Kỳ Bác Ngạn rũ đôi mắt xuống, củi người bưng rổ cơm lên.
Cải rổ Kỳ Văn Diệp mất sức ba bò chín trâu mới mang được thì trong tay Kỳ Bác Ngạn nhẹ tựa lông chim, anh dễ dàng bưng lên mà không mất một chút sức nào.
Kỳ Văn Diệp tràn đầy ngưỡng mộ, "Anh hai, sức của anh khỏe thật đây! Sau này em lớn lên, có sức giống anh đúng không?"
Kỳ Bác Ngạn cầm rổ trên tay, nhẹ nhàng như
không cầm vật gì trên taythoải mái, nhàn nhã.
Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt "Ân" một tiếng, trả lời câu hỏi ngây ngô của em trai.
Được Kỳ Bác Ngạn đáp lại, Kỳ Văn Diệp sung sướng như điên, một đường nhảy nhót còn lẩm bẩm mấy câu hát trong miệng, "Em về sau sẽ cố gắng ăn uống, để lớn lên cao giống anh, như vậy thì có thể giúp đỡ mẹ làm việc ngoài đồng rồi, mẹ sẽ không vất vả giống bây giờ!"
"Đúng rồi anh hai, lát nữa gặp mé, anh nhớ nói ngon ngọt với mẹ mấy câu, anh đi lâu như vậy, mẹ đương nhiên tức giận, không tức mới lạ!"
"Còn nữa, anh nhớ nói mẹ đi bệnh viện khám nha, mẹ nhất định nghe anh, em nói mẹ không nghe đã vậy còn nói em không đương gia nên không biết quý trọng tiền bạc..."
Nói đến tiền, thanh âm Kỳ Văn Diệp dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Kỳ Bác Ngạn, theo bản năng nói nhỏ đi.
"Anh, em nói với anh việc này, anh cũng đừng nói em mách lẻo, bởi vì em nói đều là sự thật"
"Từ sau khi cưới chị dâu thứ về, mỗi khi anh gửi tiền, đại đa số mẹ đều đưa cho chị dâu, số tiền ấy bị chị dâu tiêu lung tung, bất quá....
"Bất quá, tối hôm qua, chị dâu giúp mẹ xoa bóp eovì vậy đêm hôm qua mẹ ngủ rất ngon"
Kỳ Văn Diệp cực kỳ rối rắm, một bên thì nói Mạnh Dao rất hư, cái gì cũng không làm, còn tiêu tiền phung phí, còn cả ngày mặt xị xuống âm dương quái khí giống như ai thiếu nợ chị dâu thứ không bằng.
Nhưng mặt khác, hai ngày nay Mạnh Dao biến hóa cực kỳ lớn, làm lúc cậu nói xấu cô cứ cảm thấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với cô.
Cậu khụ khụ, nỗ lực công bằng mà nói: "Cái kia, em không biết hai ngày nay tại sao chị ấy biến hóa như vậy, bất quá không làm người ta cảm thấy chán ghét như xưa!"
Kỳ Văn Diệp một bên lải nhải, một bên cùng anh đi được một quãng rất xa.
Mà Mạnh Dao ở bên này ăn cháo, nhịn không được liếc mắt ra cửa cổng đang khép hờ.
Vừa rồi Kỳ Văn Diệp nói chuyện, cô loáng thoáng có nghe được một ít, chính là nói cô tiêu tiền phung phí, đương nhiên là tiền của trùm cuối.
Nghĩ đến tiền mà trùm cuối gửi về đã bị "Mạnh Dao" tiêu không ít, không hiểu sao Mạnh Dao có chút chột dạ a.
Cô nhanh chóng tính toán, tổng cộng đã thiếu nợ anh bao nhiêu tiền, phải nhanh chóng kiếm tiền trả về mới được.
Cảm giác thiếu nợ người khác thật là khó chịu.
Bây giờ là mùa thu hoạch, ngoài đồng không ít người, có người tới trễ hơn, nhưng đa phần đều là trời chưa sáng đã ra đồng.
Hai anh em di không lâu, xa xa đã nhìn thấy đồng ruộng, mọi người đang bận bận rộn rộn ngoài đó.
Thừa dịp còn chưa nóng, nhanh chóng thu hoạch lương thực, cho dù rất bận rộn nhưng vẫn nghe được loáng thoáng có tiếng cười vui sướng vì được mùa.
"Hiện tại, chưa thu hoạch đậu nành cùng bắp, mẹ đang vội thu hoạch ớt với khoai lang đỏ, ngày hôm qua khoai lang đã thu hoạch rồi, hôm nay đi coi còn sót củ nào không, hình như còn thu hoạch thêm ít mè, với lại bỗng hai bên bờ ruộng, nếu thu hoạch xong liền có thể thu hoạch bắp.
Ruộng trồng rất nhiều loại cây, Lưu Thúy Hoa cũng không chê phiền toái, chỉ một mảnh đất mà cây nào cũng có, đến lúc thu hoạch cũng vất vả hơn rất nhiều.
Kỳ Bác Ngạn vẫn yên tĩnh nghe, vẫn luôn yên lặng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt xẹt qua tia phức tạp
Kỳ Văn Diệp thấy anh không nói, hậm hực, mất đi hứng thú nói chuyện.
Im lặng một hồi, đột nhiên quay đầu, hỏi anh: "Anh hai, hôm nay anh không đi được không?".