Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 39: Chương 39





Động tác của ăn tự nhiên đến mức A Nồng không nhận ra có gì sai trái, nàng chỉ nghiêng đầu do dự nhìn tờ giấy đỏ: “Ta chưa từng dán nó bao giờ…”
Đôi mắt của tần Tời hơi lóe lên, đôi môi cong lên để lộ hai lúm đồng tiền: "Ta sẽ dạy nàn.

"
Cửa ngoài của ngôi chùa này cũng giống như cửa sân của nhà người thường, không cao lắm, Tần Thời lấy một chiếc ghế dài trong nhà ra, giẫm lên, rồi bảo A Nồng đứng xa hơn để xem xét vị trí.

.

Vốn tưởng chỉ là dán giấy đỏ lên trên, không ngờ lại có nhiều chi tiết như vậy, A Nồng cảm thấy sảng khoái hơn một chút, gật đầu rồi bước ra ngoài hai bước: “Ở đây được không?”
Tần Thời quay người, mỉm cười với nàn: “Tiến lên thêm vài bước nữa.


A Nồng làm theo lời hắn: “Như thế này à?”
"Xa chút nữa.

"
"……Giờ thì sao?"
"Một chút nữa, đây, nàng nhìn xem vị trí tay của ta, có thẳng không?"
A Nồng nhìn kỹ hơn, lắc đầu: “Qua bên trái một chút.



Tần Thời cong môi không để lại chút dấu vết nào, hắn đổi tờ giấy đỏ trong tay sang bên phải: "Như vậy được chưa?"
A Nồng nóng lòng không nhịn được giơ ngón tay chỉ về phía bên trái, cao giọng nói: “Bên này, không phải bên kia!”
Tần Thời làm theo yêu cầu của nàng, nhưng lại cố ý đặt lệch: “Bên này?”
"Không không không, quá rồi, dịch sang bên một chút!"
"Thế này?"
“…Ayya, phần trên bị cong rồi!”
Người đàn ông này thật ngu ngốc! A Nồng gấp gáp kêu lên trong lòng, thấy hắn chật vật cử động, nàng cầm váy chạy ra cửa nói: “Nếu không thì ngươi xuống đi để ta lên đó cho.


"Nàng chắc chắn chứ?" mắt Tần Thời hơi lóe lên, nhìn thấy nàng háo hức gật đầu, liền xoay người, nhếch môi nhảy xuống khỏi ghế, đưa bàn tay to lớn về phía nàng: "Được, vậy nàng thử xem.

".

"
Ghế dài không quá cao, mặt ghế cũng rất rộng, A Nồng không nắm lấy tay Tần Thời, hắn ta đỡ lấy váy nàng, tay còn lại dựa vào khung cửa ở bên cạnh, leo lên không cần tốn nhiều công sức.

Tần Thời hết lần này đến lần khác dịch chuyển khung cửa nhà mình, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ hỏi: "Nàng đứng vững không?"
Lúc A Nồng đi lên, trong lòng hắn đã run, nhưng có khung cửa trong bên cạnh, lại chiếc ghế dài dưới chân rất vững vàng, thân thể hơi cứng ngắc của hắn mới từ từ thả lỏng: “Cứ vậy là được rồi.


Tần Thời không có lập tức đưa cho nàng câu đối xuân trong tay mà cười nói: “Quay lại nhìn về phía sau.


"Hả?" A Nồng vô thức làm theo chỉ dẫn, sau đó ánh nàng mắt đột nhiên sáng lên.

Ngôi chùa nằm trên một sườn dốc cao, nếu leo ​​lên nhìn ngắm có thể phóng tầm mắt bao quát toàn cảnh con đường quanh co xuống núi, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy rừng hoa mai đẹp đỏ rực trong tuyết trắng.

Ngoài ra, A Nồng còn thích thú trước những ngọn núi nhấp nhô phía xa, lấp lánh và mờ ảo dưới ánh nắng, bầu trời rộng hơn và trong hơn những gì nàng nhìn thấy ngoài sân.

Thế giới bao la, núi sông đẹp như tranh vẽ, A Nồng không khỏi mỉm cười: “Thật đẹp.


Ngước nhìn đường quai hàm duyên dáng và khóe môi cong cong của nàng, đôi mắt người đàn ông càng trở nên sâu thẳm, nụ cười và tình yêu lan tỏa như mực trong mắt của hắn.

Nàng càng đẹp hơn.


Tần Thời thầm nghĩ
***
Sau khi ngắm cảnh đẹp một lúc, cả hai bắt tay vào công việc.

Không có sự cố ý của Tần Thời, những câu đối Tết đã nhanh chóng được dán lên.

A Nồng đứng trên ghế, ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Vạn sự như ý” thanh nhã và duyên dáng ở giữa, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chính nàng đã dán nó!
"Đã chỉnh tề lắm rồi, bây giờ nàng có thể xuống!"
Giọng nói của Tần Thời vang lên cách đó không xa, A Nồng bừng tỉnh, nàng “ừm” một tiếng, sau đó quay người chuẩn bị nhảy khỏi ghế, không ngờ váy sau lưng lại vô tình móc vào một góc ghế, nàng lại không chú ý cho nên đột nhiên trượt chân, suýt ngã xuống đất.

"cẩn thận!"
A Nồng chưa kịp phản ứng thì lại thì bản thân đã rơi vào một vòng tay rộng và cứng cáp.

Tần Thời đến rất nhanh, giống như một mũi tên sắc nhọn lao qua mặt đất, khiến bầu trời tràn ngập băng tuyết, sắc mặt A Nồng hơi tái vì sợ hãi, sau đó nàng ngước lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của người đàn ông trong tuyết trắng, nhất thời tim đập cực nhanh.

“Nàng không sao chứ?” Tần Thời cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn mềm mại trong lòng mình, không khỏi ôm chặt eo cô.

Hắn thực sự thích kiểu bất ngờ bất ngờ như thế này.

“Không, không sao.

” A Nồng chợt tỉnh lại, phát hiện mình đang tựa vào trong ngực hắn, hai tay còn vô tình ôm lấy cổ hắn…
Tình huống mất kiểm soát khiến A Nồng có sợ hãi, sau khi định thần lại, nàng nhanh chóng đứng dậy vội vàng đẩy Tần Thời ra rồi lùi lại hai bước, khuôn mặt trắng nõn như đỏ bừng vì ngượng.


Tần Thời nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói lóa của nàng, cổ họng nhanh chóng chuyển động hai lần, sau đó hai mắt lóe lên, cúi đầu che đậy vết thương
A Nồng giật mình, chợt nhớ tới hắn còn bị thương: “Tay của ngươi…”
"Có lẽ hơi đau một chút, không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi, nhưng! " Tần Thời ngẩng đầu nhìn A Nồng, nghiêm túc nói: "Mấy ngày trước bế nàng ta cũng không có cảm giác nặng như vậy.

Tại sao hôm nay ta lại cảm thấy! "
Cái gì mà hôm nay cảm thấy? A Nồng sửng sốt, khi nhận ra hắn đang nói gì, má nàng càng đỏ hơn, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

"Ừm, vẫn như cũ, vẫn nhẹ như cũ, ai nói nàng béo ta sẽ tính sổ với người đó?" Tần Thời cười tinh quái nháy mắt với nàng, xem ra rất đáng bị đánh.

Mọi xấu hổ, hoảng sợ trong lòng A Nồng bỗng chốc biến mất, chỉ còn muốn đấm cho tên lưu manh đó một trận mà thôi.

Người này thật đáng ghét!
"Được rồi được rồi, ta không làm phiền nàng nữa, vào nhà thôi, bên ngoài lạnh quá.

" Tần Thời thấy vẻ mặt của nàng đã trở lại bình thường, Tần Thời không trêu chọc A Nồng nữa nữa, xua tay cười nói: "Lát nữa chúng ta làm bánh chẻo nhé, nhanh đi thôi.


Náo loạn với hắn như vậy khiến A Nồng cảm thấy bớt khó chịu hơn.

Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, có chuyện được cơ chứ?