Cuối cùng, Khương Văn Lỗi được múc cho thêm một tô nữa.
Anh ta to con, đứng ở cửa bếp chắn cửa kín mít, sì sụp húp mì, giống như sợ người khác không biết mì này ăn ngon cỡ nào.
Kỳ Văn Diệp càng nhìn càng không vừa mắt, bưng chén của mình, lặng lẽ đến gần Kỳ Bác Ngạn, dấu miệng nói: "Anh, anh ta là ai a? Ở nhà mình làm gì? Anh đừng nói với em, mấy ngày nữa anh ta cũng ở đây nha, anh ta muốn ăn không uống không ở nhà mình"
Tuy rằng cậu không biết Khương Văn Lỗi là ai, nhưng chắc chắn người này là anh hai mang vê.
Mang về một tên cọ ăn cọ uống, không biết anh ta muốn ăn bao nhiêu cơm nhà bọn họ!
Khương Văn Lỗi đang vùi đầu ăn, lưng cứng đờ.
Anh ta tới làm việc, chỗ nào ăn không uống không?
Kỳ Bác Ngạn trả lời thực mau, cũng không có ý định giữ lại người, "Cậu ta chút nữa liền đi!"
Kỳ Văn Diệp nháy mắt vui, cầm chén nước lèo húp sạch sẽ, "Hắc hắc, vậy thì tốt!"
"Em uống thêm chén nước mìnước này uống cũng rất ngon!"
Kỳ Bác Ngạn quay đầu, đôi mắt không cảm xúc, thẳng tắp nhìn Kỳ Văn Diệp, làm cậu sợ hãi trong lòng.
"Như, như thế nào?"
Kỳ Bác Ngạn vô cảm nói, "Em đã ăn hai cái bánh bao"
Lại ăn một chén mì!
"Không thể ăn thêm!"
Kỳ Văn Diệp cho rằng Kỳ Bác Ngạn sợ cậu phát ách, vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, "Thì ra là vậy, không sao, mì này mỏng, nước lèo cũng không chiếm chỗ trong bụngem còn có thể uống thêm!"
Kỳ Bác Ngạn nắm chặt tay, không đem lời em trai nghe lọt.
Đối với ánh mắt mờ mịt của em trai, dừng một chút, di dời đề tài"Đi qua nhà bên cạnh, nói chuyện mượn xe."
"Chờ em ăn xong..."
"Hiện tại liền đi!" Kỳ Bác Ngạn dứt khoát nói.
Ánh mắt quét qua thân ảnh bận rộn của Mạnh Dao trong bếp, chậm rì rì giải thích: "Nhà bà Triệu đang bận rộn thu hoạch, thường xuyên không có ở nhà, bây giờ không hỏi rõ ràng, lỡ bà ấy không cho mượn còn thời gian để mượn nhà khác.
Kỳ Văn Diệp gãi gãi đầu, "Được, em đi đây, chắc bây giờ bà Triệu đã về?"
Kỳ Văn Diệp nhanh như pháo đốt sau mông, nói liền đi, để tô canh xuống, chạy đi như một cơn gió.
Em trai vừa mới đi, Kỳ Bác Ngạn liền xoay người, thản nhiên đến gần Mạnh Dao đang bận rộn, chậm rãi nói: "Trong nồi vẫn còn, anh múc cho em thêm một tổ"
Mạnh Dao nghe Kỳ Bác Ngạn nói mà cả kinh.
Cho cô ăn?
"Không cần, tôi no rồi!"
Kỳ Bác Ngạn nhăn mày, "Sao ăn ít như vậy?"
Mạnh Dao biểu tình hơi quẫn bách.
Cô ăn ít sao?
Cô cũng ăn một tô đầy giống anh.
Phải biết rằng, ở thời này, để nói về cái tô, chỉ có thể một chữ để hình dung: To.
Nhớ đến lời lúc nãy cô nói với Kỳ Văn Diệp, mày Kỳ Bác Ngạn nhãn thành chữ "Xuyên", chậm chạp nói nhỏ: "Không cần giảm béo, như vậy rất tốt."
Mạnh Dao:".........."
Cô cầm lòng không đậu mà nhéo eo toàn mỡ của mình, chỗ nào cũng là mỡ, mặt đầy hắc tuyến.
Hai anh em nhà này gu thẩm mỹ có bị gì không, cô như thế này mà bảo tốt?
"Nga!"
Mạnh Dao rầu rĩ không vui, gương mặt bụ bẫm mất đi nụ cười, ngay cả miệng cũng dẫu lên.
Kỳ Bác Ngạn không rõ cô làm sao, chỉ là thấy cô không cao hứng nữa, mấp máy môi.
Nghĩ lại lời mình vừa nói, nghiêm túc tự hỏi một phen, rồi lần nữa nói lại: "Giảm béo, cũng tốt!"
Mạnh Dao: "........."
Mạnh Dao ngốc lăng nhìn về phía Kỳ Bắc Ngạn, thấy anh mặt mày nghiêm túc, cảm thấy đáng yêu vô cùng, không nhịn được "Phụt" một tiếng, bật cười.
"Anh, người này sao lại..." Ngây ngốc?
Lời còn chưa nói xong, thấy Kỳ Bác Ngạn nhăn màyvội đem lời nói nuốt xuống.
Cô nghẹn cườinỗ lực làm cho mình nghiêm túc, "Tôi là nói, tôi thực sự ăn không được nữa, cái kia, nếu không anh ăn đi? Ăn xong thì..."
"Rửa nồi một chút?"
Mạnh Dao cảm thấy, mình thật lớn gan khi dám sai trùm cuối rửa chén.
Kỳ Bác Ngạn im lặng chớp mắt, nhìn Mạnh Dao, yên tĩnh gật đầu, "Được!"
Mạnh Dao lại phát hiện ra một ưu điểm mới của trùm cuối: Đó là tính tình anh rất tốt.
Chỗ nào giống sách nói, tâm tình bất định?