Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 24: 24: Anh Đang Dạy Tôi Làm Tra Nam





"Bạn học cũ tụ họp, thuận tiện tìm một công việc bán thời gian, kiếm chút phí sinh hoạt."
Trần Giang Hà thuận miệng đáp lại.

Anh đi đến bên giường Lưu Đống Lương, cười trêu ghẹo: "Anh mà là một đứa nhỏ sao, sao không nói mình là một đứa bé luôn đi?"
"Tôi cũng muốn nói mình là một đứa bé, nhưng mà không phải vì số tuổi có chút lớn hay sao." Lưu Đống Lương cười cười, xoay người ngồi dậy từ trên giường, nói lầm bầm:
"Chơi cổ phiếu kiếm tiền nhanh như vậy, cậu còn đi kiếm việc bán thời gian?"
"Cổ phiếu lên xuống thất thường, trước khi vào túi thì đều là hư vô, làm việc bán thời gian kiếm chút tiền giấy nghe sẽ thực tế hơn." Trần Giang Hà nói.
"Nói vậy cũng đúng.” Lưu Đống Lương gật đầu một cái, hứng thú nói: "Ngày khác nhớ mang tôi đi cùng, tôi cũng muốn ngắm nhìn thế giới một chút."
"Bớt đi, anh chỉ cần an tâm học tập, sau khi tốt nghiệp trở về nhà thừa kế gia tài chục triệu là được rồi.” Trần Giang Hà cười nói.
"Ha ha, xem thường ai đó." Lưu Đống Lương cười ha ha một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột: "Thừa kế gia sản là biểu hiện của không có tiền đồ, tôi muốn mở một con đường máu về cổ phiếu, trở thành truyền kỳ."
Nghe nói như vậy, Trần Giang Hà cười không nói.


Anh đi đến trước máy vi tính, nhàm chán mở trò chơi Truyền Kỳ ra, sao khi đăng nhập tài khoản thì bắt đầu chơi...
Lưu Đống Lương nghe thấy động tĩnh, dở khóc dở cười mắng: "Trần Giang Hà cậu đúng là, có còn là anh em hay không.

Tôi vừa nói muốn trở thành truyền kỳ, cậu đã phát động chém giết?"
“Ha ha, là anh em nên mới chém anh, tránh cho anh trầm luân tại thị trường chứng khoán, càng lún càng sâu." Trần Giang Hà cười nói với ý vị sâu xa.
"Được rồi, coi như cậu có lương tâm." Lưu Đống Lương sáp lại gần, nhìn anh chém truyền kỳ, lại thuận miệng hỏi một câu: "Cậu và cô Từ phát triển tới mức độ nào rồi?"
"Lạt mềm buộc chặt, khi nóng khi lạnh." Trần Giang Hà nói.
"Đây không phải là châm ngôn của tôi sao, nhanh như vậy đã bị cậu học được rồi?" Lưu Đống Lương trợn mắt: "Sau này, nếu như cậu và cô Từ thành đôi thì nhớ cho tôi thêm 10 cân bánh kẹo cưới làm học phí."
"Không thành vấn đề, nếu như thật sự thành công, tặng anh một xe bánh kẹo cưới đều được."
Trần Giang Hà cười nói.
Nghe vậy, Lưu Đống Lương đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Giang Hà: "Cố lên, người theo đuổi cô Từ tăng lên không ngừng, phải có chuẩn bị tâm lý, tốt nhất là làm thêm cái kế hoạch dự phòng."
"Anh đang dạy tôi làm tra nam?" Trần Giang Hà nghiêng đầu nhìn Lưu Đống Lương một cái.
"Chuyện yêu đương mà, liếm cẩu thường xuyên không được chết tử tế, tra nam thường thường cười đến cuối cùng.

Rất nhiều người đều phỉ nhổ tra nam, nhưng rất nhiều người cũng muốn làm tra nam." Lưu Đống Lương nói.
"Lão Lưu, anh trước kia không phải là từng bị phụ nữ tổn thương đó chứ?" Trần Giang Hà bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
Trước đó anh Lưu lớn tiếng khoe khoang trước mặt Tiểu Thiên, có vẻ như cũng chỉ là mạnh miệng.


Sự thật có khả năng là một kẻ bị lừa gạt rồi thảm sát.
"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh." Lưu Đống Lương móc ra điếu thuốc, hít sâu mấy hơi sau đó nói: "Lúc cấp ba từng yêu đương một khoảng thời gian, thấp kém giống như con chó, liếm đến cuối cùng mất đi tất cả."
"Anh gieo vần như vậy, rất là tự nhiên mà." Trần Giang Hà vỗ vỗ bả vai Lưu Đống Lương: "Đi ngủ sớm một chút đi, cố gắng đánh ngã cô gái kia ở trong mơ."
“Khụ."
Lưu Đống Lương sặc một ngụm khói, nước mắt đều chảy xuống.

Anh cố nén lại, sau đó nằm xuống giường, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại.

Trong đầu toàn là hình ảnh cùng nữ thần đến bệnh viện phá thai.
Ngày hôm sau là chủ nhật, lại là một ngày không cần lên lớp.
Nhưng mà Trần Giang Hà vẫn thức dậy từ sớm, ngồi xe đi tới Đại học Quảng Đông.
Các công ty vừa mới khởi nghiệp như 9527 đều có thói quen mở cuộc họp vào sáng sớm.

Quy trình thường là báo cáo tình huống ký hợp đồng ngày hôm qua, sau đó người ký được nhiều hợp đồng nhất sẽ chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc, cuối cùng trưởng phòng hoặc giám đốc sẽ định ra mục tiêu hôm nay.

Trần Giang Hà vốn cho là mình đến rất sớm, không nghĩ đến vừa tiến vào công ty đã thấy nhiều người còn đến sớm hơn cả mình.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, xụ mặt hô một câu: "Vào phòng hội nghị họp!"
Dứt lời, tầm mười mấy người như ong vỡ tổ hướng về phòng hội nghị phía tây, trong đó có một người trẻ tuổi đeo kính gọng đen, thoạt nhìn rất lịch sự không cẩn thận đụng vào Trần Giang Hà.

Nhưng mà, ngay cả một câu xin lỗi đều không có, còn liếc một cái, giống như chê anh cản đường vướng bận.
Lúc này, người phụ nữ trung niên ngày hôm qua phỏng vấn Trần Giang Hà mang theo một người phụ nữ tóc ngắn đi tới, nói với anh: "Tiểu Trần, cậu đi theo trưởng phòng Diệp tiến vào phòng hội nghị, cảm nhận bầu không khí nghiệp vụ một chút."
"Được."
Trần Giang Hà gật đầu một cái, vị trưởng phòng Diệp này thoạt nhìn khá quen, liếc nhìn bảng tên trên ngực cô, Diệp Tiểu Dung.
------
Dịch: MBMH Translate