Sau khi cắt đuôi đám tang thi, Đường Á lái xe lên quốc lộ. Lúc này vừa vặn là rạng sáng, trên đường ngoại trừ tiếng động cơ thì không còn thanh âm nào khác, đèn pha chiếu sáng rất xa, từ xa nhìn tựa như ánh mắt quái thú. Thị lực cực tốt giúp Đường Á thấy rõ bốn phía quốc lộ, trừ bỏ ngẫu nhiên xuất hiện vài bóng đen bước đi cứng ngắc kì quái thì không còn sinh vật chuyển động nào khác.
Mấy hôm trước giết tang thi đều là vừa chạy vừa nghỉ, có thời gian nghỉ ngơi khôi phục. Vừa mới một hơi chém ít nhất mấy chục tang thi, lúc đó liều mạng thì không cảm thấy gì, giờ dừng lại mới phát hiện tứ chi đều bủn rủn vô lực, nhất là tay phải cầm đao, lúc đó chém vào xương cốt không ngừng, bị phản chấn đến tê dại lại ẩn ẩn đau. Hiện tại tuy da tang thi còn giống với nhân loại, nhưng chỉ có chém đứt xương sống tang thi mới khiến nó hoàn toàn tử vong.
Nghĩa là cho dù Đường Á không làm gì thừa thãi, mỗi đao đều phải chém vào xương sống, khảm đao bình thường dùng không được bao lâu sẽ mất đi độ bén. Hơn nữa khi bắt đầu không biết chém như vậy rất vất vả, sau mới cảm giác phải chống lại lực da thịt hấp thụ quả thực so với chặt bỏ còn mệt hơn.
Cần rèn luyện thêm nữa…… Đường Á chạy xe đến đoạn đường hoang vu, tang thi nếu không mất một ngày một đêm sẽ không đuổi đến đây, tìm nơi tương đối dễ ẩn nấp, đem theo xe cùng vào không gian. Lúc này trong không gian đã qua nửa ngày, Đường Á xuống xe nhìn lên trên giường, quả nhiên, tiểu gia hỏa đã không còn ở đó.
“Tuyết hồ, tiểu gia hỏa kia đâu?” Không gian hiện tại đã rộng bằng hai sân bóng, hơn nữa đồ đạc rất nhiều, ở trong này tìm một con chó nhỏ thân mình dài bằng nửa cánh tay hiển nhiên không dễ dàng, cho nên Đường Á trực tiếp hỏi Tuyết hồ.
“Hừ, nhân loại, phải gọi là Tuyết đại nhân, nó ở chỗ thùng trắng chứa thịt thứ ba.” Vừa mới hấp thu mấy chục nguyên châu, Tuyết hồ tâm tình không tồi cho nên không so đo nhân loại vô lễ, vô cùng sảng khoái trả lời.
Đường Á nghe tai này ra tai kia, tự động chỉ hiểu nửa câu, pha một bình sữa, để đến độ ấm thích hợp rồi đổ vào đĩa, đi tới khu để thịt. Quả nhiên thấy được tiểu gia hỏa thân mình tròn vo, cũng không biết nó làm cách nào xé được miếng thịt, khối thịt kia so với thân hình nó còn muốn lớn hơn, ngửi tới ngửi lui, lại không hề cắn, nghe được tiếng bước chân của Đường Á liền nhanh chóng đứng lên, hung hăng nhìn chăm chú vào cậu, hằm hè gầm gừ.
Đường Á cách tiểu gia hỏa năm mét thì dừng lại, đem đĩa đặt xuống đất, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu gia hỏa.”
“Gừ….!” Tiểu gia hỏa nhe răng.
“Được rồi, tao đi.” Chó con rời đi hoàn cảnh sống quen thuộc cần thời gian thích ứng, chó ngao Tạng lại vốn luôn có địch ý với người lạ, huống chi nó còn suýt bị giết chết trở nên thù hận con người, tính cảnh giác càng nâng cao. Uống sữa cũng là bởi vì đói không chịu nổi, bản năng sinh tồn mà thôi, nhưng không chịu ăn thịt hay thức ăn cứng linh tinh.
Cũng tốt, miếng thịt lợn đó tuy vẫn tươi mới, nhưng dù sao cũng vẫn ướp băng, không xử lý chó nhỏ ăn vào dễ bị tiêu chảy.
Đường Á dùng nồi áp suất nấu chút cháo lẫn với sữa cho tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cũng ăn, chỉ là cậu vẫn không thể tới gần. Nhớ rõ trước đây xem sách có nói chủ nhân dùng nước bọt trộn lẫn với thức ăn có thể khiến ngao Tạng con nhanh quen thuộc với chủ nhân hơn……Hay là thôi đi. Đường Á nhìn cái đĩa trắng tinh với cháo sữa sạch sẽ bưng trên tay, thật sự không làm được, việc nhổ nước miếng này cậu thấy rất mất vệ sinh —- tuy rằng biết sẽ không ảnh hưởng gì tới thân thể chó con.
Đường Á mang chó nhỏ vào không gian liền có một loại ý thức trách nhiệm với nó. Cậu biết chó con trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm sẽ cô độc sợ hãi, bình thường thân thể sẽ có vấn đề, hơn nữa trước đó tiểu gia hỏa chảy không ít máu, may mà sau khi ngâm nước sông thân thể nó khỏe hơn, ăn được ngủ được, nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay liền sẽ tỉnh giấc. Để tiểu gia hỏa một mình trong không gian, cậu cũng không yên tâm.
Hơn nữa thời gian trong và ngoài không gian khác nhau. Đường Á hỏi qua Tuyết hồ, Tuyết hồ giải thích do không gian là một không gian độc lập chân thật tồn tại, ngọc là lối vào, cho nên Đường Á tiến vào không gian là cả thân thể và thần thức [linh hồn] cùng vào. Bởi vì lúc trước là nơi gieo trồng linh thảo, nuôi dưỡng yêu thú muốn sớm được thu hoạch nên cố ý để thời gian không gian trôi nhanh hơn, cho nên thời gian không gian có tỉ lệ 10:1 với bên ngoài. Đồng thời, vì bảo tồn linh cốc và thịt thú, chúng nó sẽ được không gian bảo tồn bộ dáng như lúc mới bỏ vào, thức ăn quần áo Đường Á bỏ vào cũng như vậy.
Nói cách khác, hiện tại thể xác và linh hồn Đường Á đã 24 tuổi, chỉ là tố chất thân thể còn duy ở trình độ tốt nhất. Thời gian trôi qua sẽ không bỏ qua cậu, chó con cũng vậy. Nó hiện tại hoàn toàn không có năng lực tự vệ, Đường Á lại không thể cam đoan gặp nguy hiểm có thể bảo vệ nó. Để nó trong không gian, cậu cũng không thể cứ nửa giờ lại vào cho ăn một lần?
Cho nên Đường Á chuẩn bị ở trong không gian bốn năm tháng, đợi tiểu gia hỏa lớn lên một chút mới ra khỏi không gian.
Những ngày tiếp theo, ngoại trừ mỗi ngày rèn luyện cố định, Đường Á dành hết thời gian còn lại cho tiểu gia hỏa, cho nó ăn cơm, khi ngủ trải đệm lót phòng ẩm cách tiểu gia hỏa không xa. Hai ngày đầu tiên, tiểu gia hỏa không để người tới gần, ý thức công kích rất mạnh, thỉnh thoảng sẽ cách rất xa đánh hơi mùi của cậu.
Qua một tháng, Đường Á có thể trong lúc cho ăn nhẹ nhàng sờ sờ nó. Lại qua hai tháng, Đường Á mới có thể vuốt lông cho nó, tiểu gia hỏa bước đầu đã tiếp nhận cậu, cho cậu ôm vào trong ngực, nhưng mà vẫn là rất cảnh giác, nhẹ nhàng sờ chân nó một cái nó sẽ cắn lại, chỉ là cắn rất nhẹ, đến vết răng cũng không có.
Ngao Tạng phát triển nhanh nhất trong 3 đến 9 tháng, lúc này chế độ dinh dưỡng rất quan trọng. Không thể nghi ngờ tiểu gia hỏa được Đường Á nuôi dưỡng rất tốt, màu lông óng mượt, thân thể chắc nịch, năm tháng đã cao 60 cm, đứng lên có thể đến ngực Đường Á. Tiểu gia hỏa không còn nhỏ, nhưng cậu đã quen gọi như vậy.
“Bắt đầu được chưa.” Tuyết hồ mấy tháng nay tâm tình đều không tốt, tuy biết tạm thời nghỉ ngơi vì lợi ích lâu dài, nhưng nhìn ngọc châu của mình không thể không cung cấp năng lượng cho không gian, nó cảm giác đau như cắt thịt, tuy nó hiện tại không có thịt.
Thời gian trôi nhanh vậy sao…… Đường Á có chút không muốn buông bàn tay đang sờ đám lông xù, nghe Tuyết hồ nói huyết mạch viễn cổ bị dẫn phát sẽ có nguy hiểm nhất định, tiểu gia hỏa nếu không kiên trì nổi, có khả năng sẽ nổ tung mà chết hoặc mất ý thức trở nên cuồng bạo. Hơn nữa sau khi dẫn phát, bề ngoài sẽ phát sinh biến hóa, về phần biến bao nhiêu còn phải xem nó có thể thừa nhận cải tạo huyết mạch được bao nhiêu.
“Thân thể nó đang trong thời kì trưởng thành, chính là thời điểm máu phát triển, ít tạp chất, hiện tại bắt đầu tương đối dễ thành công, nó cũng có thể chịu ít khổ hơn.” Hiện tại là thời cơ tốt nhất.
“Làm đi.” Đường Á xoa đầu tiểu gia hỏa, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi cằm với cổ nó, tiểu gia hỏa phát ra tiếng hừ thoải mái.
Trước khi thức tỉnh còn phải chuẩn bị —- cho tiểu gia hỏa uống linh tủy, cải thiện thân thể nó từ bên trong, thanh lọc tạp chất, gia tăng linh trí. Sau khi nó uống xong linh tủy, Tuyết hồ sẽ nhờ năng lượng linh tuỷ dẫn phát lực lượng huyết mạch cải tạo thân thể cho tiểu gia hỏa.
Đường Á hoà linh tủy với sữa đút cho nó uống, linh tủy không có hương vị, pha trộn với thứ khác cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả. Tuy rằng tiểu gia hỏa đã không còn nhỏ, bình thường đều ăn đồ ăn giống Đường Á, nhưng vì bổ sung dinh dưỡng Đường Á thỉnh thoảng vẫn cho nó uống sữa, cho nên tiểu gia hỏa ngửi cũng không ngửi thành thành thật thật uống sạch sẽ.
Đường Á cầm chén đặt ở một bên, ôm tiểu gia hỏa vuốt ve lông nó, chờ cơn đau đớn đến.
“! ! !” Thân thể trong lòng đột nhiên run rẩy, Đường Á ôm chặt lấy nó, an ủi nói: “Đừng sợ! Không có việc gì !”
Tiểu gia hỏa gào thét, mắt đen ướt sũng đau thương lại hoàn toàn tín nhiệm nhìn Đường Á. Nó cảm giác chính mình muốn chết, đầu vô lực ngả sang một bên, vươn đầu lưỡi liếm tay Đường Á. Mũi Đường Á đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Lần đầu tiên bị ánh mắt thân cận tín nhiệm như vậy nhìn chăm chú, trái tim bị hiện thực tôi luyện thành cứng rắn lập tức trở nên mềm nhũn. Cậu cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể dùng thanh âm càng nhu hòa trấn an: “Tiểu gia hỏa! Không sao, không sao……”
“Đừng tới gần nó!” Tuyết Hồ nghiêm khắc nói: “Biến hóa mới bắt đầu! Nó phải tự vượt qua!”
“Nó sẽ không cắn tôi.” Đường Á cảm thấy cơ bắp trên thân thể tiểu gia hỏa bắt đầu kịch liệt run rẩy, có chất dơ bẩn đen xì hôi thối từ lỗ chân lông chảy ra, dính vào trên tay thì lau không sạch. Đường Á biết nó đang bài ra tạp chất độc tố trong thân thể giống mình trước đây, phải dùng nước mới rửa sạch được.
“Nó thừa nhận tôi là chủ của nó, tin tưởng tôi sẽ không thương tổn nó, tôi cũng tin tưởng nó sẽ không thương tổn tôi.” Cơ bắp dưới lớp lông ngao Tạng bắt đầu co rút, như là trong ngoài thân thể đều có ai đó đang đánh quyền, Đường Á nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy, cơ thịt dập nát, tựa như muốn phá hủy toàn bộ thân thể rồi tái tạo! Đau đớn khiến tiểu gia hỏa khó có thể chịu đựng, bắt đầu thê lương kêu thảm thiết.
Lo lắng động tác của mình sẽ gia tăng thống khổ cho nó, Đường Á không ôm ngao Tạng, cậu thả lỏng tay, bên tai nó không ngừng nói chuyện. Ngao Tạng gắt gao kề bên cậu, thống khổ. Răng nhọn cắt qua đầu lưỡi nó, chảy ra nước bọt nhiễm sắc đỏ.
“Là tôi biến nó thành như vậy, tôi không thể để nó một mình đối mặt.” Đỉnh đầu của nó phồng lên hai cục u, có cái gì đó muốn xuyên qua da thịt chui ra, lông mao toàn thân cũng run run kịch liệt, từng chút một bóc ra, sau đó là răng nanh.
“Tao tin tưởng mày, tiểu gia hỏa, mày phải cố lên.” Giọng nói của Đường Á khàn khàn dường như thật sự cho ngao Tạng sức mạnh, nó kêu nhỏ dần, thân thể biến hóa chậm rãi ngừng lại, nó đnag cố gắng!
Lúc này, thời gian trôi qua ba ngày ba đêm.
Một người một thú trên người đều dính đầy mồ hôi với chất dơ màu đen khó ngửi, Đường Á chống đỡ thân thể hư nhuyễn, ôm lấy tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa cũng vươn đầu lưỡi liếm Đường Á, dính nước miếng đầy mặt cậu.
Nghỉ ngơi trước đã! Tắm rửa gì đó tỉnh dậy nói sau!
____