Từ ngày đó, Triệu Tịch chưa từng gặp lại Tần Mục Dương. Thỉnh thoảng, Lục Thanh Hoa sẽ đến ‘Duyên Sắc’, chỉ là mỗi lần đều sẽ “vội vàng quay về”, nói cho đẹp là cải tà quy chính.
Triệu Tịch lại nhớ tới biểu tình ngày đó của Tần Mục Dương khi nhận điện thoại, trong lòng hiểu rõ, liền không có hỏi nữa.
Nửa tháng nửa là đến sinh nhật của Hứa Hạo Nhiên, theo tính cách của hắn, vào mỗi dịp này hàng năm, hắn ta chắc chắn sẽ không chút dè sẻn mà tổ chức một bữa tiệc thật linh đình.
Triệu Tịch vừa tính toán muốn mua cái gì, vừa nghĩ tới lúc đó phải lấy lý do nào để khước từ.
Kết quả còn chưa nghĩ được gì, Phương Tần đã đến trước mặt giao thiệp mời cho cậu.
“Ể, Tiểu Bạch nói là phải đưa đến tận tay cho cậu.” Phương Tần cười híp mắt nói.
Triệu Tịch buồn bã, mỗi lần đối diện với vị lão bản này, trong lòng cậu lại không hiểu sao cứ thấy dè dặt, chỉ đành im lặng nhận lấy thiệp mời.
Phương Tần nâng cằm nhìn cậu một lúc, rồi nháy nháy mắt, “Tiểu Bạch nói muốn tôi phải tận mắt thấy cậu mở thiệp ra.”
Triệu Tịch thất bại xé rách phong bì, trong nháy mắt đã bị một đàu đỏ chói lóa chiếu cho mù mắt, có chút ngây ngốc nhìn về phía người trước mặt.
Phương Tần buông tay, “Bọn họ nhất định phải dùng màu đỏ.”
Triệu Tịch không trả lời, thực sự là gần mực thì đen, ca ca của cậu đã bị làm hư mất rồi.
Nội dung thư mời cũng rập theo khuôn như mấy cái khác, giống như đang mời đi ăn cưới vậy, Triệu Tịch nhìn đến dòng cuối cùng, không khỏi ngẩng đầu nhìn Phương Tần.
Phương Tần dù đang bận bịu làm chuyện khác vẫn ung dung cười, còn thở dài một hơi: “Ai, kỳ thực cũng không có gì, đây cũng là hảo tâm của Tiểu Bạch.”
Triệu Tịch không nói gì, kỳ thực, cậu đại khái có thể hiểu được tâm tư của Bạch Vũ Hàng là gì. Do lần trở về này của cậu, Bạch Vũ Hàng muốn mượn cớ đem cậu kéo đến trong vòng tay của hắn trói chặt lại, mà cũng vì chuyện ầm ĩ sáu năm trước cùng Tần Mục Dương, Bạch Vũ Hàng luôn sợ cậu sẽ lần nữa không lên tiếng mà rời khỏi.
Trong lòng Triệu Tịch rất cảm động, cậu từ đầu đến cuối đều không muốn nghĩ đến tương lai sau này.
Đối với cậu mà nói, chỉ khi Đông Đông hoàn toàn bình phục, cậu mới có thể tìm thấy một lối đi để bước tiếp.
Cậu mơ hồ đoán được Bạch Vũ Hàng muốn làm cái gì, cũng không biết chính mình có nên hay không tán đồng đây.
Đến ngày hai mười, Phương Tần đích thân tới đón cậu, Đông Đông đã được gửi nhờ người hàng xóm dưới lầu trông coi.
Hứa Hạo Nhiên là con út của Hứa giá, công ty đã có hai người anh chống đỡ, hắn là từ lúc sinh ra đã là nhị thế tổ ngậm thìa vàng, chỉ sau khi cùng Bạch Vũ Hàng xác định quan hệ mới dần dần bỏ đi những thói hư tật xấu. Mà sinh nhật lần này làm hấp tấp như vậy cũng là do dưới sự “chén ép” của Bạch Vũ Hàng mà thành, một phần để duy trì “truyền thống” tốt đẹp giữa hai người bọn họ.
Vào buổi chiều, Triệu Tịch vừa mới tan ca đã bị Phương Tần mang đi, rồi dừng lại trước một quán rượu ở trung tâm thành phố.
Triệu Tịch nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, trong lòng líu lưỡi, bọn nhà giàu nhị thể tổ thật khiến người ta đố kỵ mà. >”< Bạch Vũ Hàng không thích náo nhiệt, nhưng Hứa Hạo Nhiên lại hoàn toàn trái ngược, không náo nhiệt thì hắn sẽ không vui. Hai người có thể đồng thời chung sống cùng nhau gần mười năm, Triệu Tịch đây thực sự cảm thấy rất bội phục. Nói là tiệc sinh nhật, nhưng cũng không khoa trương như vậy, thật tế Hứa Hạo Nhiên đã thu liễm đi rất nhiều, khách mời trên cơ bản đều là bạn bè quen biết, cậu và Tần Mục Dương là một đám, bạn học đại học của Bạch Vũ Hàng là một đám, hơn nữa còn có thêm một số người có mối quan hệ đặc biệt như Lục Thanh Hoa chẳng hạn. Lúc Triệu Tịch đi vào, người bên trong cũng đã khá đông, Phương Tần đưa cậu tới nơi thì liền bỏ chạy. Để cho Triệu Tịch cầm lễ vật bối rối đứng ở cửa, cuối cùng vẫn là Bạch Vũ Hàng nhìn thấy cậu trước, nhanh chóng hướng cậu vẫy tay. Ánh mắt Triệu Tịch trong chớp nhoáng liền dại ra, cứng ngắc đi tới. Bạch Vũ Hàng thân mật đem cậu kéo qua, thản nhiên tươi cười giới thiệu cho hai người bên cạnh, “Em trai của tôi, Triệu Tịch. Lão Tần cậu khỏi cần giới thiệu.” Sau đó chuyển hướng nữ nhân bên cạnh Tần Mục Dương, “Lâm Kỳ Huyên. Con dâu tương lai của Tần gia.” Lâm Kỳ Huyên ưu nhã cười, vươn ra một tay đưa tới trước mặt cậu, “Xin chào. Gọi tôi Kỳ Huyên là được.” Triệu Tịch thật thà gật đầu, “Lâm tiểu thư.” Lâm Kỳ Huyên hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh liền khôi phục như thường, híp mắt nhìn một hồi, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, hóa ra là bạn của Thanh Hoa, làm tôi cứ tự hỏi nhìn anh sao quen quen, ha ha.” Triệu Tịch lơ đãng nhìn về phía bên cạnh, Lâm Kỳ Huyên thật tự nhiên ôm cánh tay Tần Mục Dương, cười hỏi: “A Dương còn nhớ rõ không? Chính là lần trước tại “Tịch gia hoa viên” ấy.” Tần Mục Dương liếc Triệu Tịch một cái, nhàn nhạt nói: “Nhớ chứ. Bạn của Thanh Hoa.” Nụ cười Lâm Kỳ Huyên càng trở nên thân thiết, càng thêm hứng thú hỏi, “Cậu là học sinh cấp ba sao? Hay là bạn học cùng lớp với Thanh Hoa? A không đúng, đứa trẻ lần trước là con của cậu sao? Hay là cháu trai?” Triệu Tịch lắc lắc đầu, “Đúng vậy, đó là con trai của tôi.” Lâm Kỳ Huyên miệng cười càng tươi hơn: “Vậy cậu kết hôn rồi? Không thể nào, nhìn không giống, không phải, ý của tôi là nhìn cậu còn rất trẻ.” Triệu Tịch có chút bất đắc dĩ, nở nụ cười, “Chỉ là chưa hiện rõ dấu hiệu thôi.” Lâm Kỳ Huyên cảm thấy rất kinh ngạc, lần trước khi gặp người này đi cùng Lục Thanh Hoa, cô đã cho rằng cả hai là bạn học, ai ngờ người ta đã có cả con trai luôn rồi. “Triệu tiên sinh thực sự là rất trẻ nha.” Ngữ khí Lâm Kỳ Huyên hơi có chút hâm mộ nói, Triệu Tịch dù nghe vào tai nhưng bất quá cũng biết là lời khách sáo thôi, vẻ mặt của cậu là dạng gì, cậu làm sao không biết rõ. Bên cạnh Bạch Vũ Hàng cùng Tần Mục Dương đều không lên tiếng. Bạch Vũ Hàng lạnh mặt nhìn hai người bọn họ đối thoại, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Mục Dương. Mà Tần Mục Dương thì lại nhìn về phía trước, cũng không biết đang nhìn cái gì, toàn bộ quá trình đều có vẻ mất tập trung. Lâm Kỳ Huyên không hỏi, Triệu Tịch cũng sẽ không nói. Bầu không khí giữa bọn họ trong thoáng chốc liền trở nên lúng túng. Cũng may Hứa Hạo Nhiên không biết từ góc nào khoan ra, ôm chầm lấy bả vai Bạch Vũ Hàng, “Thần thần bí bí làm gì đây?”, còn làm điệu bộ như sắp hôn người ta tới nơi. Bạch Vũ Hàng đỏ ửng mặt, nhưng cũng không có phản kháng gì lớn, tùy ý để cho Hứa Hạo Nhiên ở trên miệng y gặm hai cái. Triệu Tịch nhìn có chút khó mà tin nổi, Bạch Vũ Hàng ngó qua hắn với vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Lâm Kỳ Huyên cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, cuối cùng kéo Tần Mục Dương đi. Triệu Tịch sững sờ nhìn bóng lưng hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì. Bạch Vũ Hàng đẩy Hứa Hạo Nhiên ra, chỉ chỉ người chính giữa đang được một đám đông vây quanh, “Tìm bọn Phương Tần đi!” Hứa Hạo Nhiên vừa ngoan ngoãn chạy đi, Bạch Vũ Hàng liền kéo Triệu Tịch đi tới một góc vắng vẻ, sau đó buông tay ra, thở dài. “Tiểu Tịch, em từng gặp người phụ nữ kia sao?” Triệu Tịch nhìn hai người đang đưa lưng về phía bọn họ, gật đầu. Biểu tình Bạch Vũ Hàng có chút kỳ quái, lông mày nhăn lại, muốn nói rồi lại thôi. Triệu Tịch nở nụ cười, sắp xếp lại từ ngữ, chậm rãi nói: “Thì, lần trước em mời Lục thiếu gia đi ăn cơm, từng đụng phải bọn họ một lần.” Bạch Vũ Hàng trợn mắt, có chút tức giận liếc cậu một cái, “Em đã từng gặp mặt cậu ta trước rồi? Không đúng, em tại sao lại mời Lục Thanh Hoa ăn cơm?” Triệu Tịch đưa mắt nhìn chung quanh, có chút nói lắp, “Không, không có gì, chỉ là mời một bữa cơm thôi.” Mời người ta đi ăn cơm cũng không có gì, vấn đề là cậu của người kia chính là Tần Mục Dương. Hơn nữa, Triệu Tịch khi nào thì quen biết Lục Thanh Hoa, chỉ là đơn giản mời khách thôi? Bạch Vũ Hàng càng lúc càng thấy nghi ngờ, mắt nhìn người đối diện đang ấp úng ,không biết phải biên lý do gì để trả lời cho có lệ với mình, y cảm thấy có chút đau đầu. Bạch Vũ Hàng khoát khoát tay, “Thôi, không muốn nói đừng nói. Trong lòng em biết chừng mực là được.” Triệu Tịch nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Bạch Vũ Hàng nhìn bộ dáng của cậu như linh hồn đã bị cậu đi mất, không biết có phải giống như trong lòng y đang nghĩ hay không, liền nổi giận quát to: “Triệu Tịch! Em nhìn cho rõ đi! Tần Mục Dương đã sắp kết hôn, người kia chình là vợ chưa cưới của nó!” Triệu Tịch bị y rống cho sợ hết hồn, mà sắc mặt Bạch Vũ Hàng đã tái xanh, bi thống trong mắt y làm cho cậu càng hoảng sợ. “Ca!” Triệu Tịch nhẹ nhàng kêu y một tiếng, ánh mắt trong suốt bình tĩnh, “Em biết anh có ý gì. Em hiểu, Em đều hiểu. Anh không cần lo lắng.” Bạch Vũ Hàng thở mạnh một hơi, một tay nắm chặt thành đấm, một tay còn lại chậm rãi sờ lên đầu Triệu Tịch, xoa nhẹ hai lần, “Không nên trách anh. Em đêm nay cũng đã nhìn thấy, tận mắt thấy mới càng tin tưởng không phải sao?” Triệu Tịch cười khổ, kỳ thực không cần tận mắt nhìn thấy, cậu cũng đã tin từ lâu rồi. Bạch Vũ Hàng nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, ngữ khí có chút khàn khàn: “Em là người thân duy nhất trên đời này của anh, anh không hy vọng em xảy ra chuyện hay sẽ không nói tiếng nào rời đi. Anh sẽ không thể chịu đựng nổi. Hơn nữa, em đã có con rồi không phải sao? Đúng rồi, mẹ của đứa nhỏ đâu?” Triệu Tịch chấn động cả người, lui về sau một bước, nhẹ giọng nói: “Đã ra đi.” Bạch Vũ Hàng “Ồ” một tiếng. Triệu Đông Đông lớn lên rất giống với Triệu Tịch, tuy đôi mắt không giống lắm, nhưng những nơi khác đều như là từ một khuôn đúc, cũng vì thế mà bọn họ chưa từng hỏi qua cậu về lai lịch của đứa trẻ. Bạch Vũ Hàng vỗ vỗ bờ vai cậu, sắc mặt đã có chút hòa hoãn, “Ừm. Ly hôn cũng không sao, mai mốt anh sẽ giới thiệu cho em vài người tốt hơn.” Y cho là Triệu Tịch đã kết hôn, đã sanh con, hẳn là cũng đã “quay lại chính đạo” rồi. Mục đích của tiệc sinh nhật hôm nay kỳ thực có một phần là muốn gián tiếp nói cho cậu biết mối quan hệ của Tần Mục Dương cùng Lâm Kỳ Huyên. Bạch Vũ Hàng không biết sáu năm trước xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn biết rõ tình cảm lúc đó của Triệu Tịch và Tần Mục Dương, y vẫn không thể hiểu được điều gì đã can thiệp vào giữa họ, rồi dẫn đến việc Triệu Tịch không nói một tiếng rời đi sáu năm. Bất kể là Tần Mục Dương đơn phương thương tổn, hay vì những nguyên nhân khác mà vô tình làm hại đến cậu, đối Bạch Vũ Hàng mà nói, đều là giống nhau. Bạch Vũ Hàng giống như gà mẹ chỉ muốn che chở, bảo vệ cậu thật tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, một người đã đính hôn, một người đã có nhi tử, đối với y mà nói, hai người đã không còn cơ hội quay lại với nhau. Tuy vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện mà con người kỳ thực không thể khống chế, thậm chí sẽ không bao giờ đoán trước được tương lai sau cùng sẽ đi đến đâu.