Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 8: 8






Từ sau hôm Liễu Na nói lời xin lỗi với Hạ Chi, sinh hoạt trong ký túc xá liền trở lại bình thường. Chớp mắt lại qua hơn nửa học kỳ hai của năm hai, các khoa bừng bừng khí thế bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Bình thường mà nói, thành tích thi giữa kỳ sẽ không ghi vào hồ sơ sinh viên, nhưng điểm thi giữa kỳ lại ảnh hưởng đến thi cuối kỳ. Nó cũng trực tiếp ảnh hưởng đến tốt nghiệp, thậm chí là cả khi tìm việc làm sau này. Bởi vậy phần lớn sinh viên đều không dám lơ là, cho dù học kém cũng bắt đầu phấn đấu.

Vốn Hạ Chi đã hẹn Tống Tuyết vào thứ sáu, nhưng vì nguyên do là khoa Kiến trúc thi giữa kỳ sớm hơn, trở thành khoa đầu tiên của trường bắt đầu kỳ thi, mới dọa sinh viên học kém là Tống Tuyết run lẩy bẩy, đâu còn tâm tư tham gia hoạt động gì đó. Trước mắt cô ấy phải qua kỳ thi giữa kỳ này rồi mới nói tiếp được.

Sau khi hai người bàn bạc với nhau xong, liền dời ngày hẹn xuống mười ngày sau.

Lúc khoa Kiến trúc bắt đầu chuẩn bị thi giữa kỳ, thì những khoa khác cũng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Bao gồm cả phòng của Hạ Chi, cũng hoàn toàn bước vào bầu không khí học tập căng thẳng. Đặc biệt là Chu Lệ với Hàn Dung, đã hoàn toàn buông bỏ phim truyền hình mà các cô ấy thích, rơi vào trạng thái luyện ký họa điên cuồng.

Danh tiếng của khoa Mỹ thuật đại học Nam Kinh vang xa, lần này Thẩm Việt lại về cùng tham gia kỳ thi giữa kỳ với mọi người, nên trường đại học Nam Kinh càng coi trọng khoa Mỹ thuật hơn.

Một tháng trước, một tác phẩm của Thẩm Việt vừa giành được giải nhất Triển lãm nghệ thuật thế giới tổ chức tại Nga, về sau bức vẽ đó cũng được trưng trong viện Bảo tàng mỹ thuật quốc gia.

Thẩm Việt trở lại với danh tiếng, nhưng anh tháo bỏ vinh quang đầy người để cùng tham gia thi với các sinh viên khoa Mỹ thuật. Vốn là trường Thẩm Việt học, đại học Nam Kinh tự nhiên cũng không dám qua loa. Nhà trường không chỉ chú ý đến bên ngoài, nên dù là vì Thẩm Việt, hay là vì các sinh viên cùng khóa với Thẩm Việt, đại học Nam Kinh cũng khó tránh khỏi việc nâng cao yêu cầu đối với sinh viên khoa Mỹ thuật.

Có điều việc ấy lại làm khổ Chu Lệ và Hàn Dung, hai cô nàng học kém hay thừa nước đục thả câu này.

Cũng như rất nhiều bạn học kém lên đại học liền lơi là, Chu Lệ và Hàn Dung cũng là hai cô nàng thích ở nhà và u mê phim truyền hình. Ngày thường họ làm không ít chuyện như đi học trễ hay trốn học, toàn ăn nhậu chơi bời ở ký túc xá, nên đến lúc thi, trình độ vẽ vời tự nhiên cũng nhanh chóng bị lộ.


“Nếu thực sự không được, thì làm hết sức mình rồi theo ý trời thôi.” Hạ Chi thấy hai người mặt ủ mày chau, đến cơm cũng ăn ít thì thấy hơi đau lòng, “Kỹ năng hội họa này, cũng không thể cao tay ngay lập tức. Mặc dù thi giữa kỳ rất quan trọng, nhưng thi cuối kỳ còn quan trọng hơn mà, chỉ cần tiếp tục cố gắng thật nhiều, làm tốt bài kiểm tra cuối kỳ thì không thành vấn đề nữa.”

“Ôi, chủ yếu là, nam thần ở trước mặt nên không muốn kéo chân sau của nam thần đâu.” Chu Lệ buồn bã nói.

“Nghe nói mặc dù chỗ ngồi lúc thi là bố trí ngẫu nhiên, nhưng sau khi chia chung, lại tiến hành xếp ngẫu nhiên lần nữa. Nói cách khác, sinh viên học kém ngồi gần sinh viên học kém có xác suất rất lớn. Tuy rằng Thẩm đại thần trâu bò, nhưng vì năm ngoái anh ấy phải tham gia cuộc thi nên vắng mặt. Ở trường, nhìn vào điểm số thì anh ấy chắc chắn học rất kém, mà bọn tớ, có xác suất rất lớn sẽ ngồi gần Thẩm Việt.” Hàn Dung thở dài nói, “Nam thần ở trước mặt, không muốn làm đứa học dốt trước mặt nam thần đâu mà!”

“Nhưng đã là ngẫu nhiên ngồi gần, thì không phải đã sớm nói cho anh ấy biết, các cậu học kém à?” Hạ Chi khó hiểu nói.

“Trước đây học dốt, không có nghĩa về sau cũng học dốt nha!” Chu Lệ nói, “Không được đâu, bọn mình không thể làm mất mặt nam thần, không thể cản trở đại thần được!”

“Tất cả, cũng vì học tập!”

Nói xong, trong mắt hai người liền bùng lên vẻ kiên nghị. Hai cô nàng liếc nhìn nhau rồi xúm lại lập ra một kế hoạch ôn tập tạm thời kiểu nước tới chân mới nhảy, bắt đầu điên cuồng luyện tập.

Chu Lệ và Hàn Dung bước vào giai đoạn chuẩn bị thi cử, nhưng không hề ảnh hưởng đến hai sinh viên khoa Kế toán là Hạ Chi và Liễu Na.

Mỗi ngành đều có một phong cách riêng, khiến phong cách làm việc của giáo viên cũng có sự khác biệt vi diệu.

Như ngành kiến trúc thì thoải mái, ngành mỹ thuật là ngựa thần lướt gió tung mây, ngành kế toán. . . thận trọng nghiêm ngặt.

So với khoa khác, giáo viên khoa Kế toán không quá coi trọng quá trình thi. Mà ngược lại, họ chú trọng việc học tập thường ngày của sinh viên hơn.

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, nội dung thì đều nằm trong bài ôn tập hằng ngày. Sau khi điểm số được công bố, thì điểm chuyên cần, biểu hiện trên lớp, cũng theo tỉ lệ nhất định mà được chuyển hóa thành điểm số.

Ngày thường Hạ Chi đều đi học đúng giờ, bài tập hoàn thành đúng hạn. Mặc dù cô không được tính là quá chăm chỉ, cơ bản cũng chưa từng đến thư viện học hành nghiêm túc, nhưng đã hoàn thành việc học của mình. Nên khi đối mặt với kỳ thi giữa kỳ độ khó không cao, cô lại hết sức rảnh rang.

Về phần Liễu Na, cũng giống việc về muộn nhưng luôn có thể vào ký túc xá, thì lúc thi, từ trước đến nay Liễu Na luôn có biện pháp của mình.

Tuy hai người cùng khoa nhưng không cùng lớp, lúc thi cũng không ngồi gần nhau. Cho tới nay, Liễu Na chưa từng nói với Hạ Chi về chuyện thi cử bao giờ. Mà Hạ Chi thấy thành tích của cô ta lần nào cũng tốt hơn mình, nên cũng không hỏi nhiều.

Hàn Dung và Chu Lệ hâm mộ Hạ Chi vì cô không buồn không lo, nhưng lại không biết mấy ngày nay Hạ Chi cũng luôn buồn phiền.

Còn là nỗi buồn không thể nói với người khác.

Chớp mắt, từ lúc hạt giống nảy mầm đến giờ đã qua nửa tháng. Từ khi cái mầm nho nhỏ lần đầu tiên mọc ra từ hạt giống, đến lúc phát triển thành một chữ “Y”, cũng đã được một tuần rồi mà hạt giống vẫn cứ duy trì hình dạng chữ “Y”, không thấy phát triển thêm nữa.

Hạ Chi nhìn nó mỗi ngày, ngóng trông, đúng thời gian thì tưới nước, nhổ cỏ, phơi nắng cho nó. Rễ cây trắng nõn nà, mầm nhỏ màu xanh biên biếc, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng nó không sinh trưởng nữa, chỉ phát triển đến đó lại thành không bình thường.

Ban đầu Hạ Chi còn nhẫn nhịn, kìm nén, tự an ủi mình rằng cây sinh trưởng chậm chạp. Có lẽ nó đang phát triển với tốc độ mà mắt thường không thể thấy, cô nên im lặng đợi thêm.

Vì thế ngày nào Hạ Chi cũng canh đúng giờ, cùng một góc độ để chụp ảnh chậu cây, vì để so sánh xem nó có thay đổi nào không.

Nhưng sang tuần thứ hai, hai phiến lá mầm vẫn màu xanh nhạt, lá thật không định đâm chồi mọc dài ra nữa. Trong ảnh cũng cho thấy, mắt của Hạ Chi phán đoán không hề sai. Mặc dù nhìn mầm nhỏ vẫn đầy sức sống, nhưng nó đã ngừng sinh trưởng.

Lúc này Hạ Chi không thể nào bình tĩnh nổi nữa.


Tất cả mọi người đều đang bận bịu cho kỳ thi giữa kỳ, Hạ Chi lại không thường lấy việc riêng để làm phiền bạn cùng phòng. Cầm tư liệu trong tay, cùng với kinh nghiệm của mình trong việc chăm sóc mầm nhỏ, Hạ Chi liền thường xuyên lăn lộn trong mấy diễn đàn trồng cây nông nghiệp để đăng bài viết nhờ giúp đỡ.

Cư dân mạng nhiệt tình hơn cả tưởng tượng của Hạ Chi, chỉ trong một buổi tối, Hạ Chi đã nhận được hơn một trăm câu trả lời.

Sáng sớm, Liễu Na ra ngoài hẹn hò, Hàn Dung với Chu Lệ chạy tới phòng vẽ

để luyện tập nên trong túc xá chỉ còn một mình Hạ Chi. Xem tin bằng điện thoại sợ sót nên Hạ Chi dứt khoát xuống giường bật máy tính lên. Cô đọc từng tin một, những tin hơi hữu dụng còn tiện tay sao chép rồi dán vào một văn bản riêng. Phần lớn đều nói Hạ Chi cứ kiên nhẫn chờ thôi, mầm nhỏ như vậy cũng không thể làm gì với nó được.

Cũng có người sau khi hỏi kỹ càng Hạ Chi về tình huống, bèn cho rằng có thể do dinh dưỡng đất không đủ, đề nghị Hạ Chi bón cho nó ít phân.

Phân bón?

Hạ Chi lập tức nghĩ đến phân vô cơ Liễu Na đưa cho mình lúc trước.

Cô tìm tòi trên trang web mua sắm một lúc, quả thật phát hiện ra rất nhiều nơi bán chậu cây trên mạng đều tặng kèm đất dinh dưỡng. Hạt giống có khả quan, Hạ Chi liền lấy phân vô cơ trong ngăn kéo ra.

Trong túi nhựa đóng kín, bọc vô số vật thể hình tròn màu trắng.

Mặt sau của túi, có dán tờ giấy hướng dẫn sử dụng màu trắng.

“Tùy vào kích thước của chậu để quyết định số lượng phân bón thích hợp, chậu 10cm 40 viên. . . Nhiều thế à.” Hạ Chi xoay người để đo chậu cây ở đầu giường, thì phát hiện kích thước chậu cây giống y tờ hướng dẫn.

Hạ Chi ôm chậu cây từ trên giường xuống, một tay ôm chậu, một tay cầm phân bón. Cô ra ban công, căn cứ vào tờ hướng dẫn bắt đầu thao tác bón phân.

Một viên, hai viên, ba viên. . .

Thấy sắp đủ bốn mươi viên, Hạ Chi thấy hơi do dự. Cô đổ hơn nửa hạt tròn màu trắng trên tay vào lại trong túi, số còn lại trên tay ước chừng khoảng hai mươi viên.

Mặc dù không có kinh nghiệm trồng trọt gì, nhưng Hạ Chi cũng biết, dinh dưỡng quá nhiều cũng sẽ gây tổn thương rất lớn cho cây. Thà rằng ít một chút, chứ không thể để dinh dưỡng trong đất quá thừa.

Dù sao nó cũng là phân vô cơ nhân tạo, không rắc rối như phân hữu cơ. Cô chỉ cần bón phân vào đất, rồi tưới chút nước là xong.

Mầm nhỏ màu xanh xinh đẹp đứng trong chậu cây, Hạ Chi cẩn thận bỏ từng viên phân vô cơ vào, sau đó cẩn thận đổ một vòng nước dọc theo chậu cây. Khi xác nhận nước đã ngấm vào phân bón, dần hòa vào trong đất để mầm nhỏ từ từ hấp thu, bấy giờ Hạ Chi mới gói túi phân bón lại.

Buổi tối hôm đó, không biết có phải là ảo giác của Hạ Chi hay không, cô thấy mầm nhỏ có cao hơn một chút.

Hạ Chi vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh cho mầm nhỏ, sau đó tải về máy tính bắt đầu đối chiếu với ảnh chụp trước đó.

“Hạ Chi? Cậu đang làm gì thế?” Liễu Na thấy Hạ Chi ngồi trước bàn sách dùng máy tính, còn tưởng cô đang ôn bài, nhưng nhìn kỹ lại là đang nhìn ảnh cái cây kỳ lạ.

“Hả, không có gì, đang xem cái cây tớ trồng phát triển thế nào rồi.” Xác nhận mầm nhỏ bỗng nhiên cao hơn một đoạn, tâm tình của Hạ Chi cũng tốt lên theo. Nhớ lại túi phân bón đó là Liễu Na tặng mình, cô liền nở nụ cười thật tươi với Liễu Na.

Liễu Na sửng sốt mất một lúc, tầm mắt chợt chuyển đến bàn sách của Hạ Chi.

Ngăn kéo để mở, bên trong có đặt một chiếc hộp, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt dây chuyền trong hộp lộ ra.


Liễu Na lập tức nhận ra lai lịch của chiếc hộp này, lại nhìn bên cạnh chiếc hộp, còn có một túi gì đó đã được mở, là phân vô cơ mà Liễu Na tặng cho Hạ Chi.

“Dùng phân bón rồi à, dùng tốt không?” Liễu Na từ từ thu hồi ánh mắt nhìn chiếc hộp kia, hỏi Hạ Chi.

“Có vẻ khá tốt, tớ đang đợi hiệu quả.” Hạ Chi nói, “Cảm ơn cậu nhé, nếu không tớ lại phải ra ngoài mua.”

“Cậu thích là được, đừng khách sao.” Xác nhận Hạ Chi thích nó, Liễu Na mới thở ra một hơi, “Bọn mình là bạn tốt của nhau mà, khách sáo gì chứ.”

Hạ Chi ngẩn ra, nhìn Liễu Na xoay người ngồi sang bên cạnh, cầm bông tẩy trang bắt đầu tẩy trang.

Thấy vẻ mặt ung dung của Liễu Na, không giống như đang nói dối, Hạ Chi chậm rãi thu ánh mắt về. Cô vươn tay, ôm chậu cây trở lại giường, sau đó dùng tay vuốt ve qua lại ở mép chậu cây.

Chồi non đang hấp thu dinh dưỡng trong đất để sinh trưởng, nên Hạ Chi không dám thường xuyên sờ nó, sờ chậu cây một cái để biểu đạt sự yêu thích của mình là được rồi.

Nhìn mầm nhỏ màu xanh biếc, khóe môi Hạ Chi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

Quả nhiên không giận là đúng, ai mà không từng làm chuyện sai lầm. Tất cả mọi người đều chung phòng túc xá, chung sống hòa hợp mới là quan trọng nhất.

“Bà nội ơi, bà nói có đúng không ạ.”

***

Thẩm Việt dừng cánh tay đang nghiền đất đỏ, đặt cái chày đồng trong tay xuống.

Từ xế chiều đến giờ, không biết vì sao cơ thể lại bắt đầu phát sốt. Bây giờ trên trán anh đang đầy mồ hôi, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo vệt đỏ bất thường.

Đáng sợ nhất là, dường như thính giác ngày càng rõ ràng hơn.

Là giọng một cô gái trẻ.

Trong trẻo lại có chút mềm mại, giống như đang thấp giọng nỉ non bên tai người thân thiết.

Mặc dù không nghe rõ cô đang nói gì, nhưng Thẩm Việt có thể xác định, cô đang nói chuyện với anh.