Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 60: Lẻn vào




Màn đêm tĩnh lặng, trong gió truyền đến tin tức khiến Đường Ngao đang ngủ cũng phải thức dậy, hắn nghiêng tai lắng nghe: Có âm thanh động cơ cùng mùi hương quen thuộc, hẳn là đoàn xe quân đội trở về căn cứ hơn nữa còn mang theo một người quen, có nên nói cho Á Á hay không?

Ngày hôm sau, sáng sớm.

“Vượng Tử đang ở trong căn cứ?” Đường Á nghe thấy tin này là lúc cậu đang mang giày, thiếu chút nữa xé giày thành hai nửa. Cậu có thể nói rằng… kỳ thật cậu đã quên sạch đứa cháu nhỏ của mình được không?

“Đường Á, cầu xin cậu, cứu con tôi!”

“……”

“Đứa bé vô tội !”

Đường Á vốn tưởng rằng đứa trẻ đã lành ít dữ nhiều nay lại phát hiện nó còn sống sót, có lẽ lúc trước Vượng Tử thật sự bị người ôm đi hoặc là được ai đó cứu. Sống dĩ nhiên là chuyện tốt, Đường Á chung quy không thể làm bộ như hết thảy đều chưa từng có gì xảy ra hay ngó lơ đứa bé.

“Nó hiện tại ở đâu?”

Ngón tay của thiếu niên cao lớn nhấc lên, chỉ vào một tòa kiến trúc trong tầng thứ ba: tháp truyền hình B thị, trước mạt thế đó là nơi để du ngoạn ngắm cảnh, từ sau mạt thế bởi vì đó là nơi quan trọng có thể nhận sóng radio, có đầy đủ không gian dễ thủ khó công cho nên bị thu dụng làm viện nghiên cứu, không phải nhân viên thì sẽ không vào được nơi này — Vượng Tử tại sao lại ở nơi đó? Trạm thu sóng hiển nhiên sẽ không dùng đến một đứa trẻ hai ba tháng tuổi, vậy chỉ có một khả năng, Vượng Tử bị đưa đến viện nghiên cứu khoa học.

Một đứa trẻ bị mang về nghiên cứu, tại cái nơi không có cô nhi viện như hiện nay dẫu không có chỗ đi cũng sẽ không bị đưa đến đó mới đúng! Đường Á không hiểu biết về cơ cấu của viện nghiên cứu khoa học, đối với nó mà nói chủ yếu là tưởng tưởng thông qua phim nước ngoài: đơn điệu một màu trắng thuần, nơi nơi đều là máy móc lạnh lẽo, cứ mười bước lại phải nhập mật mã kiểm tra, tràn ngập các loại thí nghiệm cổ quái hoặc thành công hoặc thất bại. Tại nơi đó lại có thể xuất hiện trẻ con, thấy thế nào cũng chỉ là để làm vật thí nghiệm mà thôi?

…Thật sự là không thể mặc kệ, chỉ có thể đi xem thử.

Căn cứ sẽ lấy trẻ con làm thí nghiệm sao? Đường Á nghĩ đến vắc-xin phòng bệnh xác xuất thành công chỉ có 12.5%, số liệu này hiển nhiên là trải qua đủ loại thí nghiệm mới tính ra, mà người dùng để thí nghiệm tất cả đều là tình nguyện ư? Mỗi một kết quả thì nghiệm không biết bao hàm bao nhiêu máu và nước mắt? Sau khi vạch trần lớp vỏ bên ngoài cậu sẽ nhìn thấy cái gì? Trong lòng Đường Á ẩn ẩn dự cảm không tốt, nhưng mặc kệ thế nào tới tháp truyền hình là chuyện cậu nhất định phải làm.

Đường Á dự tính thời gian là đêm nay, cậu và Đường Ngao đổi quần áo màu tối, lại sửa sang tất cả những thứ có thể cần dùng đến. Đợi đến khi màn đêm bao phủ toàn bộ căn cứ, những người khác trong đội đều lâm vào giấc ngủ, Đường Á kéo cửa sổ phòng, cánh tay Đường Ngao ôm lấy eo cậu dưới chân khẽ dùng lực liền nhảy lên rất cao. Hắn mang theo một người trưởng thành nhưng hành động hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, đáp xuống trên đỉnh nhà không một tiếng động, dừng chân xuống đất nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ.

Đường Á cơ hồ bị hắn ôm vào trong ngực, gió đêm thổi rối loạn mái tóc dài mềm mại, cậu chỉ cần khẽ ngẩng đầu liền có thể thấy cái cằm kiên nghị của thiếu niên, thoạt nhìn rất đáng tin cậy… Cậu đột nhiên ý thức được, thì ra không biết từ lúc nào, Đường Ngao đã trưởng thành nhiều đến vậy, tiếp tục về sau hắn sẽ trở thành một người có thể dựa vào, một người đàn ông tốt có thể tạo cảm giác an toàn cho người khác, trong mạt thế nhất định sẽ rất được hoan nghênh……

Cửa ra vào giữa tầng thứ hai và thứ ba có binh lính canh gác, nhưng bọn họ lại bay lượn trên các nóc nhà cao thấp, hành động nhanh chóng mà im lặng vô thanh tựa như hoàn toàn dung nhập vào đêm tối u linh, cho nên không bị bất cứ binh lính và người dân nào phát hiện.

Do Đường Ngao dẫn đường, hai người không có chút do dự trực tiếp bay tới tháp truyền hình. Buổi tối, số lượng nhân viên trong tháp giảm bớt rất nhiều, Đường Ngao lặng yên đặt chân trên đài lộ thiên cách mặt đất hơn 200 m. Đường Á rời khỏi vòng tay hắn, cậu phát hiện nơi này tối như mực không bóng dáng của con người, có được năng lực nhìn xuyên bóng đêm cho nên bọn họ có thể thấy rõ ràng mấy trăm bàn dài sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề — nơi này đã bị đổi thành căn-tin.

Từ chỗ họ đứng vào bên trong bị hơn mười cánh cửa thủy tinh phòng trộm ngăn trở, sau khi nhân viên làm việc ở căn-tin tan tầm, những lớp cửa này liền bị khóa có điều vẫn không làm khó được họ. Đường Ngao tiến lên vươn một ngón tay, lộ ra móng tay sắc bén dài nửa mét giống như lần mở cửa phòng phát thanh, móng tay bén nhọn chạm vào khe hở của cánh cửa, khẽ cắt cửa liền mở ra. Thiếu niên cao lớn đi theo phía sau thanh niên, hai người rón rén men theo hành lang, gặp phải cửa ngăn cản liền dùng phương pháp như trên — có chút giống hai tên trộm đi đột nhập mà thực ra cũng không khác là mấy, Đường Á xác thực tính toán: mặc kệ Vượng Tử có bị đối đãi bằng những thứ dành cho con người hay không, cậu đều phải mang nó đi.

Luận chuyện lén lẻn vào, Đường Á tự nhận tuyệt đối không so được với người có huyết mạch truyền thừa như Đường Ngao nhưng hắn tìm Vượng Tử thì dễ đưa nó ra lại rất khó, ai có thể bảo đảm đứa bé sẽ không đột nhiên khóc ầm lên. Nếu cùng nhau, Đường Á có thể đưa Vượng Tử vào không gian, chỉ là hai người thì mục tiêu lại lớn hơn càng dễ dàng bị phát hiện. Hai phương pháp vừa lợi vừa hại, bọn họ cuối cùng vẫn lựa chọn cái thứ hai.

Đi theo chỉ thị của Đường Ngao hướng tới nơi Vượng Tử đang ở, tới gần Đường Á phát hiện cảnh giới kỳ thật cũng không hoàn toàn nghiêm ngặt. Cậu không biết rằng tháp truyền hình 30 tầng dưới canh gác cẩn mật còn lên trên thì tương đối thoải mái hơn — dù sao Spider man cùng Superman đều là người ngoại quốc sẽ không đến B thị. Nếu thật sự như điện ảnh miêu tả cứ mười bước thiết lập một trạm kiểm soát thì tạm thời không bàn mạt thế có nhiều tài chính cùng điều kiện làm ra mấy thứ này hay không, nhiều trạm tuy rằng đề cao bảo đảm cùng tính an toàn nhưng sẽ lãng phí nghiêm trọng thời gian và tinh lực của nhân viên.

Dựa vào những điều ở trên, tháp truyền hình được cải tạo thành dáng vẻ hiện tại mà Đường Á trông thấy: khung cảnh không phải vẻ trống rỗng rợn người như tưởng tượng — bởi vì chính phủ chỉ là đưa máy móc cần nghiên cứu đến nơi đây, cái gì cần tiến hành trừ độc thì sẽ trừ độc, còn những nơi khác cơ hồ không thay đổi gì. Đồng dạng, máy móc công nghệ cao cùng vật thí nghiệm cũng được đặt ở nơi nên để.

Hai người yên lặng bước đi, gặp được nơi có người liền tận lực né tránh — may mắn nơi này không trang bị camera, một đường uốn lượn ngoằn ngoèo như rắn bò họ rốt cục chậm rãi đến gần phòng Vượng Tử đang ở. Tại nơi chỉ cách một bức tường, xác nhận trừ bỏ tiếng trẻ con khóc thút thít thì không có hơi thở của người khác, Đường Á và Đường Ngao nhanh chóng mở cửa đi vào.

Đường Á liếc mắt một cái liền thấy được vô số ống thủy tinh trang bị trong tủ, bên trong là chất lỏng ngâm đủ thứ quái lạ, còn có cả óc tang thi chưa bị mổ toàn bộ, cũng có xác người chết làn da xanh trắng và rải rác mùi kì kì quái quái… Không gian tĩnh mịch, đầy thân thể khô quắt hay phình to vì bị trướng nước, hơn nữa trong không khí tiếng khóc như có như không của trẻ con, cho dù Đường Á sớm đã không sợ người chết cùng tang thi, cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Theo thanh âm tới gần, Đường Á phát hiện Vượng Tử nằm trong ***g thủy tinh, dưới thân nó chỉ trải một lớp chăn mỏng, tuy rằng thời tiết đã giống mùa hè nhưng nơi này trữ các loại tiêu bản nên nhiệt độ phòng được hạ xuống rất thấp, một lớp chăn mỏng hoàn toàn không thể ngăn cản khí lạnh bốn phía, đứa trẻ vốn hai má hồng nhuận đã sắp bị đông lạnh thành màu trắng xanh!

Cẩn thận ôm lấy đứa bé, kiểm tra trong ngoài một lượt, cậu phát hiện một số vết thương, bàn tay mập mập của của bánh bao nhỏ bị vô số vết xanh tím của kim tiêm gây ra, cánh tay và trên đầu cũng có vết kim cùng loại… Chính mình nhìn thấy đã như thế, tại nơi cậu không thấy được Vượng Tử không biết còn phải trải qua thứ gì!

Nếu cậu lại không đến tìm bé không biết sau đêm nay Vượng Tử còn sống nổi hay không! Nhất thời, đủ loại cảm xúc xấu hổ, tự trách phức tạp đều nảy lên trong lòng, điều này không liên quan đến việc có cảm tình hay không có huyết thống hay không, chỉ cần là một người còn lương tri thì sẽ không thể nhìn một đứa trẻ vô tội bị đối đãi như vậy, mà Đường Á tự nhận hai mươi năm được giáo dục tâm lý cậu rất bình thường, huống chi hôm nay xảy ra loại tình huống này, chính cậu khó thoát khỏi trách nhiệm — cho nên, cậu nhìn không được.

Đường Á nghĩ không sai, Vượng Tử xác thực đã trải qua một lần “kiểm tra chi tiết”, dù sao lai lịch của nó quá mức làm cho người ta sợ hãi, giống như sự tồn tại của tang thi vương — bé được đem về từ trong tay tang thi trí lực. Hơn nữa, bé hiển nhiên còn được tang thi trí lực nuôi dưỡng một thời gian không ngắn. Vì sao tang thi trí lực lại không ăn bé? Là vì không muốn ăn hay là không thể ăn? Trong thân thể đứa trẻ có phải có kháng thể khắc virus S? Hoặc là nói cách khác, nó có thể tạo ra một loại vật chất gì đó khắc chế cơn thèm ăn từ tang thi… Đây chính là điều các nhà khoa học quan tâm và cảm thấy hứng thú, bọn họ cảm giác có lẽ kỳ tích đứa trẻ sống sót trong bầy tang thi chính là mấu chốt để con người chiến thắng tang thi.

Vì thế, lấy mẫu máu, biểu bì, tóc… kết hợp với thi thể tang thi trí lực, đám nhà khoa học hệt như ác ma điên cuồng bắt đầu tập trung toàn bộ trí lực đi nghiên cứu, nếu ai có thể có phát hiện mới hữu dụng hoặc là mượn cơ hội này cải tiến vắc-xin S1, có thể trở thành người lưu danh sử sách cũng không chừng. Có người tùy tiện phái một trợ thủ chăm sóc đứa trẻ đang khóc nỉ non, không ai quan tâm vì sao bé lại cứ khóc không ngừng, cũng không ai quan tâm bé đói bụng, có đau hay không. Không phải là không thể nghĩ tới mà là vì không thèm để ý, cho nên không ai rảnh đi suy nghĩ. Mà trợ thủ chăm sóc đứa trẻ hiển nhiên cũng không quan tâm bé, vì thế cứ như vậy vứt đứa trẻ tại gian phòng lạnh lẽo đáng sợ này.

Mọi người luôn nói có thể vì việc lớn mà hy sinh việc nhỏ, chính phủ hiển nhiên cũng như thế: Lấy lợi ích quốc gia cùng người dân làm trọng, cho nên sẽ hy sinh một bộ phận nhỏ. Mỗi người khi bàng quan đều có thể lý giải được, nếu như kẻ bị vứt bỏ không cam lòng muốn đấu tranh thì trong nháy mắt tất cả mọi người đều có thể hiên ngang lẫm liệt khiển trách bọn họ, hệt như hành vi của họ ích kỷ, ngu xuẩn, không thể tha thứ, bọn họ đáng ra phải chủ động ngửa cổ chờ chết mới đúng, nhưng khi đến phiên chính mình những người này còn có thể nói như vậy được chăng?

Đường Á không biết đứa bé này liên quan gì đến “mấu chốt để con người chiến thắng tang thi”, cậu chỉ biết tư tưởng của cậu giác ngộ không cao đến mức hy sinh vì nghĩa. Lúc trước Tần Thủy Hoàng có thể thống nhất thiên hạ, không phải bởi vì ông ta là Tần Thủy Hoàng, mà bởi vì nhất định sẽ có một người như vậy làm việc này, ông ta cũng có thể là Cao Thủy Hoàng, Mục Thủy Hoàng, bánh xe lịch sử vĩnh viễn sẽ không bởi vì một cá nhân mà thay đổi. Đây không phải là phim ảnh, sẽ không có siêu nhân cứu thế lấy bản thân ngăn cản mối nguy hiểm cho mọi người. Con người cùng tang thi sinh tồn đấu tranh giống như kéo co, sức mạnh một người sẽ là bé nhỏ không đáng kể. Cho nên bất luận như thế nào, Đường Á đều sẽ mang Vượng tử đi.

Thời gian gấp rút, cậu trực tiếp đưa Vượng tử vào không gian, rồi định cùng Đường Ngao lẻn ra, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, tuy rằng cách cửa phòng còn một khoảng, nhưng bên ngoài là hành lang dài và hẹp, nếu lúc này đi ra bất kể thế nào nhất định sẽ bị nhìn thấy. Hai người liếc nhau, Đường Á cắn răng lấy Vượng tử từ không gian đặt lại ***g kính, chính mình cùng Đường Ngao tránh phía sau dãy tủ, nhưng lọ thủy tinh dày loại lớn hoàn toàn che khuất bóng dáng hai người, nhưng đó là đối người bình thường còn với Đường Á và Đường Ngao, họ vẫn có thể xuyên thấu qua tầng tầng lớp thủy tinh cùng chất lỏng nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong phòng

Tiếng bước chân càng ngày càng gần cuối cùng “két” một tiếng nhỏ, có người đẩy cửa bước vào.