Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân

Chương 40: Chương 40





Khi đến tỉnh thành, Đường Minh Lễ lần này không có keo kiệt, muốn ở quán trọ, nhưng bị Đường Duyệt ngăn lại, cô nói:- “Chú nhỏ, ở quán trọ một lần tốn rất nhiều tiền.

Với số tiền này, chúng ta có thể mua thêm vài bộ quần áo.”- “Thế nhưng là ở trong nhà ga, cháu có thể chịu nổi sao?”Đường Minh Lễ có chút lo lắng, anh biết anh hai mình cưng chiều cô con gái riêng của mình như thế nào.- “Hiện tại không có lạnh.”Đường Duyệt kiên trì nói, lúc này có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.


Nếu như không phải là muốn làm quen trước một chút, cô còn muốn cô và chú nhỏ, hai người thay phiên nhau tới đây nhập hàng đâu.Đường Minh Lễ không lay chuyển được Đường Duyệt, cũng muốn tiết kiệm một chút tiền.

Tuy rằng như vậy, ở vần đề ăn uống thì anh ta lại không có bạc đãi Đường Duyệt, hai chú cháu ăn thật no.

Rạng sáng hôm sau, khi chợ bán sỉ vừa mới mở cửa, bọn họ liền đi thẳng đến cửa hàng của Vệ Hồng.Chợ bán sỉ rất lớn, mà cửa hàng của Vệ Hồng lại ở một góc trên lầu hai, nếu không phải bọn họ tìm rất lâu, nói không chừng cũng tìm không thấy cửa hàng của Vệ Hồng.Khi Vệ Hồng nhìn thấy hai chú cháu bọn họ, rõ ràng rất là ngạc nhiên và vui mừng, cô ấy hỏi:- “Thế nào, tôi nói quần áo của tôi bán rất chạy a?”- “Chị Vệ, quần áo của chị thực không tồi, cho nên lần này chúng tôi lại tới đây.”Đường Duyệt nở một nụ cười ngọt ngào.

Sau khi chào hỏi xong, cô liền phát hiện trong cửa hàng của Vệ Hồng nhạp vào rất nhiều kiểu dáng mới.Đường Duyệt đưa những món cô nhìn trúng, toàn bộ đều đưa cho Vệ Hồng, còn có quần jean lần trước bán chạy cũng bổ sung thêm.Lần này đã mang theo tất cả số tiền kiếm được lần trước, cho nên số lượng hàng nhập cũng trở nên nhiều hơn.Khi Đường Duyệt đang lựa chọn kiểu dáng, cô cố tình chọn kiểu dáng đẹp nhất và giá cả phải chăng nhất.- “Cô bé, cô thật nhanh nhẹn, nhìn không giống một cô gái nhỏ a.”Vệ Hồng cười và nói rõ giá nhập hàng của những món đồ này cho Đường Duyệt.Ngược lại Đường Minh Lễ ở một bên lại cảm thấy mắt mình không đủ dùng.Sau khi nhập một đống lớn hàng hoá từ chỗ Vệ Hồng, Đường Duyệt lại lôi kéo Đường Minh Lễ đi các cửa hàng khác lựa chọn mấy kiểu không có, đem toàn bộ tiền tiêu không còn một mảnh.

Lúc này hai chú cháu mới cõng mấy bao hàng hoá lớn đi ngồi xe .Vừa ngồi lên xe, Đường Duyệt liền híp mắt ngủ.


Hôm nay chạy trở về huyện thành so với ngày hôm đó sớm hơn một chút, sau khi ăn cơm trưa xong, tiếp đó buổi chiều lại là một trận đánh lớn.Đêm qua ngủ không ngon, nên Đường Duyệt chợp mắt ở trên xe ngủ bù.

Đường Minh Lễ thì không dám ngủ, trong xe còn có nhiều hàng hoá như vậy đâu, nếu không nhìn thì anh ta không yên tâm.Vừa đến huyện Vọng Giang, Đường Minh Lễ liền kéo hàng hoá đến chỗ sạp hàng.Sạp hàng đã được dựng lên vào ngày hôm qua, sau đó dùng vải cũ vây lại, hàng hóa vừa được đưa vào sạp hàng ngày hôm nay, Đường Duyệt đã bắt đầu bận rộn lên.- “Tiểu Duyệt, chú đi mua chút đồ ăn.”Đường Minh Lễ vừa mới chuẩn bị đi bên cạnh mua đồ ăn, nhưng đã có khách hàng xông tới, mồm năm miệng mười hỏi: bọn họ mang về quần áo gì linh tinh.Mối làm ăn đưa tới cửa, không có đạo lý không làm .Cho nên Đường Minh Lễ lật từng cái từng cái ra bên ngoài, Đường Duyệt thì bắt đầu giới thiệu, trí nhớ của cô rất tốt, thậm chí không cần nhìn hoá đơn mua hàng cũng biết rõ bộ quần áo này giá mua vào là bao nhiêu, phải bán ra bao nhiêu tiền.

Hơn nữa, chỉ cần liếc nhìn người khác một cái liền đại khái biết người ta mặc quần áo size gì.Những người tuần trước không mua được quần áo, lần này chính là dõi mắt trông mong chờ ở chỗ này, khi nhìn thấy bọn họ nhập hàng về liền lập tức tranh đoạt lên.Bận bận rộn rộn, một buổi trưa liền đi qua, mãi đến khi trời tối, bên ngoài đã đốt đèn, bên trong sạp hàng không nhìn thấy gì thì hai người Đường Minh Lễ và Đường Duyệt mới xem như ngừng lại.- “Mệt chết rồi.”Đường Duyệt không có chút hình tượng nào nằm trên đống quần áo, cả người đều mệt mỏi, đứng suốt một buổi trưa cong không nói, thậm chí con nói khô cả nước bọt.


Cũng may, đa phần mọi người nhìn thấy quần áo không tồi, đều mua.Đường Duyệt nói:- “Chú nhỏ, cháu đói, buổi tối ăn cái gì?”- “Ăn thịt!”Đường Minh Lễ động tác nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dẫn Đường Duyệt đi ăn uống no đủ sau đó lôi kéo Đường Duyệt đi đến chỗ ở của anh ta.Chỗ ở của Đường Minh Lễ có hai phòng, vừa vặn cho Đường Duyệt một phòng.- “Tiểu Duyệt, nếu buổi tối tắm rửa không có quần áo để thay thì cháu có thể tự đi lấy.”Đường Minh Lễ vừa nói vừa ngồi trong sân nhỏ, đây là một căn nhà trệt cũ kỹ, có hai gian phòng, một sảnh nho nhỏ, cộng thêm một phòng bếp nho nhỏ.

Mặc dù cũ một chút, nhưng cũng may là cách chợ rất gần, đi bộ vài phút đã đến và điều quan trọng nhất đó là tiền thuê rẻMột tháng chỉ có mười lăm tệ.- “Ah.”Sau khi Đường Duyệt tắm rửa xong liền tìm một bộ quần áo để thay, chỉ thấy ở bên trong sảnh, Đường Minh Lễ đang ngồi vui vẻ đếm tiền đâu..