Beta : Yến Phi Ly
.
Người này chưa từng thân cận gần gũi với bọn họ, có điều, ai lại thèm quan tâm? Bọn họ không cần một thanh niên lạnh lùng ít lời nên tất nhiên bọn họ không quan tâm, thẳng đến khi cậu thanh niên này đột nhiên tỏ thái độ xa lạ, khiến cho họ “tổn thất” thật lớn. Bọn họ rốt cục phải nhìn thẳng người mà đã lâu họ lãng quên, phát hiện khuôn mặt đối phương thoạt nhìn vô cùng xa lạ ! Bởi vì, bọn họ chưa từng chân chính quan tâm đến.
Nói chuyện đến đây là chấm dứt, kết quả Đường Á cho hai người kia thời gian một tuần để tìm nhà ở, đồng thời dọn đi ra ngoài, chính cậu cũng sẽ bán nhà đi. Còn về phần tiền bạc, cậu không muốn tính toán thế nhưng cũng sẽ không để bọn họ lấy không. Dù sao trong lòng bọn họ cậu cũng đã không biết tốt xấu không tôn trọng người lớn, vậy thì tiếp tục không biết tốt xấu cho họ xem.
Nhìn hai người kia bác hai mặt nhìn nhau sắc mặt xanh mét, Đường Á cảm thấy thích thú — có vài người thật sự được một tấc lại muốn tiến đến một thước. Bọn họ sẽ vì cậu đã làm cho bọn họ “mất đi” mà sinh ra oán hận, lại vĩnh viễn sẽ không cảm kích cậu đã từng vì bọn họ mà trả giá.
Hiện tại quý giá nhất chính là thời gian, Đường Á cũng không tính toán vì chuyện bán nhà này mà lãng phí quá nhiều thì giờ. Cậu hiện tại cần nhất là phải có tiền mua đồ. Hơn nữa trong mạt thế, thứ không đáng giá nhất chính là tiền và nhà. Nhà trống dễ dàng có thể tìm thấy, chỉ là có dám ở hay không thôi. Khi đó, giấy tờ nhà gì đó, còn không trở thành giấy phế liệu sao? Vì để bảo vệ mạng sống mà bôn ba thì quan tâm chi đến nhà cửa.
Đường Á đã lên mạng tra hết tư liệu liên quan đến thị trường nhà đất, cũng như vị trí, chỗ bán và những điểm cần suy xét. Ngôi nhà này có thể bán đến trên dưới bảy mươi vạn, nhưng nhà cần bán gấp, khẳng định sẽ bị hung hăng ép giá, bảo đảm chỉ có thể bán tối đa đến năm mươi vạn mà thôi. Chuẩn bị mạt thế, dù chỉ năm mươi vạn nhưng với một mình cậu dựa theo kế hoạch thì coi như cũng đủ dùng.
Đến thị trường bất động sản nổi tiếng, treo lên bảng bán nhà đồng thời điền một đống tư liệu. Đường Á liền buông tay mặc kệ. Khi về đến nhà cậu khóa trái cửa phòng rồi trực tiếp vào không gian, cho dù thời gian chờ đợi cũng không thể uổng phí.
Trong phòng ba mẹ, tủ sách, bàn cùng tất cả đồ vật có ích cậu đều thu vào không gian, phòng của mình cái gì còn dùng được cậu cũng thu vào, thậm chí Đường Á còn tới nhà kho lầu hai vơ vét một lần, thu hoạch lớn nhất là tìm thấy mấy cây gậy sắt còn dùng được cùng với một cây đao.
Gậy sắt dài hơn một thước, tầng ngoài bao phủ một lớp rỉ sắt khiến Đường Á phải dùng giấy ráp mài mấy lần để loại bỏ, sau đó dùng mảnh vải cùng dây thừng đem một đầu gậy sắt buộc chặt với nhau, làm thành một thứ vũ khí cầm tay thích hợp cho dù là tay trái hay tay phải — cho dù là một tay hay hai tay cũng đều thuận tiện.
Đao chỉ thì lại chỉ tầm một thước được đặt trên một cái bệ bằng một loại đá mà Đường Á không rõ lắm, trên đó còn có vài cái đinh ốc lớn chặn đao lại. Đường Á phải lấy cờ lê tháo hết đinh ốc mới dám lấy xuống. Thân đao đen tuyền không bị rỉ sắt cho dù đã để bên ngoài thật lâu, mặt đao vẫn sáng như tuyết, từ ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo. Có lẽ đao đã vài chục năm tuổi, cũng như trải qua vô số lần rèn mài một cách cẩn thận, thậm chí đến nay vẫn còn sắc bén tỏa ra một loại khí thế mà đao sản xuất bằng máy móc không thể so sánh, đao máy móc dùng đánh tang thi nhiều sẽ không còn sắc bén, không như loại đao đang nằm trên tay Đường Á lúc này.
Trong kho còn có chút gia cụ, còn lại là gậy gỗ, Đường Á lựa chọn mấy cây rắn chắc thuận tay cầm, sau đó thu vào không gian. Lúc này không gian đã không còn trống trải. Giường Đường Á nằm ở một góc cách bờ sông hơi xa — từ khi phát hiện thời gian trong không gian trôi qua với tốc độ nhanh hơn so với bên ngoài, việc ngủ quá tốn thời gian nên Đường Á tính làm trong không gian, đồng thời tại một nơi cách xa bờ sông, Đường Á dùng các loại gia cụ bố trí thành loại chạy vượt chướng ngại vật để rèn luyện.
Đường Á không học qua Taekwondo hay quyền anh linh tinh gì đó, cho dù là học ngắn hạn cũng không, cho nên cậu cũng chỉ luyện những gì hữu dụng. Hiện tại trừ bỏ ăn cơm, phần lớn thời gian còn lại cậu đều ở trong không gian luyện tập — Lấy bốn góc không gian làm dấu hiệu, mỗi ngày trong không gian chạy bộ, chạy một vòng chiều dài gần 2400m, ngay từ đầu mới chạy hai vòng liền mệt, hiện tại chạy mười vòng xong còn có thể hoàn thành năm lần hít đất cùng với mười lần gập bụng.
Trừ việc đó ra còn rèn luyện độ linh hoạt, mỗi ngày cậu đều phải dùng tốc độ nhanh nhất “vượt chướng ngại vật”, luyện hai ba, giờ thậm chí vì gia tăng lực cánh tay cậu còn mỗi ngày vung gậy sắt 600 lần, ban đầu cậu chỉ luyện ba động tác đơn giản nhất đó là: đá cao, ép chân, gập bụng mỗi một động tác 200 lần, đó là con số cố định Đường Á theo thể trạng mà bắt đầu, dần dần gia tăng tập luyện nhiều lần, về sau đều căn cứ vào tình huống thân thể của chính mình mà định ra, vừa vặn khiến mình kiệt sức nhưng cũng sẽ không vận động quá sức tạo thành gánh nặng cho thân thể chỉ vì cái lợi trước mắt.
Lượng vận động lớn khiến sức lực tiêu hao thật nhanh, Đường Á trực tiếp ăn và ngủ trong không gian nên không có gì xảy ra, thế nhưng cậu còn chưa có chuẩn bị vật tư, trong không gian cũng không có thực vật. Hơn nữa bây giờ còn chưa tới mạt thế, Đường Á sẽ không muốn ủy khuất chính mình đi ăn thực phẩm đóng gói —- những thứ tràn đầy chất bảo quản lại không có dinh dưỡng, nên cậu quyết định sẽ đi phòng bếp làm đồ ăn — Hai ngày nay hai người bác đều bận rộn đến mức xoay quanh, hơi nào còn quản cậu có cơm ăn hay không, may mắn là Đường Á đã sớm học được cách nấu cơm.
Thời gian trong không gian so với bên ngoài là một phần mười, Đường Á ở trong không gian qua năm giờ liền phải ra bên ngoài ăn một bữa cơm; nhưng người ở bên ngoài lại thấy Đường Á khoảng hơn nửa tiếng sẽ ăn một bữa cơm; một ngày cậu ăn mấy chục bữa cơm… lại không no chết — thật sự có chút khủng bố. Tuy rằng không bị người nhìn thấy nhưng Đường Á cũng rất nhanh phát hiện chạy qua chạy lại như vậy thật sự lãng phí thời gian, nên cậu liền một lần làm lượng thức ăn đủ cung cấp cho một ngày rồi đưa vào không gian.
Vốn tưởng là mùa hè ăn lạnh cũng không sao, không nghĩ tới khi vào không gian độ ấm sẽ giữ nguyên, vì vậy cậu phát hiện không gian còn có tác dụng giữ tươi; điều này đối với Đường Á mà nói hoàn toàn là may mắn ngoài ý muốn. Cậu liền trực tiếp ra ngoài mua than cùng bếp lò; lại mua thêm một ít rau dưa mang vào không gian. Trong không gian làm đủ chín bữa cơm; cứ mỗi mười ngày sẽ đi ra ngoài một lần, sau đó sẽ đưa khách muốn mua tới xem nhà rồi trở về không gian nấu cơm, rèn luyện…… cứ như thế lặp đi lặp lại.
Hôm nay là ngày 21 tháng 7, Đường Á tính tính, mình ở trong không gian đã qua hơn một tháng, kiên trì không ngừng rèn luyện, cậu phát hiện thành quả một cách rõ ràng, giống như bụng cậu mặc dù không có sáu múi nhưng cũng không giống như lúc đầu chỉ nhấn một cái liền thành một cái hố, cơ thịt rõ ràng rắn chắc hơn rất nhiều, bộ phận khác cũng như thế.
Cậu vừa mới đưa một người muốn mua nhà đi tham quan, mấy ngày nay có không ít người đến xem nhà; tuy nhà cậu không phải nằm ở khu trung tâm nhưng cạnh bên có chợ, qua một con phố lại có một cửa hàng tổng hợp lớn, không lâu sau nhất định sẽ trở nên náo nhiệt, mà ở đây lại không có tệ nạn. Có người thấy kì lạ, Đường Á vì sao lại muốn bán nhà, qua vài năm nữa thôi nơi này sẽ ngày càng đắt đỏ, đến lúc đó không phải càng được lợi sao? Đường Á nói với những người đó rằng mình muốn ra nước ngoài du học, có khả năng sẽ không trở về, cho nên muốn bán nhà đi, tất nhiên không thể nói rằng mạt thế sắp đến nên cậu muốn để dành tiền mua đồ — đây là lời nói thật, nhưng ai tin? Người khác sẽ tưởng rằng cậu điên rồi.
Đây là chuyện thường trong nhân gian, cũng là bản tính của con người. Người là một loại sinh vật đề cao bản thân mà khinh thường những sinh vật khác, nhìn không thấy có thể xem như không tồn tại, mà không muốn nhìn đến cũng có thể xem như không tồn tại, lại còn lừa mình dối người. Cũng chỉ có thể lừa mình dối người mà thôi, dù sao khi mạt thế đến cũng sẽ không bởi vì anh không tin mà chậm lại.
Nếu không phải đời trước đã chứng kiến qua, chính mình cũng sẽ giống như những người đó.
“Đường Á, ba tôi tìm anh.”