Tống Tuyết mở đường ở phía trước, Hạ Chi theo sát bước chân của cô ấy. Chỉ một lát sau vậy mà họ đã xuyên qua đám người, chen lên hàng đầu. “Ở đó kìa!” Tống Tuyết sợ người xung quanh không nhìn thấy, liền chỉ một ngón tay.
Hạ Chi thuận theo hướng tay cô ấy chỉ để nhìn, đầu với đầu đen nghịt một mảng, chẳng thấy rõ cái gì.
“Ở đâu, ở đâu thế!” Hạ Chi cuống ghê gớm, chỉ hận vì hôm nay mình đi giày đế bằng, sớm biết thế thì đi giày cao gót đến rồi!
“Ở ngay phía trước kìa, người thứ hai bên trái đó, mặc áo trắng ấy!” Tống Tuyết thấy Hạ Chi không nhìn thấy, còn gấp hơn cả cô, “Bên cạnh có cái anh nhuộm tóc vàng, đang quay đầu nhìn chúng ta đấy, bên cạnh tóc vàng là Thẩm Việt!”
Hạ Chi vừa nhảy, vừa cố gắng trợn mắt thật to.
Ghét thật, không mang giày cao gót đã là sai lầm, không đeo kính càng khiến người ta muốn bóp cổ tay* luôn!
(*Bóp cổ tay (扼腕) là một từ có nguồn gốc từ sự kiện lịch sử có thật, ý chỉ hành động dùng tay này nắm lấy cổ tay kia của mình, nhằm mô tả các hoạt động tâm lý như suy nghĩ, tức giận, hứng thú.)
“Mình thấy tóc vàng rồi. . .” Nhưng bên cạnh tóc vàng quá mơ hồ, chỉ có thể thấy làn da của người kia trắng hơn người bên cạnh vài tông. Đường cong cổ, vai, sống lưng đặc biệt trơn tru đẹp mắt, những thứ khác thì hoàn toàn không nhìn rõ.
Đợi một lúc sau, tóc vàng ra sân, Thẩm Việt vẫn ngồi tại chỗ, lẳng lặng xem. Đôi khi đội tóc vàng dẫn bóng, Thẩm Việt sẽ vỗ tay vì anh ta.
Thẩm Việt nhìn trận bóng, còn đại đa số nữ sinh trên sân nhìn anh.
Thẩm Việt vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiệt liệt.
Thẩm Việt ngừng, tiếng vỗ tay cũng còn lác đác.
Hạ Chi quả thực phục lực hiệu triệu của Thẩm Việt. Anh chỉ ngồi im ở đó, chẳng hề làm gì, đã có thể khiến nhiều nữ sinh ngoan ngoãn học theo đến thế. Vậy nếu Thẩm Việt mà ra sân, thì còn đến mức nào đây?
“Sao Thẩm Việt không chơi bóng rổ nhỉ?” Tưởng tượng đến dáng vẻ đánh bóng của nam thần, Hạ Chi cũng nhịn không được mà thấy nhộn nhạo, liền hỏi Tống Tuyết bên cạnh.
Tống Tuyết trả lời cô: “Mình đoán chắc là Thẩm Việt tạm thời nổi ý sang đây xem Hạ Minh, cũng chính là người tóc vàng đang đánh bóng kia. Bạn không biết chứ, hội sinh viên đều đang đồn Thẩm Việt sẽ đến bể bơi vào thứ bảy. Mà Thẩm Việt là ai, tất cả mọi người chạy tới xem anh ấy bơi, anh ấy nhất định sẽ không đi đâu, thế là đến đây hì hì.”
Hạ Chi nhìn vẻ đắc ý của Tống Tuyết, trong lòng cũng đắc ý theo. Cô có loại cảm giác gặp được Thẩm Việt như lượm được tiện nghi vậy đó.
“Hình như bạn có biết hôm nay Thẩm Việt sẽ sang đây?” Nhớ lại lúc nãy, khi Lý Hâm gọi Tống Tuyết thì cô ấy đang đứng kiển chân đợi ở sân bóng rổ. Thẩm Việt vừa đến, Tống Tuyết không hề nghĩ ngợi đã chạy vào trong, rõ ràng là dáng vẻ của người biết tin tức từ lâu.
Tống Tuyết nở nụ cười như tên trộm với Hạ Chi: “Mình không chỉ biết anh ấy sẽ tới đấy, mà lát nữa còn có chuyện muốn đi tìm anh ấy nữa đấy, bạn đi không?”
“Đương nhiên!” Hạ Chi nói không chút do dự.
Tuy rằng Hạ Chi rất muốn tiếp xúc nói chuyện với Thẩm Việt ở khoảng cách gần, nhưng cô lại không có lý do và cái cớ đầy đủ. Mà cô cũng không có dũng khí tùy tiện đi đến quấy rầy nam thần.
Dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, lại không ở trường lâu, nên Thẩm Việt cho người ta cảm giác thật sự quá xa cách. Đột ngột đến quấy rầy, ngộ nhỡ khiến nam thần không vui thì chưa tính đến chuyện bị người bên cạnh chê cười, bản thân Hạ Chi cũng sẽ cảm thấy bẽ mặt và mất tự nhiên, về sau cũng không còn mặt mũi để u mê nam thần nữa.
Đáp câu này xong, Hạ Chi lại hơi ngại: “Sẽ không gây phiền phức gì cho bạn chứ?”
“Phiền phức gì chứ, bạn đi theo sau mình, nhìn mình nói chuyện với Thẩm Việt là được.” Tống Tuyết vỗ ngực hào phóng nói.
Hạ Chi vui vẻ gật đầu.
Lúc Thẩm Việt tới, trận bóng đã sắp kết thúc.
Sau khi xem xong đội Hạ Minh giành được thắng lợi, Thẩm Việt liền đứng dậy rời chỗ.
Tống Tuyết lôi kéo Hạ Chi, lại một lần nữa phát huy năng lực siêu mạnh của cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ chen chúc trong đám người gạt ra một con đường, trước khi Thẩm Việt rời khỏi sân bóng rổ thì cô ấy đã nhào tới trước mặt Thẩm Việt rồi.
“Anh Thẩm Việt!” Tống Tuyết và Hạ Chi thở hồng hộc chạy đến trước mặt Thẩm Việt.
Thẩm Việt dừng bước, quay đầu nhìn các cô.
Bốn phía có không ít người chú ý đến Thẩm Việt, hiện giờ ánh mắt cũng đều ném về phía Hạ Chi và Tống Tuyết.
Hạ Chi vừa tới nơi, không kịp quan tâm xem người nào đang nhìn bọn họ. Cô đứng sau lưng Tống Tuyết, lặng lẽ giương mắt nhìn Thẩm Việt.
Hôm nay Thẩm Việt ăn mặc rất thoải mái, áo sơ mi màu lam nhạt, quần âu màu đen. Đôi chân của anh vừa dài vừa thẳng, hoàn mỹ giống như người mẫu nam đi ra từ tạp chí thời trang vậy.
Hạ Chi với Tống Tuyết cũng tầm tầm nhau, đều là trên dưới 1m65. Thẩm Việt cao hơn các cô một khúc thật dài, nên lúc anh dừng lại nhìn các cô thì hơi cúi đầu xuống.
Xem ra việc nam thần cao 1m85 trong kho dữ liệu của Hàn Dung, quả thực không có bất kỳ sai sót nào.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Hạ Chi lại chuyển đến bàn tay của Thẩm Việt.
Da tay trắng lạnh như Hạ Chi, nhưng mảnh và thanh tú hơn. Tay của Thẩm Việt to hơn nhiều, không hổ là tay cầm bút vẽ, ngón tay vừa dài vừa thẳng. Chỉ là lúc nhìn tay anh, Hạ Chi lại có vài ý nghĩ kỳ quái.
Thuận tay đi lên, cái chớp mắt tiếp theo, ánh mắt của Hạ Chi và Thẩm Việt đụng vào nhau.
“Có chuyện gì không?”
Hạ Chi nghe Thẩm Việt hỏi như vậy.
Mặt cô lập tức đỏ lên. Cô chỉ là người tới ké phúc lợi mà thôi, chưa sẵn sàng nói chuyện với nam thần đâu!
Hạ Chi vội vàng dời ánh mắt đi, ra hiệu cho Tống Tuyết bên cạnh.
Tống Tuyết nói: “Chào anh, em là Tống Tuyết từ ban tổ chức của hội sinh viên. Vào buổi họp mấy ngày trước, hội trưởng có nhắc đến anh đấy ạ.”
Thẩm Việt tựa như đã hiểu ra điều gì, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
“Vậy anh có đồng ý không ạ?” Tống Tuyết nhìn anh với vẻ chờ đợi.
Thẩm Việt nói: “Ừm, có điều tôi hi vọng lúc đó sẽ không có quá nhiều người đến.”
“Rõ rồi ạ, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho anh!” Tống Tuyết mặt mày hớn hở nói, “Vậy em không làm phiền anh nữa, anh đi thong thả ạ!”
“Tạm biệt.” Đúng lúc Hạ Minh phía sau cũng theo tới, Thẩm Việt khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Hạ Chi đưa mắt nhìn bóng dáng thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi của Thẩm Việt biến mất khỏi tầm mắt.
“Thẩm Việt đồng ý rồi, hú, ư ư ư ư!” Xác nhận Thẩm Việt không nghe được giọng của mình, Tống Tuyết vui đến mức nhảy liên tục mấy cái ngay tại chỗ.
“Anh ấy đồng ý chuyện gì vậy, các bạn có hoạt động gì à?” Hạ Chi tò mò hỏi.
“Đúng rồi đấy, Thẩm Việt cũng là thành viên của hội sinh viên mà!” Tống Tuyết kích động nói, “Lúc anh ấy nhập học, hội trưởng có con mắt tinh đời của chúng ta lập tức lừa anh ấy vào hội. Quả nhiên sau khi Thẩm Việt vào hội sinh viên, sinh viên muốn gia nhập hội sinh viên liền đông nghịt. Nghe nói điều kiện để làm thành viên của hội sinh viên lần đó khắc nghiệt lắm. May mà bạn không cùng khóa với Thẩm Việt, nếu không sẽ rất khó
vào được hội sinh viên, cũng không đủ điều kiện được hoạt động dã ngoại với nam thần đâu nha nha nha nha.” “Hoạt động dã ngoại?”
“Đúng!” Tống Tuyết nói, “Hội trưởng là bạn tốt của Thẩm Việt đấy. Sau khi Thẩm Việt gia nhập hội sinh viên, cũng biết mình bị lừa, từ đó về sau liền không tham gia hoạt động của hội sinh viên nữa. Hội trưởng của chúng ta than vãn nhiều năm, rốt cuộc mấy tháng trước cũng khiến Thẩm Việt mất kiên nhẫn, lần sau về trường sẽ tham gia hoạt động của hội sinh viên đó ~ “
Đi dã ngoại cùng nam thần, mặc dù còn có đám người của hội sinh viên nữa, nhưng chính vì ở trong một đám người, nên có lợi cho việc trốn ở góc tối nào đó ngắm nam thần nha.
Hạ Chi chỉ nghĩ đến đây, đã thấy ao ước rồi. Cô nhớ lại ánh mắt Thẩm Việt nhìn mình lúc nãy, thì khuôn mặt đỏ ửng lại càng đỏ thêm.
Đến bây giờ, Hạ Chi cuối cùng cũng hiểu vì sao có nhiều thiếu nữ tan nát cõi lòng lúc Thẩm Hàn Xuyên kết hôn trước đây như thế.
Sắc đẹp quả nhiên là tài nguyên khan hiếm nhất trên đời, không cần có được anh, chỉ cần nhìn thôi đã nổi bong bóng hạnh phúc rồi. Dường như tâm tình tệ hại vì bị Lý Hâm quấy rầy hôm nay đều đã biến thành bọt khí, bay đi mất tiêu không còn thấy nữa, chỉ để lại trái tim màu hồng của thiếu nữ khiến Hạ Chi cười ngây ngô rất lâu. . .
“Hạ Chi? Hạ Chi?” Hàn Dung đưa tay qua lại trước mặt Hạ Chi một lúc.
Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần: “Hả?”
“Bọn mình vừa về đã thấy cậu ngồi trên ghế cười ngây ngô rồi, gặp được chuyện tốt gì à?” Chu Lệ vừa nói vừa ném cho Hạ Chi một lon sprite, sau đó ngồi đối diện với Hạ Chi rồi hỏi.
“Hi hi hi hi.” Hạ Chi ngồi trước bàn túc xá, dùng ánh mắt kẻ trộm liếc Chu Lệ, rồi liếc sang Hàn Dung, “Các cậu mới về từ chỗ bể bơi hả?”
“Đúng.” Trông Chu Lệ như sắp bị ép khô đến nơi, “Nóng chết tớ luôn. Mẹ cái bể bơi chứ, một đám người cứ chen tới chen lui, giống nhà tắm hơi vậy đó, tớ với Hàn Dung sắp bị bốc hơi luôn. Thật sự không chờ nổi nữa, nên bọn tớ về trước.”
“Không thấy bé Thẩm Việt của tớ đúng chứ?” Hạ Chi nói.
“Đúng rồi đó, không chỉ không được thấy Thẩm Việt, cậu biết bọn tớ nhìn thấy ai không?” Hàn Dung nói, “Có phải Liễu Na hẹn cậu đến sân bóng rổ để gặp Lý Hâm đúng không?”
“Ừm, đúng rồi.” Hạ Chi lấy làm lạ nhìn các cô ấy, “Rồi sao.”
“Bọn tớ thấy Liễu Na ở bể bơi đó.” Chu Lệ nói, “Mặc một bộ đồ tắm màu đen, bơi qua bơi lại trong nước, bên cạnh còn có một đống con trai góp phần trợ uy cho cô ta nữa đấy. Không phải Liễu Na từng nói mình chưa từng học bơi ư, nhưng hôm nay tớ thấy cô ta bơi rất mượt đấy. Tư thế đó, quả thực là nhịp nhàng, cũng may Thẩm Việt không đến, nếu không cũng sẽ chú ý đến cô ta rồi.”
Hàn Dung nhìn Hạ Chi: “Hạ Chi, cậu sao thế?”
“À, không có gì.” Vẻ vui sướng trên mặt Hạ Chi lập tức nhạt đi. Cô cười để che giấu, nói với Hàn Dung và Chu Lệ rằng, “Tớ thấy Thẩm Việt ở sân bóng rổ.”
Hàn Dung, Chu Lệ: “(⊙o⊙)! ! !”
Hạ Chi bị vẻ mặt của hai người bọn họ chọc cười, tâm tình vừa chìm xuống đã khá hơn một chút: “Nghe nói Thẩm Việt biết có rất nhiều người chờ anh ấy ở bể bơi, liền tránh bể bơi mà chạy ra sân bóng rổ xem bạn của anh ấy chơi bóng rổ đó. Trong trận bóng rổ, Thẩm Việt ngồi trên khán đài, anh ấy mà vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay theo. Anh ấy dừng lại, mọi người cũng dừng lại theo. Sau đó lúc về, tớ lại đúng dịp quen một người có việc cần tìm anh ấy, tớ liền thơm lây, cũng được đi theo —— “
“Oa! ! !” Chu Lệ trực tiếp thả sprite bên miệng xuống, xông lại lắc người Hạ Chi, “Cậu đã nói chuyện với bé Thẩm Việt nhà tớ à! ! !”
“Không không không.” Hạ Chi vội vàng khoát tay phủ nhận, “Tớ chỉ nhìn anh ấy ở khoảng cách gần mà thôi, không dám nói chuyện với anh ấy.”
“A a a a!” Chu Lệ la lớn hơn, “Ghen tị khiến tớ phát điên! !”
“Ghen tị khiến tớ xấu xí! !”
“Ghen tị khiến đầu óc tớ bị chập mạch! !”
Hạ Chi thấy vẻ điên cuồng của hai người bạn cùng phòng, vội vàng nói, “Ngoài việc này ra, có thể qua mấy ngày nữa sẽ có một tin tốt. . .”
“Tin tốt gì!” Chu Lệ và Hàn Dung trăm miệng một lời hỏi.
“Hiện tại tớ chưa có câu trả lời chắc chắn, đợi mấy ngày nữa tớ hẹn ngày với bạn kia, rồi về sẽ nói cho các cậu biết.” Hạ Chi hơi tiết lộ chuyện gặp Tống Tuyết.
Hàn Dung và Chu Lệ im lặng một lúc, làm Hạ Chi tưởng họ không vui vì cô giấu giếm bọn họ. Chu Lệ bỗng nhiên nhào qua, đẩy gục Hạ Chi: “Đại thần!”
“Chị hai!”
“Bà ơi!”
“Bé Hạ Chi của tớ!”
“Nếu phú quý, đừng có quên nha!”