Mẹ chồng Lưu Thúy Hoa đã đồng ý cho cô buôn bán, thấy cô mua nhiều đồ như vậy bà cũng không nói gì, chỉ hỏi qua cô dự định món gì rồi thôi!
Nghe thấy Mạnh Dao đã an bài thỏa đáng, bà cũng không nói nữa.
Nếu không phải ngoài đồng còn bận bịu thu hoạch thì Lưu Thúy Hoa đã phụ Mạnh Dao một tay, nhưng ngặt nỗi việc đồng không thể bỏ, hoa màu đều cần bà chăm sóc.
Ngô Ái Trân lột đậu phộng ăn rất nhiệt tình, nhưng cũng không ngăn được chị nói này nói kia.
"Việc trong nhà còn không xong, một hai phải buôn bán, thua lỗ rồi mới biết sợ, dù sao tiền lỗ này cũng không phải của tôi!"
Kỳ Văn Diệp ăn đồ ăn Mạnh Dao nấu thì cũng về phe của cô, nghe vậy lập tức giúp cô nói tốt"Khẳng định không phải tiền của chị a, bởi vì chị có tiền cũng không cho chị ấy làm vốn, lại nói, chị dâu thứ nấu ăn ngon như vậy, sao có thể lỗ...nhiều được?"
Mặc dù là Mạnh Dao nấu ăn ngon, nhưng cậu cũng đâu chắc là cô sẽ buôn bán tốt.
Từ đáy lòng cậu vẫn có chút không an tâm.
Ngô Ái Trân lại bĩu môi hơn nữa, nói mà không cần suy nghĩ"Nếu cô đi bán thì trong nhà ai nấu cơm? Tôi còn bận ngoài đồng kia, không rảnh mà về làm cơm!"
Trước kia, Mạnh Dao không nấu cơm, Ngô Ái Trân tuy tức giận nhưng vẫn phải làm, chị cũng không thể trong cậy gì vào Mạnh Dao.
Nhưng sau khi ăn đồ ăn của Mạnh Dao làm, chị càng cảm thấy đồ ăn mình nấu không có hương vị, mà con người, ai lại không thích ăn ngon!
Không được, nếu Mạnh Dao làm buôn bán thì ai nấu cơm ngon cho chị.
Lưu Thúy Hoa tức khắc xị mặt xuống, "Con không làm là muốn mẹ làm, ý này đúng không?"
Bả vai Ngô Ái Trân sụp xuống, "Không có, mẹ, mẹ làm việc ngoài đồng đủ vất vả rồi, sao có thể về nấu cơm? Con nói là..."
Ngô Ái Trân nghiêng mắt nhìn Mạnh Dao, uy hiếp bắt cô đưa ra ý kiến, Mạnh Dao tặng lại cho chị một gương mặt tươi cười.
"Chị dâu, buổi sáng trước khi đi bán, em sẽ dậy sớm là cơm sáng, nhưng buổi trưa thì em không chắc lắm,....Có khả năng em về không kịp, nếu không"
"Nếu không buổi sáng hấp bánh bao, để lại cho mọi người ăn trưa!"
"Đừng nghe chị dâu con nói bừa, con cứ làm việc của con!"
Lưu Thúy Hoa thấy mình không giúp đỡ được gì, trong lòng đã có chút hụt hẫng, chỗ nào nỡ để Mạnh Dao dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng. Bà trừng mắt nhìn Ngô Ái Trân, ra hiệu cho chị đừng nói.
Ngô Ái Trân hừ hừ hai tiếng, cũng không biết là do Mạnh Dao cười có tác dụng, hay Lưu Thúy Hoa trừng mắt có tác dụng, chị không lên tiếng nữa.
Kỳ Bác Ngạn không nhịn được nhìn Mạnh Dao cười tủm tỉm, thấy cô hứng thú bừng bừng, đối với tương lai cũng có chút trong đợi, rốt cuộc cũng không nói với cô mấy lời mất hứng.
Buổi tối hôm nay, người an tĩnh nhất nhà chính là anh cả Kỳ Minh An, anh lẳng lặng lột đậu phộng, còn thường xuyên gỡ cho Ngô Ái Trân ăn, hoàn toàn đặt mình ngoài vòng trạng thái
Thảo luận xong mọi việc buôn bán của Mạnh Dao, mọi người đều yên tĩnh.
Vì không khí quá yên lặng, Kỳ Văn Diệp có chút không quen, nhìn về phía Kỳ Bác Ngạn, thuận miệng hỏi"Anh hai, tối nay anh ngủ ở nhà sao?".
Từ khi Mạnh Dao gả về đây, mỗi lần Kỳ Bác Ngạn trở về đều không ở lại, do phòng anh đã bị Mạnh Dao chiếm, biến nó thành chuồng heo. Lần đầu tiên anh về nhà sau khi cô gả qua, anh mở cửa phòng, liếc nhìn một cái, từ đó về sau anh không bước vào phòng mình nửa bước.
Chỉ là trước kia, giờ này thì Kỳ Bác Ngạn đã sớm đi rồi, hôm nay, đây là....
Kỳ Văn Diệp cắn một hột đậu phộng, thanh âm kẽo kẹt vang lên.
Người trong cuộc là Kỳ Bác Ngạn, anh cảm thấy không có chỗ nào không đúng.
Kỳ Văn Diệp ăn no, suy nghĩ miên man, mắt cậu chuyển qua chuyển lại trên người Mạnh Dao với Kỳ Bác Ngạn mấy lần.
Vừa định nói gì đó, thì Lưu Thúy Hoa vỗ ót cậu một cái, chất vấn: "Anh hai con không ở nhà thì ở đâu?"
Ý tưởng của cậu bay ra không còn một mảnh.
Kỳ Bác Ngạn ngay sau đó cũng mở miệng: "Đợi chút nữa con lên trấn"
Nói xong, anh nghiêm túc lột đậu phộng.
Đôi tay thon dài lấy từng hột đậu phộng, không nhanh không chậm bỏ vào miệng mình.
Đúng là nhìn người đẹp ăn, cũng thấy cảnh đẹp ý vui.