Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Chương 66




Editor: Snowflake HD

Tất cả mọi người đều viết: Cái quái gì thế này! Anh yêu của ta kết hôn, tin tức trọng đại như vậy mà các người không tiết lộ dù chỉ một chút! Đám chó chết các người thật sự quá ác nghiệp rồi!

Hồ Nhĩ Nhất Kiểm: Tiểu Thái Dương của ta đừng khóc, chúng ta sẽ tìm người tốt hơn cho nha.

Muốn trộm người đẹp nhưng lại lười: Dù gì cũng là chồng người ta hết rồi [[hẹn gặp lại]].

Trong lòng có quỷ: Chỉ có một mình ta mới phân tích kĩ càng nội dung hàm ý xúc tích trong hình sao? Chậc chậc chậc, giới kinh doanh giới chính trị đều có mặt tại hiện trường, gia thế của vợ chồng Ngọc gia không nhỏ đâu.

Vĩnh viễn là fan hâm mộ: Khi ta nhìn thấy ảnh lễ cưới, liền gào khóc quá đẹp! Bốn anh phù rể đều là soái ca! Đợi đã…! Tại sao Tiểu Thái Dương của ta lại không làm phù rể vậy? Chẳng phải quan hệ của bọn họ rất tốt sao?

Ước kiến: Các người có gan làm hôn lễ bù! Vậy có dám tham gia chương trình ‘Tôi có được người’ hay không! Để cho nhân dân cả nước chứng kiến hai người tình cảm như thế nào!

Thần tượng của ta cưới rồi: Yêu Ngọc đại thần thật khổ, không cho người ta một chút ảo tưởng gì cả, Ngọc đại thần kết hôn rồi, hôn lễ cũng tổ chức xong xuôi [gào khóc] đừng cản ta, trời xanh không có mắt.

Cầu weibo Ngọc đại thần: Ta muốn nói!!! Chó săn có thể làm việc năng suất tốt hơn nữa không?! Đừng lười biếng mà! Chúng ta trả tiền tăng ca cho, được không hả?! Các người có thể đi đào chút ít tin tức đại thần cho chúng ta được hay không! Tốt xấu gì cũng muốn nghe! Ta chỉ có một thỉnh cầu đơn giản là có được tin tức của nam thần mà thôi!!!

Mục tiêu thị trường: … Tằng kinh thương hải nan vi thủy (không có việc gì khó khăn)… Trừ khước ngọc thần bất thị vân (ngọc thần lại không phải là mây trời)… Ngọc thần anh đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không… chơi weibo đi mà T_T…

Rõ ràng là người ta quan tâm hôn lễ của Ngọc Bạch Y, kết quả weibo của đoàn phim và Đường Khải Dương rơi vào tay giặc…

Trong weibo của đoàn phim tràn đầy bình luận: Giao weibo của Vô Lượng Ngọc thần ra đây, nếu không đem đi thiến hết.

Đoàn phim tỏ vẻ rất bình tĩnh, dù sao từ khi phát sóng bộ phim <> cho đến nay, khắp nơi đều đi tìm kiếm tin tức Ngọc Bạch Y, mà đoàn phim lại vô tình nằm không dính đạn.

Dù gì Ngọc Bạch Y cũng không chơi weibo! Quan trọng hơn là hắn không có người quản lý!!

Đường Khải Dương trả lời bình luận: Tiểu Thái Dương không khóc đâu, không có sư phụ vẫn còn có mọi người mà.

Đường Khải Dương tỏ vẻ có chút đứng đắn, tại sao hắn phải khóc ->_->.

Hôn lễ của Ngọc Bạch Y ồn ào tới tận hai ngày, có người bắt đầu hỏi: Nửa tháng rồi, Ngọc đại thần liên lục đứng đầu bản xếp hạng, ta muốn hỏi là, khi nào mới có thể thay đổi nhân vật chủ đề vậy –v-.

Nhưng mà chủ đề này nhanh chóng thay đổi đến kinh người.

Bởi vì ngày thứ ba, chương trình <<Tôi có được người>> công bố danh sách khách mời.

<<Tôi có được người>> là một chương trình giải trí, ý nghĩa của chương trình chính là --- tung thức ăn cho chó, tung thức ăn cho chó, tung thức ăn cho chó.

Hai tuần phát sóng một lần, mỗi tập chỉ mời một đôi vợ chồng minh tinh, trong đó thỉnh thoảng sẽ có người mới xen kẽ.

Nhưng điều kiện duy nhất là, vợ chồng.

Vì vậy khi dân tình nhìn thấy danh sách khách mời trên mạng, lập tức bùng nổ.

Tiểu Thái Dương của ta:? Mắt ta không mù chứ? Chương trình có bị nhầm lẫn gì không? Đường Khải Dương… vợ chồng??

Mới thức dậy thế giới liền thay đổi: Ai nha má ơi, vợ chồng Đường Khải Dương!!! Ai kẻ nào là vợ của Tiểu Thái Dương?! Không phải là Ngọc đại thần chứ???

Áo lót nhà ai: Náo động trên lầu không nhỏ đâu 2333333.

Hậu viện Tiểu Thái Dương: Chúng ta chuẩn bị lập đàn cầu nguyện trời xanh trên cao, hy vọng chỉ là tưởng tượng, ba chữ Đường Khải Dương chỉ là trùng họ trùng tên thôi [mỉm cười] không thể nào là thần tượng nhà chúng ta được.

Học tập đều là mây bay: Ta nói này, đám chó chết các người mau từ chức đi là vừa, mới xảy ra hai sự kiện lớn như vậy, mà các ngươi lại chẳng biết gì hết.

Đám chó chết: … Mấy cái nồi này chúng ta vác không nổi.

Suốt ngày đứng canh trước cửa nhà bọn họ hóng tin, sau đó lại nghe đồn bọn họ đi nước ngoài du lịch, cảm giác vô cùng thốn… các người có ai hiểu được cảm giác này không…

Cho dù trên mạng ồn ào đến cỡ nào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, chẳng hề có ý nghĩa gì đối với bọn họ.

Bởi vì… bọn họ đang chuẩn bị dọn nhà (OwO).

“A a a, em muốn giữ lại cái này.” Diệp Đàn ôm cái cây trên ban công, rồi lại chỉ vào cái xích đu, “Em cũng muốn cái này, đưa tất cả về nhà mới đi.”

Mấy ngày nay bận ở nhà trang trí, nhà mới của bọn họ cách nhà Đường Khải Dương một lầu, đã sửa sang xong rồi, tất cả đồ dùng cơ bản đều có, nhưng trong nhà vẫn trống trải, Diệp Đàn kéo Ngọc Bạch Y đi mua đồ trang trí, tiện thể mang những đồ vật còn giá trị sang.

“Không ngờ nam thần lại mua nhà đấy.” Diệp Đàn bỏ mấy cái khung gỗ vào trong thùng giấy, “Hơn nữa còn mua cùng khu nhà với Đường Khải Dương.”

“Ngọc Bạch Y giúp Diệp Đàn dọn tủ quần áo, nghe Diệp Đàn nói vậy, hắn nhàn nhạt trả lời, “Tôi cảm thấy hoàn cảnh cho phép.”

“Cũng nên chuyển đi thôi.” Diệp Đàn dán thùng giấy lại, tuy là dọn dẹp rất mệt, nhưng cô cảm thấy tinh thần phấn khích, “Uyển Thư cũng từng đề cập qua, người ở khu này khá lộn xộn, bây giờ anh lại là người nổi tiếng, như vậy không tốt lắm ha ha ha.”

Ngọc Bạch Y bê thùng quần áo từ trong phòng ngủ đi ra, cúi đầu nhìn Diệp Đàn đang ngồi co ro dưới đất, trong mắt cô tràn đầy niềm vui, vì vậy hắn giơ tay bế cô lên.

Diệp Đàn thuận theo ôm vai hắn, trong miệng oán trách, “Đừng xem em như đứa trẻ được không, suốt ngày ôm tới ôm lui.”

“Rất thoải mái.” Ngọc Bạch Y kề sát mặt mình vào mặt cô, “Rất thích ôm em.”

Diệp Đàn hơi nghiêng đầu né tránh, “Người em chảy nhiều mồ hôi, đừng lại gần kẻo bẩn.”

Nhiệt độ cơ thể Ngọc Bạch Y thường khá thấp, cho nên không dễ dàng chảy mồ hôi, ngoại trừ những lúc làm việc kia, ngoài ra người hắn luôn luôn khô mát.

Ngọc Bạch Y ôm cô chặt hơn, hắn nhẹ hôn vào hai mắt của cô, bình thản nói, “Chúng ta về nhà thôi.”

Mỗi tầng một nhà, không có hàng xóm, bọn họ sống gần nhà Đường Khải Dương có một điểm lợi là Lục Tịch Vân trồng cây cối rất giỏi, ban công nhà cô trồng đủ loại rau quả tươi xanh, vì vậy Lục Tịch Vân thường xuyên hái tới cho bọn họ, hơn nữa tài nấu ăn của Ngọc Bạch Y ngày càng tiến bộ, Diệp Đàn cảm thấy mình quá béo rồi.

Mà điểm hại là…

Đường Khải Dương là một kẻ lừa bịp T_T.

Bọn họ sống ở nhà mới được hơn một tuần, đã bị ăn ké tới một tuần… mỗi khi đến giờ ăn cơm, Diệp Đàn có thói quen nhìn Đường Khải Dương dắt vợ hắn tới ăn chực.

Nhưng mà…

Đường đại đế, tới ăn chực thì cứ việc ăn đi, tại sao còn dẫn theo nhiếp ảnh gia?!

“Đây là…”

Đường Khải Dương ôm Lục Tịch Vân, hết sức nghiêm túc nói, “Đang quay chương trình ‘Tôi có được người’, tôi với Tịch Vân đến ăn cơm, thuận tiện giúp hai người chụp hình, không cần cảm kích ca ca chỉ là truyền thuyết, đúng rồi, sư phụ tôi đâu? Đang nấu thức ăn à?”

Khi ở nhà Diệp Đàn mặc đồ rất thoải mái, áo phông trắng và quần đùi xanh, cô đứng nhìn Đường Khải Dương tươi cười rạng rỡ, có chút chột dạ nắm khung cửa, dù sao, cũng là do bọn họ lừa Đường Khải Dương tham gia chương trình này.

Vì vậy cô lui lại vài bước, bày ra tư thế hoan nghênh, “Cảm ơn.” Lục Tịch Vân ôm chầm cánh tay Diệp Đàn, Diệp Đàn nói tiếp, “Anh ấy đang nấu cơm.”

Nhiếp ảnh gia đi theo Đường Khải Dương vào phòng bếp, Ngọc Bạch Y đang cầm cái xẻng đảo qua đảo lại, biết có người đi vào, hắn cũng không để ý, ánh mắt rất bình tĩnh, “Tránh đường cho Tiểu Diệp đi.”

Đường Khải Dương ngây người, Diệp Đàn từ sau lưng anh ta chui vào, sau đó Đường Khải Dương trợn mắt nhìn Diệp Đàn ôm eo Ngọc Bạch Y, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ngọc Bạch Y, nhìn hắn xào rau.

“Hôm nay muốn ăn mặn hay là nhạt một chút?”

Diệp Đàn bẹp bẹp miệng, “Hôm nay ăn nhạt tốt hơn.”

Nhìn thấy đồ ăn cũng sắp chín rồi, Diệp Đàn tự giác lấy dĩa trong tủ chén bát ra, vui vẻ đưa cho Ngọc Bạch Y, “Dĩa đây.”

Ngọc Bạch Y nhận lấy dĩa, sau đó đổ đồ ăn vào, từ đầu tới đuôi, động tác như nước chảy mây trôi, vừa tao nhã vừa đẹp mắt.

Đường Khải Dương đứng một bên chậc chậc vài tiếng.

Lúc ăn cơm, phạm huy nhỏ nằm ngoài sân thượng nhìn vào trong phòng ăn náo nhiệt, nó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi đứng lên, trong miệng ngậm túi thức ăn cho chó, giơ móng vuốt đẩy cái chén, từng bước từng bước đẩy cái chén đến gần bàn ăn, sau đó thuần thục cắn chỗ mở bọc thức ăn, sau đó đổ vào trong chén, đến khi bọc thức ăn cạn đáy, trong chén tràn đầy đồ ăn cho chó; sau đó nó lại ngậm túi thức ăn và chén cho mèo, làm giống tương tự khi nãy, cuối cùng tha đàn diệp lười biếng đang ngủ trên ghế sofa xuống, đặt bên cạnh chén thức ăn.

Đường Khải Dương và nhiếp ảnh gia lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này: … Con chó này thành tinh rồi sao…?

Cái đầu đàn diệp rất nhỏ, còn phạm huy nhỏ giống như quả cầu hơi càng lớn càng béo mập, nó giơ móng vuốt, yêu thương xoa đầu nhỏ của đàn diệp.

Tất cả mọi người chỉ lo nhìn chằm chằm vào chó và mèo, trên bàn ăn chỉ có Ngọc Bạch Y là nghiêm túc ăn cơm, hắn gắp thức ăn cho Diệp Đàn, nhàn nhạt nói, “Ăn cơm ngon miệng.”

Tuy rằng cảm thấy phạm huy nhỏ và đàn diệp rất đáng yêu, nhưng mà nhìn riết cũng quen.

Phạm huy nhỏ và đàn diệp cứ tiếp tục phát huy sức mạnh.

Ví dụ như yêu thương mà kêu ngao ô ô ô ô để dụ dỗ đàn diệp ăn cơm, nhìn thấy đàn diệp ăn một miếng, phạm huy nhỏ liền đứng lên hai chân nhỏ vỗ vào nhau như khen ngợi, đàn diệp không chịu ăn, phạm huy nhỏ liền lo lắng chạy xung quanh, sau đó giơ móng vuốt xoa đầu đàn diệp.

Hiếm khi nhìn thấy thú vật dễ thương lại có linh tính như vậy, nhiếp ảnh gia chụp hình rất nhiệt tình.

Vì vậy khi ăn cơm xong, Đường Khải Dương khỏi anh ta, “Có chụp được cảnh thân mật của sư phụ tôi không?”

Nhiếp ảnh gia [[mặt mơ hồ]]:. … hả? Hình như là toàn chụp hình của chó với mèo… Đúng rồi… Tại sao mình lại không chụp người lại đi chụp thú???

Phạm huy nhỏ: nhân loại nhàm chán, dám có tâm cơ, các ngươi không hiểu sao, hắn là người hô phong hoán vũ, định lợi dụng cái gì chứ, cẩn thận phải lau nước mắt nha, còn chưa biết ai lợi dụng ai đâu.

Căn bản là Đường Khải Dương cũng chỉ chú ý tới chó với mèo, hắn ho nhẹ một tiếng, mềm mỏng nói, “Không chụp cũng không sao, ngày mai tôi dụ bọn họ chơi trò chơi.”

Đối với những đau khổ mà bản thân phải chịu đựng, hắn nhất định sẽ khiến người khác cùng chịu, [mỉm cười vô sỉ].