Trọng Nham

Chương 61: Đạo đức giả




Tần Đông Nhạc dưới chân dùng sức, đạp gã lại nằm bép dí trên sàn.

“Tần tam…”gã nghiêng đầu cố gắng ngẩng đầu lên nhìn: “Mày…mày chờ đó cho tao…”

Tần Đông Nhạc thật mạnh giẫm thêm phát nữa, gã kêu thảm một tiếng.

“Đã lâu không gặp, Trương công tử.” chân Tần Đông Nhạc ở trên lưng gã nghiền mạnh trong chốc lát, tựa hồ đối với sức lực bàn chân mình được khôi phục cảm thấy thực vừa lòng, vì thế chậm rãi bỏ chân ra khỏi người gã. Đám người đứng lấp ló ở cửa phòng xem náo nhiệt vội vàng chạy lên đỡ cái người đang nằm bép dí kia đứng dậy, trong đó còn có người thực chân chó mà khom lưng xuống giúp gã phủi phủi ống quần. Toàn bộ quá trình, Trương công tử tóc tai hỗn độn, máu mũi còn chảy ròng ròng chỉ làm duy nhất một chuyện: dùng cặp mắt như muốn phun hỏa liều mạng trừng trừng nhìn Tần Đông Nhạc… đang đứng trước Trọng Nham.

Trọng Nham nhìn ánh mắt kia của gã liền khó chịu, muốn xông lên đá cho gã hai cước. Tần Đông Nhạc ghìm người cậu vào trong lòng ngực mình, miệng còn không ngừng khuyên nhủ cậu: “Được rồi, đừng gây chuyện… sinh nhật đấy.”

Trương công tử tiếp nhận khăn ướt từ một cô gái đưa tới chặn máu mũi, đại khái quân của gã cũng đã tụ tập đông đủ, chung quanh đều là người của mình, trên mặt gã lộ ra chút biểu tình tà khí, ngữ khí cũng trở nên cà lơ phất phơ hơn: “Hừ, Tần Tam, mày đạo – đức giả nhiều năm như vậy, còn không phải cũng giống tao sao?”

Tần Đông Nhạc kéo Trọng Nham lùi về sau một bước. tiểu tử Trọng Nham này rõ ràng còn chưa đánh đã nghiền, hai tay bị anh ôm còn ngọ nguậy hướng lên hướng xuống, còn rất có lực, nháo đến mức Tần Đông Nhạc không thể tập trung cãi nhau với người ta được. Ngược lại, khi Trọng Nham khi nghe thấy lời này, không khách khí cười rộ lên: “Mợ nó, lần đầu thấy loại mặt dày thế này. Lời này mà mày cũng nói được, đòi giống Tần đại ca?! mày lấy cái gì so với anh ấy? thủ đoạn đùa giỡn lưu manh sao? Hay là năng lực đánh nhau?”

Không biết là ai bỗng phụt cười một tiếng.

Trương công tử thẹn quá thành giận, định ném khăn giấy đi nói chuyện, máu mũi lại chảy xuống, vội bịt lại. bên cạnh có người luống cuống chân tay chỉ huy: “Nâng cằm lên, ngửa đầu, ngửa đầu ra sau.”

Tần Đông Nhạc cũng muốn cười, lại không muốn chuyện bé xé thành to, liền nghiêm mặt: “Trương Hàng, chuyện hôm nay nói thế nào cũng là cậu không đúng trước. em tôi cùng vài bằng hữu tổ chức sinh nhật ở đây, cậu lại không biết nhóc ấy, vậy cậu muốn làm gì? Cậu thích khi dễ người khác sao? Nhóc ấy mới bao nhiêu, còn cậu đã bao nhiêu? Cậu khi dễ trẻ con là có ý gì?” tối mất mặt nhất chính là muốn khi dễ người khác nhưng lại không đủ năng lực, ngược lại còn bị người ta khi dễ lại.

Trương Hàng nhe răng hé miệng nhưng cũng không biết nói gì.

Mấy người đi cùng Trương Hàng cũng không phải không biết tật xấu của gã, vừa nghe Tần Đông Nhạc nói “khi dễ trẻ con” lại nhìn khuôn mặt Trọng Nham bị anh ôm chặt trong lòng, còn cái gì không rõ? Chuyện này nếu muốn xé to, cũng là Trương gia mất mặt, vì thế hai bên đều có người nhảy ra bắt đầu ba phải.

Thủ đô ngọa hổ tàng long, tân quý tụ hợp, trong các thế gia chân chính lâu năm ở giới thượng lưu, đám con cháu trong các đại gia tộc cho dù không có thâm giao nhưng phần lớn cũng đều quen mặt nhau. Tần Đông Nhạc mấy năm nay không xuất hiện nhiều, nhưng người không biết anh cũng ít. Hơn nữa gần đây có tin anh vào Tần thị làm việc, nhân sự đại tập đoàn thay đổi cũng khiến người ta quan tâm. Mà ngay cả Trọng Nham, trong đám người ở đây chỉ sợ cũng có không ít người biết tới, chẳng qua đối với thân phận khó nói của cậu, bọn họ không để mắt tới là được.

Ý Tần Đông Nhạc chính là muốn làm chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì. Dù sao Trọng Nham đánh cũng đánh rồi, cho dù chưa đã tay nhưng cũng không cần thiết phải đánh tới một mất một còn.

“Trương Hàng uống hơi nhiều, các người cũng không khuyên nhủ cậu ta.” Tần Đông Nhạc nói với đám người bên phía Trương công tử: “Mau đưa cậu ta đi nghỉ ngơi, đừng quên gọi bác sỹ tới kiểm tra mũi.” Trong khu nghỉ dưỡng luôn có bác sỹ phụ trách, bệnh nặng thì không thể nhưng mấy bệnh như dị dứng thời tiết, bị thương gì đó đều không thành vấn đề.

Đám người vừa kéo vừa khuyên nhủ Trương Hàng về phòng riêng của bọn họ, Trương Hàng đi được hai bước, trong lòng rốt cục không phục, miệng còn lẩm bẩm chửi thề: “Em trai cái thá gì… chả biết em trai kiểu con mịe gì…”

Tần Đông Nhạc lia mắt quét qua, Trương Hàng cùng anh bốn mắt nhìn nhau, lại sửng sốt một chút, đám thanh niên xung quanh liền vội vàng kéo Trương Hàng đi.

Ồn ào như vậy, Tần Đông Nhạc cũng không còn tâm tình quay về phòng ca hát uống rượu nữa, liền lôi kéo Trọng Nham vẫn còn hơi say say trực tiếp về phòng khách sạn. Trọng Nham bao luôn hai căn biệt thự trong khu nghỉ dưỡng, Tần Đông Nhạc vốn ở cùng phòng với Lâm Quyền ở lầu hai, lúc này thấy Trọng Nham ngay cả đi cũng không vững cứ liêu xa liêu xiêu, càng lo lắng, liền trực tiếp kéo cậu nhóc về phòng mình. Thừa dịp cậu đang tắm rửa, liền tới phòng cậu và Lâm Bồi, thu dọn toàn bộ đồ đạc của mang xuống phòng mình.

Sau khi anh mang đồ vào cửa thì Trọng Nham cũng tắm xong đi ra, ánh mắt vẫn có chút mơ hồ, hai tay đang quấn khăn tắm quanh eo, quấn tới quấn lui mãi không xong…

Tần Đông Nhạc nhìn thấy buồn cười, từ đầu giường cầm áo tắm tới bọc quanh người cậu. giờ đã vào thu, nhiệt độ trên núi so với thành phố thấp hơn một chút, nhóc con kia lại trần truồng nơi nơi chạy loạn, không khéo bị cảm mất.

Trọng Nham lười biếng bò lên giường, cầm cái khăn tắm vừa quấn ở hông lên lau tóc, như sực nhớ ra cái gì đó, liền hỏi Tần Đông Nhạc: “Anh biết cái tên lưu manh vừa rồi?”

“Cách gọi này ngược lại rất chuẩn xác.” Tần Đông Nhạc cười gật đầu: “Trương Hàng là con út Trương gia, phía trên còn hai người chị gái…”

“Khoan đã.” Đại não Trọng Nham còn chút trì độn, ngây ngốc trong chốc lát mới phản ứng lại anh đang nói cái gì: “Ý anh là Trương gia, nhà ngoại Lý Thừa Vận, nhà mẹ đẻ Lý lão phu nhân?”

“Chính là nhà đó.” Tần Đông Nhạc nói: “Nhà bọn họ kinh doanh đồ cổ, có nhà đấu giá của riêng mình. Một nhánh khác là chú Trương Hàng, chuyên thiết kế xây dựng các khu vườn lớn. Trước đây truyền thông có đưa tin nhà đó đã khôi phục thành công khuôn viên hành cung cũ, chính là nhà bọn họ làm. Chỉ một khối đá với mấy lỗ thủng đặt trong khuôn viên cũng bán được với giá mấy chục, thậm chí cả trăm vạn, siêu lãi đấy.”

Trọng Nham kiếp trước ở Lý gia, cũng ít khi gặp mặt Lý lão phu nhân, trong ấn tượng của cậu Lý lão phu nhân là một quý phu nhân nói năng thận trọng, chỉ khi nhìn thấy hai anh em Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân mới có thể lộ ra nụ cười hiền lành. Bà ta tựa hồ thập phần phản cảm với thân phận con riêng của Trọng Nham, Lý lão gia còn giả vờ giả vịt, ngẫu nhiên còn cùng Trọng Nham uống trà nói chuyện gì đó, nhưng bà ta lại chưa bao giờ lộ ra biểu tình hiền lành với Trọng Nham, thậm chí cho tới khi bà ta lâm chung cũng không muốn gọi Trọng Nham đến bên giường nhìn một cái — quản gia Lý Vinh còn được gọi vào dặn dò mấy câu. Duy độc Trọng Nham, từ đầu tới cuối, trong mắt bà ta đều tựa như không khí.

Một người như vậy, Trọng Nham sao có thể tồn tại hảo cảm với bà ta?

Trọng Nham khinh bỉ nhíu mày: “Hóa ra là nhà bà ta…”

“Về sau cẩn thận một chút.” Tần Đông Nhạc nói: “Thằng đó ngoài sáng sẽ không làm gì, nhưng mấy chuyện lén lút bẩn thỉu lại là chuyên nghiệp đấy.” trong lòng anh rất rõ, có một số người vĩnh viễn không biết thế nào là một vừa hai phải. cho dù lúc ấy Trọng Nham nhịn không động thủ, nhưng với tính cách của Trương Hàng, chắc chắc sẽ được một tấc tiến một thước, không tóm chặt người ta trong lòng bàn tay sẽ không bỏ qua. Cho nên chuyện này dù có nhường nhịn đến cuối cùng kết quả vẫn đồng dạng như vậy.

Có những loại phiền phức chính là không được như ý thì dây dưa không bỏ mà sẽ nấp ở bên đường bạn tất yếu đi qua kiên nhẫn chờ đợi bạn.

Trọng Nham cũng hiểu tên này có chút khó giải quyết, vừa nghĩ tới khuôn mặt nghiêm nghị của vị Lý lão phu nhân kia là cậu đã cảm thấy Trương gia khó đối phó rồi. ừm, còn phải đề phòng mấy trò lén lút hèn hạ của thằng khốn kia nữa.

“Thôi, không nghĩ nữa.” Trọng Nham quơ quơ cái khăn mặt ở trên giường: “Giặc tới tướng đánh, nước tới đất chặn, đã tới thì trốn cũng không thoát. Không chút suy sụp biểu hiện chúng ta có trình độ…”

Tần Đông Nhạc không biết nên khóc hay nên cười, đi qua giúp cậu kéo cái khăn mặt xuống, Trọng Nham thuận thế ngã người xuống giường, chưa tới một phút đồng hồ sau liền mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Tần Đông Nhạc lắc đầu, một tay đỡ vai cậu, một tay nâng đầu cậu lên hướng tới gối đầu đặt xuống, nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng lên đắp cho cậu, lại đưa tay xoa xoa tóc Trọng Nham. Trọng Nham từ trong phòng tắm đi ra chỉ lấy khăn lau qua, lúc này tóc vẫn còn ẩm ướt. Giờ chạm vào tựa hồ không có gì nhưng nếu tiếp tục ngủ như vậy, gối đầu chốc lát sau cũng sẽ bị ẩm.

Tần Đông Nhạc từ tủ đầu giường lấy ra một cái máy sấy, chỉnh mức độ thấp nhất, cẩn thận sấy khô tóc cho cậu. Trọng Nham ngủ say, bị gió nóng thổi vào lỗ tai cũng chỉ cọ cọ hai cái lên gối đầu, mày hơi nhíu nhíu, giống như một con mèo con không kiên nhẫn lắc lắc cái đuôi.

Lâm Quyền đẩy cửa tiến vào, thấy cảnh tượng như vậy, sứng sốt một chút: “Anh làm gì vậy?”

Tần Đông Nhạc nhỏ giọng nói: “Nhóc con này say rượu, để cậu nhóc ngủ ở đây. Cậu sang phòng bên cạnh đi, thuận tiện chiếu cố Lâm Bồi một chút, anh thấy hôm nay anh ta uống cũng không ít đâu.”

Lâm Quyền sảng khoái đáp ứng, hành lý anh còn chưa mở ra liền trực tiếp xách đi. Cửa phòng đóng lại, được mấy giây lại bị đẩy ra, Lâm Quyền đứng ở cửa nhìn động tác của Tần Đông Nhạc cười cười: “Cảnh này có khi em nên chụp lại cho anh nhìn. Tam ca, nói thật, anh đối với em ruột anh cũng không tốt như vậy đi?”

Bị Lâm Quyền nhìn chằm chằm, Tần Đông Nhạc cái tay gẩy gẩy tóc Trọng Nham khó hiểu mà run lên một chút, tức giận mắng: “Cút, ăn no rửng mỡ hả?”

Lâm Quyền lại bật cười: “Em nói thật mà. Anh đối với Tiểu An quản rất nghiêm, còn kiên nhẫn như thế này một chút cũng không có.”

Tần Đông Nhạc muốn phản bác, bỗng cảm thấy không biết phải phản bác như thế nào. Anh đối với Tiểu An tương đối nghiêm khắc, tính cách ba mẹ anh cũng rất tốt, không chiều cũng không nghiêm khắc, chỉ có ông anh ruột là anh mới nhảy ra đóng vai người xấu. Aiz, nói tiếp đều là một phen lệ rơi. Anh kỳ thật cũng không muốn quản nhiều như vậy…

Lâm Quyền chỉ chỉ Trọng Nham bắt đầu ngủ ngáy: “Nhóc con này cũng không tồi đâu.”

Đóng cửa lại đi ra ngoài, sau một lát lại đẩy cửa ra.

Tần Đông Nhạc muốn điên rồi: “Cậu cũng xỉn rồi hả?!”

Lâm Quyền tựa vào khung cửa, vẻ mặt bỡn cợt hỏi anh: “Aiz, Tam ca, em không phải người ngoài, anh nói thật đi, anh thật sự coi nhóc con này là em trai sao?”

Tần Đông Nhạc: “…Cút!”

Lâm Quyền cười ha ha đóng cửa đi rồi.

Tần Đông Nhạc thu hồi máy sấy, cúi đầu nhìn Trọng Nham. Anh biết nhóc con này nửa năm nữa mới chính thức thành niên, nhưng dáng người cao lớn, ánh mắt so với những đứa nhỏ cùng tuổi thành thục hơn rất nhiều, Tần Đông Nhạc có đôi khi cũng hiểu anh thực khó coi nhóc con này trở thành tầm tuổi như Tiểu An mà đối đãi. Nghe nói trước đây điều kiện sinh hoạt của cậu nhóc không tốt, trẻ con nhà nghèo thường trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, những lời này vẫn là có đạo lý.

Tần Đông Nhạc nhớ tới câu “thật sự là em trai” từng nói với Đào Dương, giờ là lần thứ hai có người nghi ngờ thái độ của anh với Trọng Nham. A, tính thêm Lâm Quyền phải là lần thứ ba.

Cái câu đạo đức giả mà Trương Hàng đã nói, Trọng Nham có lẽ nghe không hiểu nhưng Tần Đông Nhạc lại hiểu. Trương gia lão gia tử là bạn chiến hữu với Tần gia lão gia tử, hai nhà cũng thường xuyên qua lại. Nhưng Tần Nguy lại có ấn tượng phi thường không tốt với Trương gia, trong tối ngoài sáng nhiều lần đã nhắc nhở Tần Đông Nhạc, không nên qua lại nhiều với con cháu Trương gia. Sau này, Tần Đông Nhạc hỏi thăm một chút, hóa ra cái tên Trương Hàng ở bên ngoài toàn làm chuyện bệnh hoạn, chuyên tìm tiểu nam sinh tầm 15, 16 để xuống tay, thậm chí còn có lời đồn gã từng chơi đùa tới mất mạng người. Loại người như vậy, Tần Đông Nhạc tự nhiên sẽ không thân cận.

Sau nữa, Tần Đông Nhạc ở Cung gia gặp được Trương Hàng, đám bọn họ dây dưa không rõ với mấy tiểu nam sinh, theo lý thuyết những loại chuyện này đều chơi trong âm thầm, rất ít người lại phơi bày chuyện này ra ngoài cho người ta nhìn. Nhưng Trương Hàng lại chính là loại người không thèm cố kỵ gì hết, khiến Tần Đông Nhạc phi thường phản cảm, lúc ấy, Trương Hàng hình như cũng từng mắng anh “đạo đức giả”.

Tần Đông Nhạc cúi đầu đánh giá gương mặt say ngủ của Trọng Nham, tư thế ngủ cuộn tròn người lại thoạt nhìn so với tuổi thực tế nhỏ hơn một chút. Gạt lọn tón vương trên trán sang một bên, da cậu hơi đen một chút, ngũ quan có vẻ tinh xảo mà lạnh như băng. Khi nhắm mắt lại, đường cong đuôi mắt càng hiện rõ, giống như được bút mực vẽ một đường mang theo ý tứ hàm xúc lưu luyến khó nói thành lời.

Tần Đông Nhạc phát hiện cậu thật sự rất dễ nhìn.

Trọng Nham xoay người, lộ ra biểu tình hung dữ, lẩm bà lẩm bẩm nói mớ: “Đánh… đánh chết mày này…”

Tần Đông Nhạc mỉm cười. anh cảm thấy mình đã bị mấy câu nói vừa rồi của Lâm Quyền ảnh hưởng, anh nhìn gương mặt Trọng Nham đang ngủ điềm tĩnh ở bên cạnh, vẫn cảm thấy, so với bộ dáng ngày thường có chút bất đồng.

Nhưng không rõ là bất đồng ở chỗ nào, loại biểu hiện khác biệt này cũng không rõ ràng. Nhưng Tần Đông Nhạc biết, loại bất đồng vi diệu này xác thật tồn tại.

Hết