"Không phải rau chân vịt thì là gì, đỗi nữa cô nhớ ăn nhiều thêm một chút, đây là rau chân vịt xào, tôi mới từ, ân, không phải, cái kia....."
Ngô Ái Trận cầm cái rổ hưng phấn mà khoa tay múa chân, bất quá còn chưa nói xong, liền ôn ân a a, ánh mắt né tránh.
Thực mau, lại bật chế độ không buông tha người khác, "Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Không cần cô nấu phụ đâu, cô ngồi nghỉ đi!"
Vừa nói, Ngô Ái Trân trực tiếp đem nồi bưng xuống đất.
Mà bếp lò bên này vẫn đang hừng hực củi lửa, nấu xong lửa còn lớn thế này, thì bảo sao hồi nãy khói không bay đầy trời.
Mạnh Dao che mũi miệng, hỏi: "Chị dâu, chị còn nấu món gì nữa?
"Còn món gì? Này không phải tốt rồi sao, đồ ăn, cháo, cô còn muốn ăn gì nữa? Đúng là mệnh nha hoàn mà sống tiểu thư!"
Mạnh Dao bị nói mỉa cũng không nói gì, chạy đến bếp lò, bớt củi cho đỡ khói. Sau đó cô lại mở cửa sổ ra, lúc này Mạnh Dao mới cảm thấy mình đỡ hơn, không còn sặc như lúc nãy.
Mạnh Dao vừa định hỏi Ngô Ái Trân nấu cháo gì, lại nhìn qua nồi nước, mới phát hiện nồi được chà sạch sẽ giống như mới mua.
Rõ ràng lúc sáng nay cô nấu, đáy nồi còn dính một lớp lọ nghẹ. Ở nông thôn, mọi người dùng nồi xong chỉ rửa phần bên trong, lớp lọ nghệ dưới đáy nồi dùng lâu người ta còn muốn dùng làm phương thức cổ truyền gì gì đó.
Buổi sáng Kỳ Văn Diệp muốn rửa nồi, cô kêu cậu để đó trưa cô về rửa. Như vậy thì cái nồi này không phải do Kỳ Văn Diệp rửa.
Cho nên, là ai rửa?
Mạnh Dao đem ánh mắt chuyển qua người Ngô Ái Trân, nhìn chị ấy một cái, cô trực tiếp lắc đầu phủ định.
Không thể nào là Ngô Ái Trân, vừa rồi nhìn rau chị xào là biết, chị không phải là người yêu thích sạch sẽ.
Mạnh Dao lúc này mới nhớ đến sáng nay trùm cuối cũng vào bếp, theo bản năng cô nuốt ngụm nước miếng.
Cái nồi này là trùm cuối rửa?
Mạnh Dao không thể tưởng tượng nổi bộ dạng thanh phong tế nguyệt của Kỳ Bác Ngạn khi chà nồi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn cười, "Phụt" bật cười một tiếng.
Cô nhịn không được nhìn ra ngoài, tìm bóng dáng của trùm cuối.
Kỳ Bác Ngạn còn ở ngoài sân, ban nãy khi thấy khói đen mù mịt trong bếp, anh đứng lại ở ngoài này. Hiện tại, anh đang nhăn mày đứng ngoài sân.
Bất quá ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào bếp, thấy Mạnh Dao bật cười khanh khách nhìn mình, mày anh mới thoáng giãn ra một tí.
Khương Văn Lỗi cực kỳ có mắt nhìn, thấy Kỳ Bác Ngạn đứng yên không mở miệng, anh ta cũng đem đồ để dưới tán cây, an tĩnh chờ đợi, một câu cũng chưa nói.
Mạnh Dao kỳ thật cảm thấy, trong sách chỉ tả trùm cuối tuấn tú là chưa đủ, anh còn toát lên vẻ tươi mát, sạch sẽ.
Bên này, Mạnh Dao nhìn Kỳ Bác Ngạn thêm mấy lần, bên kia, Ngô Ái Trân đem nắp nồi đậy lên kêu cái loảng xoảng.
"Còn đứng ngốc làm gì, mau qua đây giúp, ngoài đồng còn bao nhiêu việc kìa, về rồi mà không biết giúp đỡ cho tôi nhàn một lúc"
Mạnh Dao lè lưỡi, "Tới đây!"
Ngô Ái Trân đang giã món nào đó, Mạnh Dao đi tới bếp, xốc nắp nồi lên, vừa mở ra liền thấy một mớ tạp nham đang trộn lẫn với nhau.
Rau chân vịt, cải trắng, bắp cải hầm thành một nồi.
Mạnh Dao định nếm thử, nhưng nhìn đống hỗn độn kia, không thể nào hạ muỗng xuống được.
"Nói cô hỗ trợ, cô đứng đây làm gì, tránh ra, chậm chạp quá!"
Mạnh Dao bị đẩy ra, chỉ biết câm nín nhìn trời, Ngô Ái Trân đang xào rau chân vịt với trứng, món này đơn giản dễ làm.
Cô xem nồi cháo, nhìn là biết nấu chưa mềm, thật ra là chưa nấu chín đã đem xuống. Ấy, còn chưa chín đâu!
Mạnh Dao nếm thử rồi cùng Ngô Ái Trân thương lượng, "Chị dâu, cháo này chưa chín lắm, hay là..."
"Con mắt nào của cô nhìn ra nó chưa chín? Con mắt nào? Tôi nấu cơm, cô nói cháo gì? Hay cô cho là mình cô nấu ngon?"
Mạnh Dao nhìn giọt nước miếng của Ngô Ái Trần phun thật xa, nhịn không được trống ngượng ngùng mím môi
"Không phải, chị dâu, ý em là cháo nấu nhừ mới ngon, hay là, chúng ta thêm nước nấu thêm chút nữa?"
"Cô muốn thế nào thì là thế đấy đi!"
Ngô Ái Trân miễn cưỡng nói, nhưng giây tiếp theo chị thêm nước vào nào, rồi bưng lên bếp lò nấu lần nữa.
Mạnh Dao phát hiện ra một điều, chị dâu Ngô Ái Trân của cô, thế nhưng là người ăn mềm không ăn cứng.