Lâm Việt Trạch nghe được tiếng vang, vội vàng chạy trở về, nhưng đã có người nhanh hơn hắn một bước, hắn tới cùng chỉ kịp kêu một tiếng “Tiểu Tịch”, trước mắt liền đã có một bóng đen nhoáng qua, hắn sững sờ đứng tại chỗ không thể động đậy. Mà ở bên kia, Tần Mục Dương với thần sắc nặng trĩu đã đem Triệu Tịch đỡ lên, để lại trên mặt đất một vệt máu nhỏ uốn lượn.
Hai tay Tần Mục Dương che sau gáy Triệu Tịch, tim đập gấp gáp như sắp nhảy khỏi ***g ngực, không ai biết giờ khắc này hai tay của hắn đã run rẩy đến cở nào đâu.
“Đông Đông ngoan, con qua bên kia ngồi đợi chú môt lát được không?” Tần Mục Dương ôn hòa nói với Triệu Đông Đông.
Con ngươi của bé hơi dao động, không nói lời nào, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt. Bé gắt gao nhìn chòng chọc ba ba, rõ ràng cả người đều đang rung rẩy, nhưng vẫn cứ kiên cường ngồi ở đây bảo vệ ba ba của mình.
Trong lòng Tần Mục Dương một mảnh đau đớn, hắn không tự chủ được sờ sờ cái trán của Triệu Tịch, hướng hai người đã ngốc lăng bên cạnh nói: “Việt Trạch, em trước tiên đi điện thoại cho Cao Nham, bảo cậu ta sang đây một chuyến.”
Lâm Việt Trạch hai tay nắm chặt, không nói một tiếng liền đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lâm Kỳ Huyên thì lấy hai tay che miệng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh, chỉ vào vệt máu trên đất, “A Dương…”
Sắc mặt Tần Mục Dương đã băng lãnh, nhưng âm thanh vẫn bình tĩnh như thường, “Không có chuyện gì, chắc là trầy da thôi!”
Lâm Kỳ Huyên thở phào một hơi. Tần Mục Dương vươn ra một tay vuốt ve hai má của Triệu Đông Đông, “Kỳ Huyên, em đưa Đông Đông qua sô pha ngồi đi!”
Lâm Kỳ Huyên nhìn bộ dạng bé con đang cố gắng nén khóc, trong lòng thương tiếc, hai tay đem bé ôm vào lòng, bế tới ghế sô pha ở bên kia, còn đặc biệt mở phim hoạt hình trong ti vi cho bé xem.
Tần Mục Dương trút một hơi dài nặng nề, hắn vừa nãy đã xem xét phía sau ót của Triệu Tịch một chút, hẳn là không quá đáng ngại, nhưng người thì đã chìm vào hôn mê.
Hắn không để ý đến thời điểm khi mình đưa ra kết quả này, sợ hãi trong lòng cũng đã ít nhiều vơi đi. Tần Mục Dương mím môi, hai tay dùng lực đem người bế ngang, chẫm rãi hướng đến phòng khách trên lầu.
Vết thương sau gáy của Triệu Tịch đã ngừng chảy máu, nếu vậy thì vừa nảy chắc chỉ là va đập nhẹ mà thôi, nhưng vệt máu đỏ thẫm trên mặt đất kia, dù làm cách nào cũng không thể xua khỏi đầu óc của hắn. Hắn ngồi ở bên cạnh, hai mắt chăm chú nhìn người trên giường không biết là ngủ thiếp đi hay là bị choáng váng đến ngất đi này.
Lâm Kỳ Huyên đứng ở phía sau hắn, Triệu Đông Đông đã giao cho người giúp việc chăm sóc. Thay vì phải ngồi một mình thấp thỏm chờ đời bạn của em trai mình đến, cô càng muốn đến nơi này trông coi cùng A Dương.
“Sẽ không sao đâu.” Ngược lại Lâm Kỳ Huyên lại là người an ủi vị hôn phu của mình, chỉ là tại sao muốn làm như thế, cô nhất thời cũng không nghĩ ra được.
Tần Mục Dương trầm thấp “Ừ” một tiếng, âm thầm thở ra một hơi, hai tay đặt ở trên mi tâm, nửa ngày không nói lời nào.
Lâm Kỳ Huyên đứng ở bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt thế này. Cô biết Triệu Tịch là em trai của Bạch Vũ Hàng, mà Hứa Hạo Nhiên còn là bạn thân từ nhỏ của Tần Mục Dương, bởi sự liên kết này, quan hệ của Tần Mục Dương cùng Bạch Vũ Hàng càng không hề tầm thường chút nào.
Việc hắn lo lắng cho Triệu Tịch, khẩn trương vì Triệu Tịch. Lâm Kỳ Huyên nghĩ, cô tựa hồ cũng có thể hiểu được nguyên do. Chỉ là, thần sắc vừa nảy của Tần Mục Dương khi chạy tới ôm lấy Triệu Tịch, làm cho cô có cảm giác… Cảm giác, rất kỳ quái. (cảm zác đúng hướng rùi đó thím..)
Thật sự rất kỳ quái.
Lâm Kỳ Huyên lặng lẽ lùi tới ngoài cửa, khuôn mặt luôn luôn ưu nhã lúc này lại hiện lên một tầng uể oải. Cô cùng Tần Mục Dương yêu nhau đã một năm, nhưng cô chưa bao giờ thấy đối phương có biểu tình kinh hoảng, luống cuống đến như vậy…
Lâm Kỳ Huyên là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm, gia đình vốn hoà thuận, từ nhỏ cô đã lớn lên trong sự nâng niu, che chở của gia đình. Cô tuy rằng thông minh, có đầu óc, nhưng dù sao cô cũng không thể nào biết được nữa kia của mình trong tương lai sẽ như thế sao.
Con người Tần Mục Dương này, không thể không nói, vào lần đầu tiên gặp mặt hắn, cô đã lập tức động lòng. Mặc dù chưa có tình yêu, nhưng nếu chậm rãi bồi dưỡng thì sớm muộn gì cũng sẽ có, không phải sao? Tính cách của hắn vốn lạnh nhạt, nếu như sau khi kết hôn có hài tử, chẳng lẽ hai nguời vẫn tiếp tục tương kính như tân mãi?
Từ một năm trước, sau khi được trưởng bối hai nhà mai mối, tình cảm của hai nguời vẫn luôn ổn định, tính ra cô cùng Tần Mục Dương đã ở bên nhau được hơn một năm.
Nhưng mà, cho tới giờ khắc này, cô phải thừa nhận, dù đến nay đã lâu như vậy, chỉ có một mình cô đơn phương yêu người kia mà thôi.
Mà đối phương…
Lâm Kỳ Huyên mạnh mẽ thở ra một hơi dài, châm một điếu thuốc, đôi mắt hơi nheo lại. Không ai biết cô lúc nào cũng mang theo thuốc lá bên mình, điếu thuốc tỏa khói đang được kẹp giữa hai ngón tay thon dài, làm cho cả người cô có vẻ càng trở nên mông lung.
Loại cảm giác lo được lo mất này… Thực sự là quá tệ.
Lâm Việt Trạch mang theo Cao Nham lên lầu, nhìn thấy chị gái mình đang ngậm một điếu thuốc, trong nháy mắt liền lộ ra biểu tình sợ hãi, “Chị…?”
Lâm Kỳ Huyên nhìn thấy bọn họ, cuống quít đem điếu thuốc trên tay dụi vào tường, vỗ vỗ mặt vài cái, “Tình cờ hút một điếu thôi.”
Lâm Việt Trạch bất mãn trừng cô, “Con gái sao có thể hút thuốc, không những ảnh hướng tới hình tượng, đối da dẻ cũng không tốt…”
Lâm Kỳ Huyên dở khóc dở cười, không để ý tới hắn, trách người nhường lại lối đi, “Bác sĩ Cao ở chỗ này.”
Cao Nham đẩy đẩy kính mắt nhìn cô một cái, rồi xách theo hòm thuốc đi vào.
Tần Mục Dương từ bên kia giường đứng lên, đối với y gật gật đầu.
Cao Nham kinh hãi một chút, nhưng rất nhanh đã che dấu tốt tâm tình. Y cau mày quan sát người trên giường, phần sau ót đang được một cái khăn bao lại.
Tần Mục Dương đứng ở một bên, âm thanh uể oải, “Cậu ấy bị đập đầu xuống đất.”
Cao Nham lườm hắn một cái, đập đầu? Bao một cái khăn thì có ích lợi gì!? (Đúng! ==)
Y đi tới bên giường đem khăn mặt cẩn thận lấy xuống, lại tỉ mỉ kiểm tra vết thương phía sau, rồi thở phào nhẹ nhõm, “Không có chuyện gì. Chỉ là va chạm nhẹ, sứt mất một miếng da to, à, không khâu lại cũng không sao, chỉ cần cẩn thận không đụng vào nước là được.”
Tần Mục Dương không yên lòng, “Cứ như vậy là xong?”
Cao Nham nhướng mày, “Anh đang chất vấn trình độ của tôi?”
Tần Mục Dương nhu nhu huyệt thái dương, cái này mắc mớ gì tới trình độ?
Lâm Việt Trạch ở phía sau đột nhiên nhảy ra, cầm lấy bờ vai của y không ngừng rung lắc, “Nhưng mà bác sĩ Cao, Tiểu Tịch Tịch tai sao lại đột nhiên hôn mê vậy?”
Lông mày Cao Nham nhô càng cao hơn: “Tiểu Tịch Tịch? Triệu Tịch?”
Sắc mặt Tần Mục Dương lạnh xuống. Lâm Việt Trạch cũng cảm thấy kinh ngạc, “Ồ? Anh biết Tiểu Tịch nhà tôi?”
Cao Nham buồn cười: “Tại sao lại là của cậu ?” Dứt lời ánh mắt còn cố ý liếc về phía Tần Mục Dương.
Lâm Việt Trạch trong lòng đã có dự tính trước: “Rất nhanh sẽ là của tôi thôi!”
Cao Nham tự tiếu phi tiếu “Ừ” một tiếng, tiếp tục ung dung nói: “Dinh dưỡng không đầy đủ, còn thiếu ngủ trầm trọng.”
Lâm Việt Trạch trừng mắt, cứ như vậy?
Cao Nham không để ý tới hắn, tình trạng thân thể Triệu Tịch chưa được làm kiểm tra đầy đủ, y cũng không cách nào đưa ra chuẩn đoán chính xác được. Thế nhưng… Một vòng quần đen nơi đôi mắt kia, cộng thêm sắc mặt vô cùng tái nhợt, vừa nãy lúc kiểm tra vết thương sau ót của cậu, làn da dường như cũng rất lạnh lẽo? Nhiệt độ phòng ở chổ này rất vừa vặn, mà thời tiết hiện tại cũng chỉ mới đầu tháng tám, có thể té xỉu như vậy, y đại khái cũng chỉ có thể kết luận rằng, tình trang này của cậu cũng không phải một ngày hai ngày mà thành.
Cao Nham đánh giá người trên giường, không khỏi lắc đầu một cái, chậc, thực sự là tiều tụy, so với trước kia một chút cũng không giống.
Y ở bên này vừa lầm bầm vừa lắc đầu, Tần Mục Dương ở bên cạnh, sắc mặt đã quỷ di tối tăm đến không xong, mà Lâm Việt Trạch cũng có chút không hiểu ra sao, nhìn người trên giường, sờ sờ cái mũi rồi chạy ra ngoài, đợi Tiểu Tịch Tịch tỉnh rồi, nên cho anh ấy uống một ít sữa và ăn thêm gì đó.
Bầu không khí nhất thời rơi vào sự lúng túng và trầm mặc.
Lâm Kỳ Huyên bỗng nhiên đi tới, kéo cánh tay Tần Mục Dương lại, mỉm cười, nói: “Bác sĩ Cao chớ để ý. Người này là em trai của bạn A Dương, đêm nay bị Việt Trạch kéo tới dùng cơm, lại đột nhiên té xỉu bất tỉnh, làm chúng tôi sợ hãi muốn chết.”
Cao Nham quay đầu nhìn cô, lại nhìn chằm chằm đôi tay đang kéo lấy Tần Mục Dương kia, không mặn không nhạt nói: “Tôi làm sao có thể không để ý. Tuy rằng không phải bệnh nặng, những cũng không phải vấn đề có thể coi nhẹ.”
Y chỉ vào mặt Triệu Tịch, “Nếu như là em trai của bạn, vậy thì, mấy người tốt nhất nên nhắc nhở người nhà của cậu ấy, dù còn trẻ, nhưng lại không chịu chăm sóc sức khỏe cho mình, khi già chỉ có cậu ta chịu tội thôi. Ờ, nói không chừng còn chưa có chờ được đến khi già, hiện tại có rất nhiều người trẻ mắc bệnh trong người rồi đột ngột qua đời.” Y nói như tiếc hận rồi nhún vai một cái.
Nụ cười trên mặt của Lâm Kỳ Huyên trở nên cứng ngắc, gật gật đầu, “Chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà cậu ấy biết.”
Cao Nham đứng lên, duỗi duỗi thắt lưng, thở dài: “Ai, mắc công tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ tại tên Việt Trạch kia nói cứ như người sắp chết tới nơi. Chậc!”
Lâm Việt Trạch đúng lúc chạy vào, nghe nói như thế, kích động không thôi, “Tiểu Tịch Tịch không có chuyện gì chứ?”
Cao Nham cười nhạo, “Ăn nhiều cơm, nghỉ ngơi nhiều là không sao.”
Lâm Việt Trạch ngơ ngác gật đầu, “Ồ.”
Cao Nham bất đắc dĩ, “Đứa em vợ này của Lão Tần thực sự là đủ khờ dại ha!?”
Tần Mục Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, Cao Nham lập tức câm miệng, cầm lấy hòm thuốc, đi ra ngoài.
“À, phòng khám của tôi còn có việc, hẹn gặp lại nha~ “
Tần Mục Dương nhìn bóng lưng của y, không hiểu sao có chút muốn cười, khóe miệng bất tri giác câu lên một chút, lúc quay đầu đột ngột chạm phải ánh mắt của Lâm Kỳ Huyên, khiến hắn không khỏi dừng lại.
Lâm Kỳ Huyên cười đến cong cong ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Triệu tiên sinh không sao rồi, đợi lát nữa điện thoại báo cho bọn Hạo Nhiên một tiếng là được.”
Tần Mục Dương nhìn người trên giườngmột chút, cuối cùng gật gật đầu đi cùng cô ra ngoài.