Đại học Yến Kinh.
Mười năm phút trước, Kiều Hoán Minh đã có mặt tại cổng phía Đông của đại học Yến Kinh.
Anh ta không nhịn được đi qua đi lại, tâm trạng khó mà nén được kích động cùng lo lắng—— sợ chính mình không có cách nào thuyết phục Lê Khinh Chu thành công! !
Gần tới giờ hẹn, Lê Khinh Chu cùng Phương Tây Ngạn đến.
Kiều Hoán Minh vội vàng đi lên đón, nói: " Lê tiên sinh, Phương tiên sinh, chúng ta phải tới khoa máy tính của đại học Yến Kinh sao?"
Lê Khinh Chu gật đầu: “Không sai, tôi đã liên hệ với giáo sư Nghiêm, ông ấy đồng ý sẽ cho chúng ta mượn một phòng thí nghiệm.
“Đến lúc đó……”
Lời còn chưa dứt, Kiều Hoán Minh ngạc nhiên vui mừng nói: "Giáo sư Nghiêm? Là giáo sư Nghiêm Lập Tỉnh sao?"
Ba người đi vào bên trong đại học Yến Kinh.
Bởi vì Kiều Hoán Minh đột ngột nâng cao âm lượng, một vài sinh viên qua đường tò mò nhìn về phía bọn họ.
Đặc biệt là những ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lê Khinh Chu hoặc tỏ vẻ đáng tiếc dừng trên người cậu khi nhìn qua xe lăn……
Lê Khinh Chu thản nhiên nói: "Giáo sư Nghiêm Lập Tỉnh là giáo viên thời đại học của tôi, ông ấy chủ yếu nghiên cứu lập trình trí tuệ nhân tạo.
"
"Lần này tôi trở về đại học Yến Kinh, bản thân cũng có một việc muốn nhờ giáo sư hỗ trợ.
"
" Kiều tiên sinh quen biết thầy tôi?"
Kiều Hoán Minh nói: "Tôi từng gặp giáo sư Nghiêm.
"
"Giáo sư Nghiêm từng đến tọa đàm trí tuệ nhân tạo do đại học B tổ chức, luận văn học thuật mà ông ấy từng phát biểu, quả thật quá xuất sắc.
Đại học B cùng với đại học Yến Kinh đều là trường đại học danh tiếng, hai trường luôn có hoạt động hỗ trợ giao lưu.
" Hơn nữa, giáo sư Nghiêm có cùng ý tưởng nghiên cứu về lập trình trí tuệ nhân tạo với giáo sư của tôi, là giáo sư Lý, Lý Vĩnh Khoan.
"
"Hai người thường xuyên liên hệ, thảo luận cùng nhau! !.
Tôi cũng từng có vinh hạnh nói chuyện với giáo sư Nghiêm vài lần.
"
"Không ngờ Lê tiên sinh lại là học trò của giáo sư Nghiêm.
"
Kiểu Hoán Minh không khỏi có chút cảm khái—— trách không được ở câu lạc bộ Lan Uyển, Lê tiên sinh lại đọc hiểu được những tư liệu nghiên cứu đó.
Lê Khinh Chu nói: "Học trò như tôi có lẽ là phiền phức lớn nhất với giáo viên.
"
Lúc này, bọn họ đã tiến vào tòa nhà thí nghiệm của khoa máy tính, không chờ Kiều Hoán Minh tỏ ra khó hiểu trước câu nói này, một sinh viên khoác áo blouse trắng, quần áo bảo hộ đã bước nhanh tới.
"Đàn anh Lê, đã lâu không gặp, giáo sư bảo em ở đây chờ anh.
"
"Đã lâu không gặp, đàn em Chu.
"
Lê Khinh Chu tìm kiếm ấn tượng về người này từ trong trí nhớ bản thân—— Cậu ta đã từng giúp đỡ ‘cậu’ trong phòng thí nghiệm nghiên cứu trí tuệ nhân tạo của giáo sư Nghiêm.
Nhưng giao lưu không nhiều lắm, cũng không được coi là thân thiết.
"Đàn anh Lê còn nhớ rõ em ạ.
"
Chu Nam gãi đầu bật cười nói: "Em còn đang nghĩ, sao hôm nay giáo sư đến phòng thí nghiệm sớm thế, thì ra là đàn anh Lê quay về đại học Yến Kinh.
"
"Phải rồi, hai vị này là! !.
"
Kiều Hoán Minh và Phương Tây Ngạn đơn giản tự giới thiệu bản thân.
Không lâu sau, ba người được Chu Nam dẫn đến bên ngoài một phòng thí nghiệm, gõ cửa rồi tiến vào.
Trong phòng thí nghiệm có vài sinh viên mặc quần áo bảo hộ đang bận rộn, nghe thấy tiếng vang, họ đều ngẩng đầu lên nhìn.
Có người mau chóng nhận ra đó là Lê Khinh Chu.
Lập tức, sắc mặt một vài sinh viên liền biến đổi——gương mặt hơi trầm xuống, lộ vẻ chán ghét.
Có vẻ họ không chào đón Lê Khinh Chu cho lắm.
Trong giây lát, phòng thí nghiệm vốn đang bận rộn lại có một khoảnh khắc nào đó bỗng yên tĩnh.
Chu Nam dường như đã nhận ra không khí kỳ lạ trong phòng, câu hỏi "Sao giáo sư không ở đây" sắp buột miệng thốt ra thoáng chốc bị nuốt lại trong bụng.
"Sao cậu lại quay về đây?" Trong đó có một người nhíu mày hỏi, giọng điệu có chút không tốt.
Không trách được thái độ của họ đối với Lê Khinh Chu có hơi ác liệt.
Chu Nam là sau này mới gia nhập phòng thí nghiệm.
Ngày thường, cậu ta cũng chỉ hỗ trợ xử lý vài việc nhỏ nhặt, phần lớn thời gian đều đi học, có lẽ không rõ lắm rốt cuộc tại sao lại thế này.
——‘ Lê Khinh Chu ’ đầu óc thông minh, thành tích đại học ưu tú dị thường, trực tiếp nhảy lên năm 4, sau đó được giáo sư Nghiêm dẫn theo học tập và thực hành.
Về sau giáo sư Nghiêm thành lập một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu về lĩnh vực ứng dụng trí tuệ nhân tạo.
Mấy sinh viên ông dẫn dắt đều tham gia.
Trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả ‘ Lê Khinh Chu ’.
Về phần mấy người bạn cùng khóa trước mặt không chào đón cậu —— Hiện tại chắc họ cũng đều đã trở thành nghiên cứu sinh hoặc học lên tiến sĩ.
Khi ấy phòng thí nghiệm đang trong giai đoạn mới thành lập, mọi thứ đều khá khó khăn.
Ví dụ như không đủ nhân lực, thiếu thiết bị thí nghiệm,!
Thời điểm khó khăn nhất, suýt nữa bởi vì không đủ kinh phí thực nghiệm mà bị bắt phải đóng cửa, cũng may sau đó an toàn tiếp tục hoạt động.
Nhưng ‘ Lê Khinh Chu ’ lại cố tình quả quyết rời đi ngay vào giai đoạn đầu của phòng thí nghiệm.
Cậu ta rõ ràng là sinh viên mà giáo sư Nghiêm coi trọng và yêu thích nhất.
Cho nên, có mấy người đã khuyên cậu ta ở lại.
Nhưng tính cách ‘ Lê Khinh Chu ’ lạnh nhạt, không thích nói chuyện với người khác.
Cậu và những sinh viên khác trong phòng thí nghiệm chỉ có xa cách, không có một người bạn nào, đương nhiên cũng sẽ không nghe theo lời khuyên của mấy người đó.
Mặc dù, cuối cùng ‘ Lê Khinh Chu ’ rời đi đã nhận được sự cho phép của giáo sư Nghiêm.
Nhưng điều đó cũng không thể dừng việc một vài người ở đây sau khi nhìn thấy Lê Khinh Chu một lần nữa sẽ có thái độ không tốt! !.
Thậm chí không chút nể mặt nói cậu không nên trở về.
Đối diện với rất nhiều cái nhìn không thiện cảm, Lê Khinh Chu chỉ lạnh nhạt nói: "Giáo sư biết hôm nay tôi trở lại đại học Yến Kinh.
"
Có người đang chuẩn bị nói “Phòng thí nghiệm không chào đón người ngoài” thì cửa bị đẩy ra, là giáo sư Nghiêm.
Một người đàn ông già với mái tóc đã hoa râm vừa tiến vào, phát hiện bầu không khí hơi lạ, suy nghĩ một chút liền hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Ông cười nói: "Mọi người đều thừ người ra làm gì, hôm nay có một đàn anh từ đại học B đến đây! ! ! "
Kiều Hoán Minh đang đứng bất lực một bên lập tức nói: "Chào giáo sư Nghiêm, em là! !.
"
"Bạn học Kiều Hoán Minh đúng không?"
Không chờ anh ta nói xong, giáo sư Nghiêm đã gọi tên của anh ta.
Hơn nữa còn bước qua vỗ vỗ vai anh ta, cười trêu nói: "Đêm qua lão Lý đã gọi điện thoại cho tôi—— nói học trò đắc ý của ông ấy muốn tới đại học Yến Kinh, nhờ tôi đừng làm cậu khó xử ha ha.
"
Hai người đơn giản nói chuyện với nhau vài câu.
Sau đó giáo sư Nghiêm nhìn về Lê Khinh Chu đang yên tĩnh chờ đợi bên cạnh nãy giờ, giả vờ giận dữ nói: "Cuối cùng trò cũng còn biết quay về thăm lão già này.
"
Lê Khinh Chu: “Giáo sư! !.
.
"
"Được rồi, không cần nói mấy lời dư thừa.
" Giáo sư Nghiêm vỗ lưng cậu nói.
Sau đó tiếp tục nói: "Thầy nhớ rõ từ lúc bắt đầu tiến vào phòng thí nghiệm, trò vẫn luôn nghiên cứu trong lĩnh vực ứng dụng trí tuệ nhân tạo vào ô tô! ! "
"Giáo sư Lý đại học B về sau cũng hướng về nghiên cứu phương diện này, khó trách trò lại đưa học trò của ông ấy đến đây! ! ! "
Công nghệ AI có thể bao trùm các lĩnh vực ngành học vô cùng rộng—— lý thuyết thông tin, sinh lý học thần kinh, khoa học nhận thức, v.
v.
.
Trí tuệ nhân tạo trong ô tô chỉ là một phân loại trong đó.
Giáo sư Nghiêm thành lập phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo chủ yếu nghiên cứu các thuật toán lập trình, phần mềm!.
Cũng không bám vào một phương hướng nhất định.
Nhưng giáo sư Lý Vĩnh Khoan lại đặt rất nhiều tâm huyết lên phương diện trí tuệ nhân tạo của ô tô.
Kiều Hoán Minh được nhắc tới, vội mở miệng nói: " Giáo sư Nghiêm, em và thầy đã đạt được một chút thành quả nghiên cứu trong lĩnh vực AI ô tô——là về chương trình điều khiển ô tô thông minh bằng giọng nói.
"
“Lần này tới đại học Yến Kinh! ! ! "
Lê Khinh Chu đột nhiên ngắt lời, nói: "Lần này tới đại học Yến Kinh, Kiều tiên sinh là trợ lý của em, hỗ trợ em trình bày kết quả nghiên cứu gần đây của em với giáo sư.
"
"Em dự định thành lập một công ty chuyên nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật, công nghệ AI, tất nhiên cần có một đội nhóm nghiên cứu khoa học mạnh mẽ và chuyên nghiệp!.
.
"
"Hôm nay tới trình bày thành quả, cũng là để chiêu mộ nhân tài.
"
Kiều Hoán Minh sửng sốt —— Ơ? Không phải muốn trình bày thành quả nghiên cứu của anh ta và thầy sao?!
Phương Tây Ngạn nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, mở miệng nói: "Lê tổng từ đầu tới cuối đều chưa nói muốn trình bày thành quả nghiên cứu của các cậu.
"
"Mặc dù chương trình điều khiển giọng nói AI trong ô tô của các cậu cũng được coi là hoàn thiện, nhưng vẫn tồn tại khuyết điểm.
"
Phòng thí nghiệm đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.
Sinh viên vừa nói không chào đón Lê Khinh Chu tiến lên phía trước: "Tôi xem cậu lần này trở về nói mạnh miệng nhỉ? Cậu có thể có thành quả gì để trình bày?!"
"Giáo sư Lý là chuyên gia trong phương diện AI của ô tô, cậu để học trò cưng của giáo sư Lý đến làm trợ lý của cậu?"
Câu nói kế tiếp dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng đủ để nhìn ra ý anh ta muốn biểu đạt —— “Cậu xứng sao?”
“Đúng vậy, cậu ta đã rời khỏi phòng thí nghiệm lâu như thế, còn nhớ rõ lập trình trí tuệ nhân tạo như thế nào không! !.
.
Sẽ không làm ra mấy chương trình nho nhỏ rồi gọi đó lập trình đấy chứ?!"
"Nhìn vị đàn anh đại học B kia sững sờ, chắc là cũng không ngờ Lê Khinh Chu sẽ nói như vậy! ! Cậu ta trở về thừa kế gia nghiệp, đến da mặt cũng trở nên dày hơn.
"
"Cậu ta sẽ không cướp thành quả của đàn anh kia rồi biến nó thành của mình chứ! ! "
"Nhân viên nghiên cứu chúng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu dưới nhà tư bản!"
Kiều Hoán Minh quả thật không ngờ sự việc sẽ phát triển theo hướng không thể đoán trước như vậy, vừa choáng váng nhưng cũng không khỏi nắm thật chặt thành quả quan trọng mà mình mang đến.
—— đây chính là tâm huyết của cậu ta và thầy.
Lê Khinh Chu không quan tâm sinh viên trong phòng thí nghiệm mỉa mai, ngờ vực như thế nào.
Cậu di chuyển xe lăn đối mặt với Kiều Hoán Minh, nói: "Điều khiển giọng nói mà các anh nghiên cứu phát minh không thể phân biệt giọng nói và cách nói chuyện của cá nhân.
"
"Hơn nữa chức năng điều khiển chỉ có một, có tính giới hạn! !.
"
"Mặc dù đã vượt qua mức phát triển của hệ thống ô tô hiện nay, nhưng so với thành quả của tôi, vẫn là! !.
.
hơi không đủ.
"
Lê Khinh Chu nghĩ nghĩ, chọn lựa ra từ ngữ không quá đả kích người khác.
Cậu tiếp tục nói: " Nghe thấy không bằng tận mắt nhìn thấy.
”
"Cho dù tôi có giải thích nhiều lý luận, triển vọng trong tương lai hơn, người không tin cũng sẽ chỉ cho rằng tôi đang mạnh miệng, không bằng thể hiện ngay chỗ này một lần.
"
"Kiều tiên sinh, anh có đồng ý cho tôi cơ hội này không?"
Kiều Hoán Minh há miệng thở dốc.
Giáo sư Nghiêm bên cạnh mở miệng trước, mặt nghiêm túc nói: "Khinh Chu, trò biết mình đang nói gì không?"
"Trò cho rằng thành quả nghiên cứu của trò còn hoàn mỹ hơn giáo sư Lý!"
Giáo sư Lý là chuyên gia trong phương diện hệ thống ô tô, ông đã nhiều lần xuất bản các tạp chí liên quan lên trang báo trực tuyến quốc tế, đạt được rất nhiều lời khen ngợi và khẳng định.
Mà Lê Khinh Chu là ai?
—— một sinh viên khoa chính quy đã tốt nghiệp, trước đó càng chưa bao giờ có một bản trình bày và phân tích nào nổi bật.
Cậu có tư cách gì nói như vậy?!
Nhưng Lê Khinh Chu không những nói mà còn khẳng định lại một lần nữa: "Không chỉ là hoàn mỹ.
"
"Hơn nữa, thành quả em mang đến không chỉ là đứng đầu!.
.
"
Người này thật sự là tới đây để mạnh miệng thôi đúng không?!
Có người tỏ vẻ phức tạp, có người lộ vẻ khinh thường, còn có người dứt khoát cười nhạo ra tiếng—— "Cậu ta coi nơi này là công ty nhà mình à, ai nấy đều nịnh nọt cậu ta.
"
Lê Khinh Chu nói: "Giáo sư, em có thể chứng minh.
"
Giáo sư Nghiêm thở dài nói: “Vậy đi theo thầy.
".