Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 26-1: Khai báo chứng minh thư




So với vụ ly hôn của Thẩm Mỹ Đình, liên quan đến việc phân chia tài sản và phức tạp hơn, thì vụ ly hôn của Thẩm Thiên Thiên tương đối suôn sẻ.

Thẩm Thiên Thiên đã cung cấp cho luật sư Hứa một thỏa thuận ly hôn mà cô đã ký với Thịnh Lạc, luật sư Hứa cũng đã đại diện cho cô để giúp cô giải quyết các thủ tục ly hôn sau đó.

Bởi vì Thịnh Lạc đã hôn mê gần nửa năm và không thể thực hiện nghĩa vụ hôn nhân, Thẩm Thiên Thiên đề nghị ly hôn là hoàn toàn hợp lý. Tòa án cũng nhanh chóng phản hồi và phê chuẩn ly hôn.

Vào ngày nhận được giấy chứng nhận ly hôn, trái tim của Thẩm Thiên Thiên dường như đã đặt xuống một tảng đá lớn, bỗng trở nên vô cùng êm ái. Cuộc hôn nhân kéo dài ba năm của cô cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi kết thúc, Thẩm Thiên Thiên đến Thịnh gia để gặp bà Thịnh.

Trong lòng bà Thịnh vẫn có chút quan tâm đến vụ khởi kiện ly hôn của Thẩm Thiên Thiên, nhưng là phụ nữ, bà có thể hiểu cho cô.

Hơn nữa, chính con trai bà là người khởi xướng ly hôn ngay từ đầu, vì vậy bà Thịnh đã không làm Thẩm Thiên Thiên khó xử khi nhìn thấy cô.

Nhìn thấy bà Thịnh như vậy, Thẩm Thiên Thiên rất yên tâm, ngồi với bà một lúc rồi sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, trời mưa to vào buổi sáng, vẫn nhiều mây, có chút se lạnh.

Trước khi kịp nhận ra thì đã vào thu rồi.

Thấy Thẩm Thiên Thiên không lái xe qua, bà Thịnh tốt bụng đề nghị: "Để ta nhờ tài xế đưa con đến đó."

Thẩm Thiên Thiên lịch sự từ chối: "Không cần đâu, cứ để con đến ngã tư bắt taxi, cám ơn... bác." Lúc này gọi mẹ là không thích hợp.

"Vậy thì con chú ý an toàn." Bà  Thịnh không kiên trì nữa.

Ra tới ngã tư này, Thẩm Thiên Thiên định đưa tay bắt một chiếc taxi, nhưng ai ngờ rằng một chiếc Land Rover màu đen đã dừng trước mặt cô.

Cửa xe từ từ hạ xuống, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy Phó Từ Hành trên ghế lái.

"Lên xe, anh đưa em đi."

Thẩm Thiên Thiên thoáng nhìn qua hướng anh đi tới, do dự một lúc, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phụ. Vừa kéo dây an toàn, cô vừa hỏi: "Anh đi ra từ Thịnh gia phải không?" Chiếc Land Rover này có chút quen thuộc, hình như vừa rồi cô đã nhìn thấy nó trong sân của Thịnh gia.

Anh khẽ: "Ừm!"

"Vậy tại sao vừa rồi tôi không gặp anh?" Thẩm Thiên Thiên lẩm bẩm.

"Anh ở phòng làm việc trên lầu, tìm con dấu của công ty." Phó Từ Hành liếc cô một cái rồi đáp: "Anh không tìm thấy." Công chuyện của công ty mà không có con dấu thật sự rất khó xử lý.

Bà Thịnh cũng không rõ Thịnh Lạc sẽ đặt con dấu ở đâu.

Thẩm Thiên Thiên xòe hai tay: "Đừng nhìn tôi, tôi càng không thể biết được." Ít nhất là Thịnh Lạc chưa bao giờ đem mấy chuyện của công ty đến căn hộ.

Nghe cô giải thích, anh cong môi.

Thẩm Thiên Thiên liế.m khóe môi thì thầm: "Chuyện đó... Tôi đã đệ đơn ly hôn, bản án đã được đưa ra."

Anh gật đầu, trong giọng nói dường như có một chút vui vẻ: "Ừm, anh biết."

Trong khoảnh khắc tích tắc này, Thẩm Thiên Thiên đã nhìn thấy thanh tiến trình của năng lượng hào quang, nó tăng từ 41% lên đến tận 49%. Cô quay lại nhìn khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm của anh, không khỏi đâm chọc anh mà nói: "Anh đừng có mà vui vẻ, tôi không phải vì anh mà ly hôn đâu."

"Ừm." Anh gật đầu, biểu cảm vẫn như cũ, không nhìn ra được hỉ nộ như nào.

Thẩm Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được mà cười khúc khích.

Cái anh chàng này thật là...

Mưa to nặng hạt rơi trên cửa kính, lượng người đi bộ trên đường cũng dần thưa đi. Trong xe nhất thời im lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng còi xe bên ngoài cùng tiếng mưa rơi vào xe, Thẩm Thiên Thiên dựa vào ghế, cơn buồn ngủ ập đến.

Mấy ngày nay bận rộn với chuyện công ty và chuyện của Thẩm Mỹ Đình nên chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm.

Phó Từ Hành vươn tay bật lò sưởi trong xe, rồi giảm tốc độ.

Xe của anh chạy rất ổn định, ít nhất anh đã không đánh thức Thẩm Thiên Thiên trên đường đi. Trên đường còn có một cái đỉnh núi nhỏ, lúc đưa người tới cửa chung cư thì bên ngoài trời đã tối.

Thẩm Thiên Thiên vẫn đang ngủ.

Trong xe, tia sáng yếu ớt chiếu vào cô, làm cô càng thêm bình yên an tĩnh.

Anh nhẹ nhàng dừng xe lại, khi định khoác áo lên người cô, Thẩm Thiên Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Không kịp chuẩn bị nên bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thiên Thiên sững sờ một lúc, chậm rãi nói: "E hèm ngài Phó, anh định tấn công tôi nhân lúc tôi đang ngủ à?"

Phó Từ Hành: "..."

Anh nhìn cô chằm chằm: "Loại chuyện này chỉ có em mới có thể làm được."

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, trong không khí có mùi hơi đất. Thẩm Thiên Thiên nghe lời tố cáo của anh, cười khan: "Chẳng lẽ trước đây tôi đã làm vậy với anh sao?"

Anh ngồi trở lại ghế lái, tựa hồ nhớ lại cái gì, cuối cùng giọng nói có chút khàn khàn: "Không chỉ một lần."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Anh thật sự rất chiều chuộng cô đấy!

Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ. Sau khi nới lỏng dây an toàn, cô cười nói: "Anh Phó, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Cô mở cửa xuống xe, Phó Từ Hành quay đầu nhìn cô chằm chằm: "Anh chưa ăn tối."

Cái bộ dạng kia có vẻ như anh muốn đến nhà cô dùng bữa.

Thẩm Thiên Thiên nhìn anh, chớp chớp mắt, rồi nhìn lên cửa sổ nhà cô, ánh đèn sáng trưng như nói lên có người ở nhà. Cuối cùng cô tiếc nuối nói: "Hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn cơm." Chủ yếu là vì mẹ cô vẫn ở nhà cô, thật sự rất bất tiện khi đưa anh về.

"À?" Anh cau mày nói: "Vậy thì ngày mai."

"Hả?" Thẩm Thiên Thiên sững sờ trong chốc lát.

"Ngày mai em mời anh đi ăn cơm." Anh tranh thủ nói: "Trưa hay tối đều được."

Thẩm Thiên Thiên cũng không từ chối nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với anh trên WeChat."

"Được!"

[Chúc mừng ký chủ, thu thập thành công 50% năng lượng hào quang, từ nay thoát khỏi bị kịch bản hại chếc.]

[Giai đoạn thu thập thứ hai bắt đầu, đạt 100% để miễn nhiễm với bất kỳ thương tổn nào.]

Sau khi Thẩm Thiên Thiên nghe thấy lời nhắc của hệ thống, cô ngước mắt lên nhìn Phó Từ Hành, sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt cô.

"Sao vậy?"

Thẩm Thiên Thiên hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời: "Không có gì, ngày mai gặp lại." Nói xong xua xua tay, lon ton chạy vào khu chung cư.

______

Thẩm Thiên Thiên về nhà, không ngờ rằng trong nhà còn có hai người nữa.

Trương Tử Hiên và Sở Hạc Nguyên đang ngồi trên ghế sofa chơi trò chơi, A Hoàng dường như rất mong cô trở về, đã ngồi ở cửa chờ đợi một thời gian dài.

Nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên về, Sở Hạc Nguyên nhanh chóng để điện thoại xuống, đứng dậy nhìn cô: "Chị, chị đã về rồi."

Thẩm Thiên Thiên ngạc nhiên: "Sao em lại ở đây?"

Sở Hạc Nguyên có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Trương Tiểu Hiên nói muốn đến nhà chị ăn mừng, cho nên em mặt dày đi cùng."

Thẩm Mỹ Đình từ trong phòng bếp đi ra, nở nụ cười: "Thiên Thiên đã trở về rồi à, mọi người mau rửa tay lại ăn cơm."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Cô hơi chần chừ bước tới, nhưng thấy mẹ cô đã chuẩn bị một bàn các món ăn khá khéo léo, một số món ăn được sắp xếp đặc biệt.

"Mẹ, mẹ... mẹ đang làm gì vậy?" Thẩm Thiên Thiên sững sờ hồi lâu muốn biết, hôm nay là ngày đặc biệt gì à?

Thẩm Mỹ Đình nói: "Mừng con gái của mẹ ly hôn vui vẻ."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Bốn người một chó cùng vào bàn, Trương Tử Hiên nhìn con chó ngồi trên ghế: "Tại sao chó lại ăn cùng người?"

Thịnh Lạc trực tiếp quay đầu, quay mông về phía Trương Tử Hiên.

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn cậu: "A Hoàng là em trai chị. Nếu em không bằng lòng thì giờ rời đi cũng không muộn."

Trương Tử Hiên: "Em chỉ hỏi thôi mà." Cậu biết rằng bây giờ cậu trong lòng chị gái thậm chí còn không bằng một con chó. Nếu là trước đây, cậu sẽ ném đũa bỏ đi, nhưng bây giờ cậu biết chỉ có thể là cậu chủ động xin chị gái tha thứ, nếu không giữa hai người sẽ mãi mãi như thế này.

Nhìn thấy anh chị em như vậy, Thẩm Mỹ Đình nhanh chóng nói: "Được rồi, A Hoàng cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta. Hôm nay chúng ta đến đây để kỷ niệm ngày ly hôn của Thiên Thiên. Chúng ta cùng nâng ly nào!"

Thịnh Lạc: "..." Biến thành chó, anh giờ phải cùng mọi người chúc mừng vợ anh ly hôn với anh là sao?

Sở Hạc Nguyên cầm ly rượu lên: "Chúc chị ly hôn vui vẻ, đón nhận cuộc sống mới trong tương lai."

Thiếu niên ánh mắt sáng ngời đầy chân thành, Thẩm Thiên Thiên mỉm cười, nâng ly cụng với cậu: "Được rồi, cảm ơn."

Thẩm Mỹ Đình đột nhiên đỏ hoe mắt, bà đưa tay lên lau khóe mắt.

Sau khi ăn cơm hơn một giờ, có lẽ vì thực sự thỏa mãn nên Thẩm Thiên Thiên lại uống nhiều hơn một chút.

Bữa ăn không vui nhất là Thịnh Lạc. Thức ăn dù có ngon đến đâu thì anh cũng khó nuốt trôi vào lúc này.

Sau bữa ăn, Trương Tử Hiên xung phong dọn dẹp, Thẩm Thiên Thiên cũng không ngăn cản, cô bế A Hoàng trở lại phòng khách và chuẩn bị cho chú chó xem thế giới động vật.

Thẩm Mỹ Đình cũng ngồi xuống, bà nói nhỏ: "Thiên Thiên à, Tử Hiên trước giờ chưa bao giờ làm những việc này ở nhà, bây giờ em nó lại sẵn sàng chủ động rửa bát."

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn mẹ: "Mẹ muốn nói gì?"

"Mẹ biết con đang tức giận, nhưng dù thế nào đi nữa, hai người vẫn là chị em với nhau, nó cũng biết là sai rồi mà." Thẩm Mỹ Đình liếc nhìn Trương Tử Hiên đang rửa bát trong bếp: "Con có thể tha thứ cho em được không?"

"Không phải tổn thương nào cũng có thể tha thứ." Thẩm Thiên Thiên nhìn bà: "Giống như bố đã xin lỗi mẹ, nhưng mẹ cũng không muốn tha thứ cho ông ấy thì sao?"

"Em con không phải là loại cặn bã như thế, làm sao có thể giống nhau?"

"Đối với con, đó là sự phản bội." Thẩm Thiên Thiên nghiêm túc nói: "Con để nó vào ở lúc này đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. Và việc mẹ luôn sống ở đây không thành vấn đề. Khi chuyện của mẹ được giải quyết, con sẽ mua cho mẹ một căn nhà."

Thẩm Mỹ Đình: "..." Con gái bà thật sự là không có chút tình cảm gì sao?

Sở Hạc Nguyên muốn trở về trụ sở huấn luyện, Thẩm Thiên Thiên hỏi về nơi này, có một quãng đường dài để đi. Cô lo lắng nói: "Hay là chị đặt cho em một khách sạn gần đây rồi ngày mai về".

"Không sao đâu, em là con trai mà." Sở Hạc Nguyên xấu hổ cười: "Chị đừng lo lắng."

"Con trai thì cũng nên chú ý an toàn." Thẩm Thiên Thiên cầm điện thoại lên: "Đi thôi, chị đưa em đến đó."

"Vâng!"

"Chị, em thì sao?" Trương Tử Hiên chỉ vào mình: "Chị thật thiên vị." Lần trước cậu nói sẽ quay lại trường học, cô không hề lo lắng cậu sẽ gặp phải nguy hiểm, vậy tại sao tới lượt Sở Hạc Nguyên lại quay sang lo lắng?

Thẩm Thiên Thiên đứng bên cạnh Sở Hạc Nguyên nhẹ nói: "Trái tim chị không ở giữa, bất công cái gì?"

Trương Tử Hiên: "..."

Sở Hạc Nguyên hơi cúi đầu, vành tai đỏ lên.

Hai người cùng nhau vào thang máy, Thẩm Thiên Thiên nhấn chọn lầu một, nhìn nghiêng qua thấy hai má cậu vẫn còn ửng đỏ, cười nói: "Làm sao vậy, em còn ngại ngùng sao?"

Cậu đưa tay gãi gãi đầu, khóe môi không khỏi nhếch lên, ngượng ngùng gật đầu.

Thẩm Thiên Thiên nghiêng người về phía cậu trêu ghẹo: "Viên Viên à, chẳng lẽ em lớn như vậy mà chưa bao giờ yêu sao?"

Sở Hạc Nguyên đỏ mặt, khịt mũi: "Dạ!"

"Gk3, thật sao?" Thẩm Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn, sao lại có một cậu bé ngây thơ như vậy: "Trương Tử Hiên đã có vài người bạn gái, hơn nữa em còn hơn nó một tuổi, vậy mà em chưa từng yêu đương?"

"Cái này có gì lạ đâu." Cậu khẽ thì thầm: "Nếu không yêu thì sẽ không gặp được người mình thích."

Thang máy dừng lại, hai người cùng đi ra ngoài, Thẩm Thiên Thiên cười gật đầu: "Đúng vậy, nếu sau này Viên Viên gặp được người con gái mình thích, đừng từ bỏ nha."

Hai người đi dạo một hồi, gió đêm thổi qua, trên mặt đất có rất nhiều vũng nước. Chàng trai như được khích lệ chậm rãi nói: "Chị ơi, thật ra thì em đã gặp được cô gái em thích."

"Hả?" Thẩm Thiên Thiên nhất thời kinh ngạc: "Đã gặp rồi sao, vậy em hãy theo đuổi cô ấy đi, đừng để tuổi trẻ của em là những tiếc nuối."

"Thật sự em có thể theo đuổi sao?" Sở Hạc Nguyên rất nghiêm túc hỏi: "Cho dù cô ấy có vẻ... chỉ coi em là em trai?"

Thẩm Thiên Thiên: "Cô gái em thích lớn hơn em sao?"

"Vâng, lớn hơn bốn tuổi." Cậu nhìn cô, có chút chật vật và có chút chột dạ: "Gần đây, cô ấy vừa mới ly hôn."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Cậu vừa trực tiếp khai báo chứng minh thư (thân thế) của cô sao?

Sở Hạc Nguyên căng thẳng đến mức giọng nói run run, vội nói: "Chị ơi, em thật sự nghiêm túc đấy, đừng coi em như một đứa trẻ nữa."

Thấy cô không nói, cậu vội vàng nói thêm: "Em biết hôm nay nói ra có lẽ không thích hợp. Nhưng mà chị ưu tú như vậy, hẳn là có rất nhiều người thích. Nếu như bây giờ không nói thì em có thể sẽ không còn cơ hội để nói ra."

"Viên Viên, em..."

"Thật ra từ khi còn nhỏ, em đã luôn thích chị." Cậu thổ lộ: "Có thể là chị đã quên nhưng chị đã từng nói khi lớn lên chị sẽ là cô dâu của em. Em đã luôn ghi nhớ điều đó."

Thẩm Thiên Thiên lảo đảo, cô còn nói những điều như vậy khi còn nhỏ ư? Nghĩ kỹ lại xem nào, có vẻ như...

"Cái này chẳng phải là khi chúng ta giả đóng vai uống rượu gia đình sao?" Thẩm Thiên Thiên xoa xoa mũi, hok tính đâu pé ơi.

"Chị định quỵt nợ sao?" Cậu khẽ cau mày: "Thật ra bây giờ em cũng không muốn chị vội tỏ thái độ, em chỉ là muốn nói chị biết tình cảm của em. Vừa rồi chẳng phải chị đã động viên em thích thì cứ đuổi theo, đừng để tuổi trẻ tiếc nuối sao?"

Biết ngay là sẽ nói như vậy!

Hai người đã đến cổng tiểu khu, Sở Hạc Nguyên nói: "Chị đừng tiễn em nữa, em sẽ bắt taxi trở về trụ sở huấn luyện ngay, buổi tối còn có tập luyện."

Thẩm Thiên Thiên nhìn cậu, đành phải gật đầu: "Được rồi, trên đường em nhớ chú ý an toàn, khi đến nơi thì gửi tin nhắn WeChat cho chị."

"Vâng ạ!"

Sau khi tiễn cậu lên taxi, Thẩm Thiên Thiên chậm rãi thở dài trước khi quay người quay trở lại.

Viên Viên vậy mà đã tỏ tình với cô!

Cậu vẫn còn trẻ, lại có tâm lý không muốn thừa nhận thất bại, khiến cô không biết từ chối như thế nào để không đả kích đến cậu.

Thẩm Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy rằng cô như là một tội nhân vậy.

______