Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 47: *Cảnh kinh điển




* 名场面:thực ra là cảnh nổi tiếng (great situation in a movie or drama - HiNative), nhưng tự nhiên mình muốn đổi thành vậy.

Dưới sự cam đoan liên tục của Thẩm Thiên Thiên, cảnh sát cuối cùng đã đồng ý để cô vào với đề nghị trao đổi con tin, lần đầu tiên trao đổi là Thịnh phu nhân.

Thẩm Thiên Thiên bước vào phòng nhìn thấy Thẩm Mỹ Đình bị trói vào ghế sofa, ngoại trừ mái tóc hơi rối tung thì bà không có vết thương nào, cô khẽ thở một phào nhẹ nhõm.

Trương Tử Oánh nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên thực sự dám một thân một mình bước vào, trong mắt cô ta lộ rõ sự ghen ghét: "Thẩm Thiên Thiên, cuối cùng mày cũng đến."

Thẩm Thiên Thiên nhìn cô ta, cảm thấy rất kỳ lạ: "Trương Tử Oánh, giữa chúng ta có thù hận lớn như vậy sao? Cô muốn trả thù tôi bằng cách này à?"

"Mày không biết có thù hận gì sao?" Trương Tử Oánh cả giận nói: "Nếu kiếp trước không phải vì mày, tao sẽ không phải chết oan uổng!"

Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô ta không ngừng nói về những chuyện ở kiếp trước, nhưng mấu chốt là, cô không có trọng sinh, chuyện kiếp trước sao có thể biết được?

"Kiếp trước, sau khi mẹ con mày biết chuyện thì liền đuổi cùng giết tận tao, mày quên rồi sao?" Trương Tử Oánh đau khổ nói: "Kiếp trước tao đã làm sai cái gì hả?"

Chính vì vậy mà cô ta bị hệ thống nữ phụ trói buộc, trọng sinh quay về báo thù.

——Còn có chuyện này à?

[Xin lỗi ký chủ, ta không thể kiểm tra xem cô ta có nói đúng hay không.]

"Chuyện tôi làm ở kiếp trước thì có liên quan gì đến hiện tại?" Thẩm Thiên Thiên thản nhiên hỏi: "Tôi không có trọng sinh, cũng không có ấn tượng gì về kiếp trước mà cô nhắc đến."

Dừng một chút, cô châm chọc nói tiếp: "Theo lời cô nói, bởi vì cô trọng sinh, nhân sinh của tôi trải qua đều bị cô làm cho rối loạn, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều do cô gieo gió gặt bão. Trương Tử Oánh, cô chỉ có thể oán trời trách đất thôi sao?"

"Mày câm miệng, tất cả là lỗi của mày." Trương Tử Oánh không muốn thừa nhận mình thất bại, cô trọng sinh có hệ thống ràng buộc, sao lại có thể thất bại chứ?

Thẩm Thiên Thiên không muốn tiếp tục tranh cãi: "Được, được, tôi im, vậy bây giờ cô muốn làm gì? Cảnh sát đều ở bên ngoài, cô trốn không thoát đâu."

Trương Tử Oánh cười một cách quỷ dị, từ từ lấy ra một chiếc bật lửa: "Tao muốn mẹ con mày chết cùng tao."

Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, mặc dù biết mình sẽ không bị hại, nhưng đối với cái bật lửa trong tay Trương Tử Oánh, cô vẫn có chút mờ mịt. Dù sao trong nhà cũng bị tẩm xăng, nếu cô ta không cầm chắc thì gây hỏa hoạn cũng không phải chuyện đùa.

Thừa dịp Thẩm Thiên Thiên và Trương Tử Oánh đôi co, cảnh sát bên ngoài đã lên kế hoạch lẻn vào một lần nữa.

Thẩm Mỹ Đình đã lắng nghe những gì Trương Tử Oánh nói về kiếp trước, mặc dù bà không hiểu lắm nhưng bà biết Trương Tử Oánh dường như không có ý định bỏ qua cho mẹ con bà.

"Trương Tử Oánh, cô sợ mình chưa từng bị thiêu nên chọn dùng cách tự thiêu để chết cùng tôi à?" Thẩm Thiên Thiên nhìn cô với ánh mắt quan tâm đến người bị thiểu năng: "Cô có biết cảm giác bỏng rát trên cơ thể mình đau đớn như thế nào không? Đầu tiên da thịt như thể tan chảy, sau đó máu thịt cùng bị thiêu đốt, cuối cùng máu thịt be bét."

Nghe những gì Thẩm Thiên Thiên nói, Trương Tử Oánh sửng sốt một lúc, sau đó cô ta nghĩ đến vết bỏng trên cánh tay Thẩm Thiên Thiên, cười đắc ý: "Mày nói ngọn lửa năm đó không thiêu chết được mày?"

Khuôn mặt của Thẩm Mỹ Đình tái nhợt trong nháy mắt khi bà lắng nghe.

Nhìn bộ dạng điên cuồng của Trương Tử Oánh, toàn thân Thẩm Mỹ Đình đột nhiên tràn đầy sức mạnh, bà đột ngột đứng dậy hất Trương Tử Oánh ra xa, cô ta bị đập xuống ghế sofa vì không đứng vững.

Hai cánh tay Thẩm Mỹ Đình bị trói, bà trực tiếp dùng cơ thể đè lên Trương Tử Oánh, hét về phía Thẩm Thiên Thiên: "Thiên Thiên, đừng lo cho mẹ, con đi trước đi!"

Thẩm Thiên Thiên: "..."

"Nếu con mặc kệ mẹ, con đã không tiến vào." Thẩm Thiên Thiên nói, lao tới nắm lấy cánh tay Thẩm Mỹ Đình để kéo bà khỏi người Trương Tử Oánh: "Đi thôi."

Trương Tử Oánh hét lên: "Không được đi!" Vừa nói, cô ta vừa dùng dao găm đâm vào Thẩm Thiên Thiên.

Nhìn con dao găm trong tay Trương Tử Oánh đến gần hơn, không hiểu sao Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy một ánh sáng vàng mờ nhạt xuất hiện xung quanh cô, như thể đang bảo vệ cô.

Ngay sau đó, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy tay mình mất kiểm soát, cô đột nhiên giơ tay lên, chắp tay bắt lấy con dao găm.

Trương Tử Oánh rút con dao ra đâm một lần nữa, Thẩm Thiên Thiên lại bắt lấy, tóm lại bất kể cô ta đâm như thế nào, Thẩm Thiên Thiên đều có thể bắt được.

Khà khà khà, đây là 100% tay không bắt dao đây mà!

Ngay cả Trương Tử Oánh cũng phải sững sờ trước cảnh kinh điển này.

Trong lúc cô ta còn đang ngây người, Thẩm Mỹ Đình ở bên cạnh lại tấn công, hất văng Trương Tử Oánh: "Thiên Thiên, chạy đi."

Thẩm Thiên Thiên đang định kéo Thẩm Mỹ Đình đi cùng, nhưng Trương Tử Oánh tàn nhẫn ra tay, cô ta tìm bật lửa trong túi, châm lửa rồi ném thẳng ra cửa.

Xăng đã được tẩm từ lâu trên tấm thảm ở cửa, nó bắt lửa ngay lập tức, trong nháy mắt ngay cả cánh cửa cũng bị đốt cháy.

"Các ngươi hôm nay đều không được đi!" Trương Tử Oánh lạnh lùng nói.

Nhìn thấy ngọn lửa, Thẩm Thiên Thiên theo bản năng lùi lại một bước, vết bỏng trên cánh tay cô đau đớn không sao hiểu được.

Cùng lúc đó, Trương Tử Oánh một lần nữa cầm con dao tấn công cô. Thẩm Mỹ Đình ở bên cạnh nhìn thấy, kêu lên: "Cẩn thận Thiên Thiên!" Sau đó, bà theo bản năng đẩy Thẩm Thiên Thiên ra.

"Ọc ọc!" Đó là âm thanh con dao đâm vào bụng bà.

Một giọt, hai giọt máu rơi xuống gạch trắng, Thẩm Mỹ Đình lảo đảo lui về phía sau hai bước, đau đến nỗi mặt biến sắc khó coi.

"Mẹ!" Thẩm Thiên Thiên không ngờ rằng bà sẽ đỡ dao cho mình. Cô vươn tay đỡ lấy Thẩm Mỹ Đình đang lảo đảo, giơ tay che phần bụng dưới bị đâm.

Máu bà nhuộm đỏ tay cô.

Thẩm Mỹ Đình ngã vào lòng con gái, rõ ràng là bụng dưới của bà đau đến mức ứa nước mắt, nhưng bà vẫn mỉm cười: "Thiên Thiên."

Lửa cháy lan dần, Trương Tử Oánh quay đầu chạy lên lầu: "Thẩm Thiên Thiên, mày thực sự nghĩ rằng tao sẽ trọng sinh theo cách này à? Yên tâm đi, nơi này là chuẩn bị cho mẹ con mày, tao đi trước đây!"

Thẩm Thiên Thiên trừng mắt nhìn Trương Tử Oánh: "Trọng sinh?" Cô cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng mình còn cơ hội trọng sinh sao?"

"Hệ thống đã nói, tao có thể trọng sinh trở về lần nữa hoàn thành nhiệm vụ." Trương Tử Oánh thản nhiên nói.

"Thật không? Cô có chắc là cô vẫn còn hệ thống không?"

Trương Tử Oánh: "Mày là có ý gì?"

Lúc này, Trương Tử Oánh đã chạy đến bậc thang trên tầng hai, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh của hệ thống.

[Cảnh báo, cảnh báo, độ yêu thích của Trương Nhất Chu giảm xuống 0.]

Trương Tử Oánh sắc mặt đại biến, ra sức chất vấn hệ thống: "Trương Nhất Chu không có ở đây, vì sao độ yêu thích của ông ta lại giảm xuống?"

[Tất cả các nhiệm vụ lấy lòng đều thất bại, hệ thống hủy liên kết...]

"Ngươi không được phép hủy liên kết, ngươi còn chưa nói cho ta vì sao mà?" Trương Tử Oánh điên cuồng gào thét: "Ngươi trở về đây, hệ thống, ngươi trở về cho ta."

[Đếm ngược đến hủy liên kết, ba hai một, hủy liên kết thành công, bắt đầu xóa bỏ ký chủ xấu xa...]

Ngay sau đó, bất kể Trương Tử Oánh có la hét như thế nào, cũng không được hệ thống đáp lại, đáp lại cô chỉ có tiếng đếm ngược chết chóc lạnh lùng.

Ba hai một.

"A!" Trương Tử Oánh đột nhiên ôm đầu đau đớn, đau đến mức chỉ biết đập đầu vào tường, không có cách nào làm dịu cơn đau.

Ngay sau đó, cảnh sát đặc nhiệm từ phía sau phá vòng vây xông vào qua cửa sổ tầng hai. Họ nhanh chóng khống chế được Trương Tử Oánh điên loạn, nhưng cô ta vẫn không ngừng co giật, cuối cùng sùi bọt mép.

Người bên ngoài đã sắp xếp cứu hỏa dập lửa, Thẩm Mỹ Đình cũng được khiêng ra ngoài, Thẩm Thiên Thiên ngơ ngác nhìn ngọn lửa trước mặt, cuối cùng hai mắt tối sầm mà ngất đi.

Thẩm Thiên Thiên bị đánh thức bởi cái liế.m của A Hoàng, cô cảm thấy mặt mình nhớp nháp đầy nước bọt, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy mũi của A Hoàng ở trước mắt cô.

Thấy Thẩm Thiên Thiên tỉnh lại, Thịnh Lạc vui vẻ vẫy đuôi: "Gâu gâu!"

Thẩm Thiên Thiên ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong xe cứu thương, y tá bên cạnh vội vàng nói: "Thẩm tiểu thư, cô đã tỉnh rồi."

Thẩm Thiên Thiên xoa xoa đầu, cảm thấy đầu có chút nặng nề, y tá vội vàng nói: "Cô hít nhiều khói quá cho nên mới hôn mê, cô nên nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt."

Vừa nói, y tá vừa đỡ Thẩm Thiên Thiên nằm xuống.

——Hệ thống, mọi chuyện đều kết thúc rồi sao?

[Vâng, ký chủ, bởi vì nhiệm vụ thất bại, Trương Tử Oánh đã bị xóa bỏ bởi hệ thống cô ta ràng buộc. Cô ta không thể trọng sinh lần nữa đâu.]

——Nhiệm vụ thất bại là sẽ bị xóa bỏ sao?

[Cũng không đúng, ví dụ như ta sẽ không giết ký chủ của mình.]

——Vậy ta có nên cảm ơn cô không?

[Không có gì, bởi vì nếu cô không thu thập được năng lượng hào quang, sẽ tự động bước vào giai đoạn bị kịch bản giết.]

——Ta ở kiếp trước... không phải như bây giờ đúng không?

[Đương nhiên, bởi vì cô là nữ chính bị nữ phụ thay đổi vận mệnh.]

Nữ chính là nữ chính, cho dù vận mệnh có thay đổi, cô vẫn có thể tìm một con đường khác, dấn thân vào đó để thành công.

Thẩm Thiên Thiên nhắm mắt lại, trên đường xe cấp cứu xóc nảy một chút, cô trầm ngâm nói: "Ừm, không hổ danh là tôi."

Thẩm Mỹ Đình đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Thẩm Thiên Thiên ngồi thất thần bên ngoài phòng phẫu thuật một lúc, luật sư Hứa và Trương Tử Hiên vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Thiên Thiên, mẹ cháu có sao không?"

Thẩm Thiên Thiên quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đang lo lắng, lắc đầu: "Cháu không biết."

Trương Tử Hiên chán nản ngồi xổm ở một bên: "Em thực sự rất vô dụng!" Chị gái và mẹ cùng gặp nguy hiểm, nhưng cậu không thể làm được gì.

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn cậu, hơi cụp mắt xuống.

Một lúc sau, Triệu Tiểu Hi cũng nhận được tin, vội vã đến bệnh viện.

Triệu Tiểu Hi yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Thiên, cho cô mượn bờ vai. Lúc này Phó Từ Hành đang ở nước ngoài nên dù có vội vã quay về cũng là buổi tối.

Luật sư Hứa thấy sắc mặt của Thẩm Thiên Thiên không ổn nên an ủi: "Thiên Thiên, cũng đã muộn rồi, hôm nay vất vả cả ngày chắc cháu cũng mệt rồi, sao không trở về nghỉ ngơi trước đi, chú và Tử Hiên sẽ trông chừng ở đây."

Triệu Tiểu Hi cũng gật đầu: "Đúng vậy, Thiên Thiên, tớ đưa cậu về nhà nha."

Thẩm Thiên Thiên nhắm mắt gật đầu: "Được." Cô quả thực rất mệt mỏi.

Bên ngoài trời đã tối, Triệu Tiểu Hi đỡ Thẩm Thiên Thiên đứng ở lối vào bệnh viện, chuẩn bị đón taxi về nhà.

Sau khi dừng một chiếc xe, Triệu Tiểu Hi vội vàng nói: "Đúng rồi, vừa rồi tớ nhìn thấy A Hoàng ở cổng bệnh viện, nó chạy đến giữa đường suýt chút nữa bị ô tô đâm, may mà tớ nhìn thấy. Cậu chờ một chút, tớ đi đón nó."

Sau khi Triệu Tiểu Hi giải cứu chú chó suýt gặp tai nạn thì đã đưa nó vào một cửa hàng gần đó, nhờ chủ cửa hàng giúp trông chừng giúp.

Thịnh Lạc lúc đó muốn tìm đến cái chết qua tai nạn xe: "..."

Sau khi về nhà, Triệu Tiểu Hi muốn ở lại với Thẩm Thiên Thiên, nhưng cô chỉ khẽ cười, từ chối lời đề nghị: "Tiểu Hi, hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, tớ chỉ muốn ở một mình, cậu quay về đi nha."

"Được rồi." Triệu Tiểu Hi nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tớ."

"Uce!"

Sau khi Triệu Tiểu Hi rời đi, ngôi nhà cũng rơi vào im lặng. Thẩm Thiên Thiên cuộn tròn mình trong một góc trên sofa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước mà không có tiêu điểm.

Nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên như vậy, trong lòng Thịnh Lạc kịch liệt rung động, rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt anh, nhưng anh lại cảm thấy cô cách anh thật xa vời.

"Gâu." Thịnh Lạc gọi cô.

Thẩm Thiên Thiên hoàn hồn, vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu anh, nhỏ giọng nói: "A Hoàng, chị vẫn luôn muốn tìm lại những ký ức đã mất, nhưng khi những ký ức đã mất đó thực sự quay trở lại, chị mới phát hiện ra rằng mọi thứ đã thay đổi."

"Gâu?" Thịnh Lạc nghiêng đầu, cảm thấy có chút kỳ quái.

Mất trí nhớ?

Đêm càng ngày càng khuya, có tiếng gõ cửa dồn dập, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên nhìn về phía cửa, môi khẽ run lên.

"Thiên Thiên." Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Phó Từ Hành.

Anh đã quay về.

Sau khi được giải cứu, Thẩm Thiên Thiên đã gọi cho Phó Từ Hành, cô nói cô vẫn ổn, anh không cần quay về.

Thẩm Thiên Thiên đi tới mở cửa, vừa nhìn thấy anh, mũi cô đột nhiên chua xót, trong lòng dâng lên một nỗi uất nghẹn không hiểu được.

Trong nhà không bật đèn, anh sải bước vào nhà, giơ tay ôm cô vào lòng: "Anh xin lỗi, Thiên Thiên."

Hai lần cô gặp nguy hiểm, anh đều không ở bên cạnh cô.

Cánh tay của Phó Từ Hành không ngừng run rẩy, trên đường đến đây, anh đã biết từ cảnh sát rằng nó nguy hiểm như thế nào.

"Em không sao." Thẩm Thiên Thiên giơ tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh, an ủi: "Không phải lỗi của anh."

Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, trong lòng Thẩm Thiên Thiên vô cùng bối rối. Cô thoát khỏi vòng tay anh, giơ tay lên nhẹ nhàng ôm mặt anh.

Cô không thể nhìn rõ diện mạo của anh trong bóng tối, nhưng cô có thể thấy được sự căng thẳng của anh.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi của Phó Từ Hành khẽ hôn lên cô.

Kỹ năng hôn của anh đã tiến triển hơn so với lúc đầu, cực kỳ chiếm hữu. Anh xoay người ôm cô vào lòng, ấn chặt cô vào cánh cửa phía sau, rồi chiếm lấy môi cô như mãnh thú.

Thẩm Thiên Thiên ngẩng đầu lên để tiếp nhận nụ hôn của anh, cô có thể cảm nhận được sự hoảng sợ và run rẩy của anh, dường như chỉ có cảm nhận từ cô thì mới chứng minh được sự tồn tại của cô.

Như thể được cổ vũ, Thẩm Thiên Thiên cũng dần dần thả lỏng cơ thể căng thẳng, hưởng ứng nụ hôn của anh. Lòng bàn tay anh di chuyển từ eo cô, nhiệt độ nóng bỏng như đốt lên ngọn lửa trên người cô, muốn thiêu đốt cô.

Thẩm Thiên Thiên toàn thân run rẩy, cả người cô mềm nhũn trong vòng tay anh.

"Thiên Thiên, Thiên Thiên..." Anh cắn vành tai cô, thì thào tên cô, giọng nói mang theo dục vọ.ng mãnh liệt.

Cô vòng tay qua cổ anh, ôm chặt lấy anh: "Chúng ta vào phòng ngủ đi."

"Được."

Thịnh Lạc chỉ có thể trơ trơ nhìn Phó Từ Hành ôm bổng Thẩm Thiên Thiên lên, cùng nhau đi vào phòng ngủ bên cạnh. Nhưng anh tựa hồ bị vận mệnh bóp nghẹn, thanh âm tắc ở cổ họng, không cách nào kêu lên.

Mãi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại, anh mới kịp phản ứng, bắt đầu điên cuồng gào vào phòng ngủ của Thẩm Thiên Thiên: "Gâu gâu gâu!"

Thiên Thiên, đừng mà!

Trong phòng ngủ, một bên Phó Từ Hành hôn lên môi cô, một bên anh vô thức mò vào thăm dò từ vạt áo cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v.e m.ơn trớn làn da mịn màng của cô.

"Gâu gâu!" Ngoài kia Thịnh Lạc bắt đầu đập cửa, nhưng căn bản là không đủ để ảnh hưởng đến hai người trong phòng.

Giờ khắc này, anh chỉ có thể bất lực gầm lên.

Anh cũng là đàn ông, anh biết rõ ràng vừa rồi Phó Từ Hành ở cửa đã mất khống chế, bây giờ bọn họ ở trong phòng sẽ làm cái gì.

"Gâu gâu gâu!"

Thiên Thiên, xin em hãy ra ngoài đi! Khi em gặp nguy hiểm, người ở bên cạnh em luôn luôn là anh mà! Chúng ta đừng ly hôn, đừng ly hôn nữa có được hay không?

Nỗi bi thương lớn nhất chính là chết tâm, bây giờ những lời này là hiểu rõ trái tim Thịnh Lạc nhất. Vậy mà không ai biết bi thương của anh.

Cuối cùng, Thịnh Lạc yếu ớt nằm ở cạnh cửa, mơ hồ nghe thấy vài tiếng rê.n rỉ nho nhỏ xuyên qua khe cửa, anh đau khổ kêu lên.

Nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt, anh khóc rồi.

Như thể trái tim anh bị đâm một nhát, trong lúc nhất thời anh cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

Như đã hạ quyết tâm, Thịnh Lạc đột ngột quay đầu, lao tới ban công, lợi dụng ghế tựa trên ban công mà trực tiếp nhảy xuống.

Thiên Thiên, em đợi anh, anh nhất định sẽ lại theo đuổi em, mang em về.

______