Ngô Ái Trân thấy Lưu Thúy Hoa ngây người, khom lưng chui qua, trực tiếp chạy đi.
Nhưng lúc này, Lưu Thúy Hoa hoàn toàn không rảnh lo cho Ngô Ái Trân, bà xoa xoa mắt mình cho rằng mình bị hoa mắt, bà xác nhận lại lần nữa, trong bếp rõ ràng là con trai thứ hai của mình cùng vợ nó, miệng bà há thật lớn.
"Mẹ!"
Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Văn Diệp đầy căm hận định cáo trạng với Lưu Thúy Hoa, thì bị Lưu Thúy Hoa không kiên nhẫn mà kéo ra.
"Con vào bếp làm gì? Còn không nhanh đi làm việc khác đi! Đi đi!"
Kỳ Văn Diệp cứ như thế mà bị lôi đi, suýt chút nữa thì bị té, cậu dậm chân, quyết định tìm chị dâu cả Ngô Ái Trân nói chuyện.
Cậu nhất định không để chị dâu cả chạy vào bếp, bằng không một chút thịt cậu cũng đừng có mong được ăn.
"Cái kia, Bác, Bác Ngạn..."
Lưu Thúy Hoa vẫn chưa bình tình được, bà cho rằng mình đang nằm mơ, lắp bắp nói.
Nhưng lời đến miệng bà lại không biết nói gì cho tốt.
Kỳ Bác Ngạn đỡ Mạnh Dao, anh coi như đó là điều hiển nhiên, còn nhẹ giọng hỏi cô: "Muốn ăn canh sao?"
Mạnh Dao giống như con thỏ nhỏ vụt một cái, cắm đầu chạy đi, "Anh ăn đi!"
Người chạy đi xa, mới quay lại nói với Lưu Thúy Hoa, "Mẹ, con ra ngoài nhìn xem một chút!"
Ngại chết cô rồi!
Tuy rằng cô biết anh đỡ cô chỉ vì tiện tay, nhưng mặt cô vẫn không khống chế được mà đỏ lên.
Má ơi, sao cô giống như cô gái ngây thơ chưa trải sự đời thế này?
Mạnh Dao múc một gáo nước rửa mặt mình cho bớt nóng, rửa vài lần cô mới thấy tốt hơn một chút. Bất thình lình, Kỳ Văn Diệp xuất quỷ nhập thần xuất hiện, "Chị làm gì ở đây?"
Linh hồn nhỏ bé của Mạnh Dao suýt nữa thì bay mất tiêu, cô không khống chế được mà đem gáo nước đang cầm trên tay tạt lên người Kỳ Văn Diệp, "Ai? Hù chết tôi rồi!"
Bị tạt nước, nhưng Kỳ Văn Diệp cũng không nói gì, giống như người bị ướt không phải là câu.
Cậu nghiêng đầu qua, vẻ mặt cổ quái, nói: "Chị giật mình cái gì, chỉ có người làm chuyện xấu mới sợ hãi!"
Mạnh Dao cạn lời, đem gáo nước bỏ lại vào lu.
Kỳ Văn Diệp lại nói: "Vừa rồi thấy chị chạy ra là em nghi nghi rồi, chị trốn tránh là gì? Nói mau, có phải hay không chị."
Kỳ Văn Diệp cố tình úp úp mở mở, cậu cứ lặp lại "Có phải hay không", rồi không nói tiếp lời phía sau.
Mạnh Dao chẳng thèm cùng cậu nhiều lời, trực tiếp nắm lỗ tai cậu, "Nói, có phải hay không gi? Nói!"
"Không, không có, em cái gì cũng chưa nói!"
Kỳ Văn Diệp lập tức đầu hàng chịu thua.
Nếu là trước đây, Kỳ Văn Diệp đã sớm náo loạn với Mạnh Dao một trận, có lẽ do bây giờ Mạnh Dao không còn là Mạnh Dao thích ra dẻ như trước đây, nên cậu không tự chủ được gần gũi với cô thêm một chút.
"Em chính là nói chúng ta nên đi ăn cơm hay không, em đói bụng quá đi!"
Mạnh Dao hừ hừ, buông tay ra, "Đói bụng thì em tự ăn đi"
Thấy bóng dáng hai mẹ con Lưu Thúy Hoa trong bếp, cô nhịn không được nói thêm một câu, "Đã nấu xong rồi, nhanh ăn đi, nếu không ăn nóng sẽ không ngon!"
Đây là bóp nhằm điểm yếu của Kỳ Văn Diệp rồi, cậu trừng mắt, hấp tấp chạy vào bếp.
"Mẹ, mau ăn cơm, món này nguội ăn không ngon!"
Làm món xương bò hầm miến từ trưa, lại còn bận rộn, Mạnh Dao đã sớm đói bụng.
Ban đầu Mạnh Dao định làm thêm chút bánh, nhưng nghĩ lại nhiều đây đã đủ no nên không làm nữa.
Bất quá, sau khi ăn xong, tất nhiên vẫn làm món đậu phộng ngũ vị hương
Mọi người ngồi vây quanh bàn tròn ăn rốp rốp, Hổ Tử dưới bàn cũng đang gặm cục xương Mạnh Dao hứa cho nó đầy thích thú.
Tập trung một chỗ ăn như vậy, tự nhiên không tránh khỏi việc nhắm đến dự định buôn bán của Mạnh Dao.