Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 40: 40: Hi Vọng Anh Có Thể Mãi Mãi Giữ Được Sự Tự Tin Này





Trần Giang Hà cúi đầu uống trà không nói một lời, trong lòng anh đã có một ý nghĩ rõ ràng, trước khi không xác định mình sẽ được phân công về khu vực nào thì tốt nhất không nên tùy tiện vỗ ngực tự hào.
Tôn Hạo Lâm nhìn rõ phản ứng của hai người, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, các cậu có thể về làm việc của mình.”
“Vâng ạ.”
Hai người đứng dậy rời đi.
Vừa tới cửa, Tôn Hạo Lâm lại gọi Trần Giang Hà: "Giang Hà, mời cậu ở lại thêm một lát."
Trần Giang Hà xoay người lại.
Tôn Hạo Lâm lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư, đặt lên bàn: “Đây là phần thưởng cá nhân của tôi dành cho cậu.”
"Kỳ nghỉ lễ vui vẻ, khi trở về tiếp tục cố gắng nhé.

Tôi rất coi trọng cậu đấy, người anh em." Tôn Hạo Lâm cười nói.
“Cảm ơn anh Tôn.”
Trần Giang Hà cầm lấy phong bì và cách xưng hô của anh đối với Tôn tổng có chút thay đổi.
Trên mặt Tôn Hạo Lâm cũng lộ ra nụ cười hài lòng, chưa đến mười ngày mà tiểu tử này đã trở thành quán quân bán hàng của công ty, không phải là không có lý, trí tuệ cảm xúc của anh cao hơn nhiều so với những sinh viên đứng đầu ở Trung Đại.

Anh ấy là một nhân tài dễ uốn nắn.
Trần Giang Hà đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, phát hiện Lý Thiên Hải đứng ngoài cửa, dường như đang đợi anh.
"Hút điếu thuốc nhé?"
Trần Giang Hà lấy thuốc trong túi ra, tiện tay đưa anh ta một điếu.
"Tôi không hút."
Lý Thiên Hải xua tay từ chối: "Ra ngoài nói vài câu."
Trần Giang Hà không lên tiếng, tự một mình cúi đầu ngậm điếu thuốc, móc bật lửa ra, nghiêng đầu châm lửa, thong thả phả ra làn sương trắng.
"Dáng vẻ châm thuốc của cậu có chút giống với Trương Quốc Vinh."
Lý Thiên Hải cười nói một câu, sau đó đi về hướng hành lang.
Miệng Trần Giang Hà nhả ra làn khói, chậm rãi đi theo.

Thật ra trong lòng anh đã đoán được Lý Thiên Hải muốn nói gì.

Có điều anh vẫn quyết định nhẫn nại nghe anh ta luyên thuyên vài câu.
Đến cuối hành lang, Lý Thiên Hải giơ tay quạt hơi khói đi, mắt nhìn Trần Giang Hà chằm chằm.
"Muốn nói gì thì cứ nói thẳng." Trần Giang Hà gạt tàn thuốc và nói.
"Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám." Lý Thiên Hải cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu làm kinh doanh có thể đè đầu được tôi, làm quản lý thì có khi đến cái đèn đuôi xe của tôi cậu cũng không nhìn thấy."
"Chi bằng đổi lối suy nghĩ, sau này đến làm việc dưới trướng tôi, thế nào?"
Nghe thấy lời này, Trần Giang Hà có chút bất ngờ liếc Lý Thiên Hải một cái, cười cười không nói gì.
"Cậu không cần cảm thấy kinh ngạc, tôi là vì tốt cho cậu."
"Rời khỏi công ty này, có khả năng cậu chẳng là cái gì cả.

Tôi khác với cậu, đến bất kỳ công ty nào cũng sẽ được xem trọng."

Lý Thiên Hải tỏ ra rất tự tin, trong lời nói có một chút cảm giác ưu việt từ trên cao ngó xuống: "Nếu cậu đồng ý đi theo tôi, bất kể là ở công ty này hay là sau này cùng tôi nhảy việc, tôi đều có thể che chở cho cậu."
"Ngoài ra, chuyện cậu cướp sáu khách hàng của tôi, tôi cũng sẽ không truy cứu." Lý Thiên Hải bổ sung thêm câu cuối.
"Ha ha."
Trần Giang Hà không nhịn được cười ra tiếng.
Thằng nhãi ranh Lý Thiên Hải này rõ ràng lòng dạ hẹp hòi mà cứ phải giả vờ như khoan dung độ lượng.
Có điều, Trần Giang Hà cũng lười vạch trần, trái lại anh đưa tay đặt lên vai Lý Thiên Hải: "Hi vọng anh có thể mãi mãi giữ được sự tự tin này, cố lên."
"Cậu có ý gì?"
Lý Thiên Hải khẽ cau mày, kiên nhẫn tiếp tục khuyên anh: "Lời tôi nói vừa rồi đã rất rõ ràng rồi, cậu không cần phải giả hồ đồ, nhận thức rõ hiện thực sớm một chút, khoảng cách giữa người với người sẽ chỉ càng ngày càng lớn."
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Trần Giang Hà càng tươi rói hơn: "Khoảng cách giữa người với người quả thật sẽ càng ngày càng lớn, giống như làm kinh doanh, tôi chỉ dùng chút sức, ngay cả đèn đuôi xe của tôi anh cũng không nhìn thấy."
"Còn về làm quản lý, anh khoan vội huênh hoang, thời gian sẽ cho anh đáp án."
Trần Giang Hà dứt lời, vỗ vỗ vai Lý Thiên Hải, vẻ mặt điềm tĩnh xoay người muốn đi.
"Đừng đi vội."
Lý Thiên Hải gọi anh lại.
"Mấy hôm trước Tôn tổng có tiết lộ với tôi, định để tôi tiếp quản Phiên Ngung, cậu đi Thiên Hà."
"Cậu tự tin như vậy, có dám cược với tôi một ván không?"
Lý Thiên Hải hỏi Trần Giang Hà.

"Cược cái gì?" Trần Giang Hà hỏi ngược.
"Doanh số một tháng."
Lý Thiên Hải dựng ngón trỏ lên, tự tin nói: "Nếu cậu thắng được tôi, tôi nhường Phiên Ngung cho cậu, chủ động từ chức.

Nếu cậu thua, ngoan ngoãn theo tôi lăn lộn, thế nào?"
"Chẳng thế nào cả."
Trần Giang Hà nhún vai, không đồng ý nói: "Tôi không có hứng thú với kiểu cá cược không có chút tính thử thách nào thế này."
"Cậu..." Lý Thiên Hải cứng họng.
"Mục tiêu của anh là tầng lớp quản lý công ty, còn tôi khác với anh, không cùng đường không cùng chí hướng." Trần Giang Hà thản nhiên nói.

------
Dịch: MBMH Translate