp miếng bánh vàng ươm.
Kỳ Bắc Ngạn nhấp môi, rốt cuộc vươn tay phải sạch sẽ ra nhận, "Cảm ơn mẹ!"
Có lẽ, Lưu Thúy Hoa đã cao tuổi, cảm xúc tương đối yếu ớt, nghe Kỳ Bác Ngạn nói vậy nước mắt thoáng chốc lại rơi.
Bà vội quay người, không dấu vết lau nước mắt.
Kỳ Văn Diệp nhìn miếng bánh trong tay mình, rồi lại nhìn miếng bánh trong tay Kỳ Bác Ngạn.
Tuy rằng không hiểu vì sao đều là bánh còn mới, vì cái gì anh hai không ăn của cậu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu đẩy mạnh tiêu thụ đồ ăn ngon.
"Anh hai, anh nếm thử đi, mẹ nhất định không lừa anh, bánh này ăn rất ngon!".