"Anh hai, anh sẽ cùng chị dâu ly hôn sao?"
Kỳ Văn Diệp chớp chớp đôi mắt, bộ dạng rất rối rắm.
Cậu còn nhỏ tuổi thì không nói, còn phải lo lắng cho chuyện đại sự.
Kỳ Bác Ngạn nghĩ lúc anh trở về, nhớ đến phản ứng cùng hành động của Mạnh Dao thì đôi mắt không khỏi trầm xuống
Anh có thể nhìn ra được, cô nói lời này không hề làm bộ, chỉ là việc kết hôn không phải là trò đùa, ly hôn càng không phải.
Thời điểm kết hôn anh không có lựa chọn nào khác, giờ phút này ly hôn, tự nhiên là yêu cầu vô cùng tốt.
"Anh hai, dù sao em cũng cảm thấy, chị ấy không xứng với anh, chính là hiện hai người đều đã kết hôn, nếu ly hôn, chị ấy phải sống làm sao bây giờ? Vạn nhất chị ấy nghĩ quẩn mà nhảy sông..." Kỳ Văn Diệp nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi.
Nhà bọn họ tốt xấu gì cũng cưới người ta về nhà, đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Chỉ mấy câu đơn giản, nhưng có thể thấy được. Kỳ Văn Diệp được dạy dỗ rất tốt
Lưu Thủy Hoa tuy là người danh đá, bắt quả đối với ba đứa con trai thì quân tương đối nghiêm, giáo dục cũng đúng chỗ.
Kỳ Văn Diệp tuy có tí không vặt, nhưng rất rõ ràng, cậu là người có chủ kiến.
Kỳ Văn Diệp nghĩ đến Mạnh Dao thì có chút sầu, ba ba nói ra tâm sự trong lòng của mình.
"Mặc dù, đám bạn em đều nói mẹ cưới về một bà chị dâu vừa béo vừa xấu, bọn họ đều cười em, nhưng mẹ nói chị ấy béo đẹp có phúc, tương lai nhất định sẽ sinh được một thằng cháu trai mập mạp, có phải anh cũng chê chị ấy đúng không?"
"Vì cái gì phải để ý cái nhìn của người khác?"
Kỳ Văn Diệp nói những lời này, mặt đầy lưu luyén.
Kỳ Văn Diệp không khỏi gãi gãi đầu, "Chính là mọi người chê cười anh, anh không cảm thấy không thoải mái sao?"
Kỳ Văn Diệp tuy còn nhỏ, nhưng cậu vẫn để ý đến ánh mắt của người khác, bị người ta chế cười, chính là chuyện vừa xấu hổ vừa tức giận.
Kỳ Văn Diệp ra mắt nhìn Kỷ Văn Diệp, gần từng chữ "Mặc kệ người khác nói gì, đều phải có chủ ý của riêng mình, chỉ cần không theo với lương tâm, hà tất gì phải để ý đến người khách"
Kỳ Văn Diệp cái hiểu cái không.
Bất quá cậu vẫn xác định được, anh hai không để ý đến việc Mạnh Dao là người béo.
Chỉ cần biết điều này liền tốt rồi.
Kỳ Văn Diệp lập tức giơ tay lên, khí thế mười phần: "Anh hai nói đúng, về sau ai còn dám nói chị dâu béo, khó coi, em sẽ mắng bọn họ!"
"Tốt xấu gì cũng là người nhà của chúng ta, không tới phiên những người khác nói"
Kỳ Bác Ngạn bật cười.
Hai anh em đi gần tới đồng, mọi người phát hiện Kỳ Bác Ngạn đã trở về, sôi nổi cùng anh chào hỏi.
"Bác Ngạn về rồi ấy à, cháu rất lâu rồi mới về nha, đây là về phụ thu hoạch đậu sao?"
"Ai da, đây không phải là thằng hai nhà Thúy Hoa sao? Lâu rồi mới gặp cháu, về khi nào?"
"Bác Ngạn về rồi à!"
"................."
Kỳ Bác Ngạn đều nhất nhất trả lời mọi người, tuy rất ngắn gọn, bất quá người trong thôn đều quen Kỳ Bác Ngạn lãnh đạm, không hề để ý đến vấn đề này.
Kỳ Bác Ngạn ít nói, nhưng Kỳ Văn Diệp cứ líu ríu, còn chủ động nói với mọi người, chính vì thế mà cả thôn đều biết Kỳ Bác Ngạn đã về nhà.
Có người trêu chọc nói: "Hôm nay đúng là ngày đại hỷ mà, con gái nhà họ Kiều về nhà, Bác Ngạn cũng quay lại, hai đứa không phải cùng nhau về đấy chứ?"
Kỳ Bác Ngạn gọn lọn trả lời người nọ hai chữ, "Không phải".
Ngược lại là Kỳ Văn Diệp, ba ba nói: "Anh hai cháu về một mình, không cùng đường với người ta, sao có thể gọi là cùng nhau về?"