Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 57: 57






Thấy vẻ xốc xếch của Hạ Chi trong gió, giáo sư Chung nhịn không được liền cười ha hả: “Có em trông chừng Thẩm Việt, thầy thấy rất yên tâm.” “Không, không phải ạ, em chỉ. . . em chỉ không muốn lấy chìa khoá thôi ạ.” Hạ Chi vội vàng xua tay giải thích.

Dù sao bọn cô cũng đang ở trường, mặc dù trường đại học không cấm sinh viên yêu đương, nhưng một nữ sinh như cô lại có đặc quyền tự do ra vào ký túc xá của Thẩm Việt, thì cho dù hai người bọn cô trong sáng chỉ tới hôn môi là dừng, nhưng lỡ mà bị người khác biết được chuyện này, nhất định sẽ nghĩ lệch đi!

Giáo sư Chung đúng là rất tiến bộ, nhưng người tiến bộ như thầy ấy thì lại đâu có nhiều.

Giáo sư Chung nháy mắt với Hạ Chi: “Lén nói cho em biết một bí mật này, Thẩm Việt đã nhắc đến em trước mặt bố mẹ rồi đấy.”

“Dạ?” Hạ Chi trợn to mắt.

Giáo sư Chung khẽ gật đầu chắc chắn, xác nhận Hạ Chi không có nghe nhầm.

“Thầy có số điện thoại của bố mẹ em ấy, em cần không, tâm sự với bọn họ xem sao?” Giáo sư Chung nói, “Họ cũng giống thầy thôi, rất tò mò về em. Từ nhỏ đến giờ, em là cô gái đầu tiên mà Thẩm Việt thích đấy.”

Hạ Chi đã sắp nổ tung đến nơi rồi đây, cô còn không dám cầm chìa khoá, chớ huống chi là số điện thoại của bố mẹ chồng tương lai!

Không đúng, không đúng, còn chưa kết hôn mà, phải gọi cô chú Thẩm chứ. . .

Hạ Chi lập tức phát hiện, giáo sư Chung này quả thực có độc. Cô chỉ trò chuyện với thầy ấy một lúc, rõ ràng không phải ý đó, nhưng luôn có thể đi chệch đến hướng đó một cách kỳ quái. Hơn nữa, thầy ấy còn khiến cho người ta không biết phải phủ nhận như thế nào mới được. Giáo viên khoa Mỹ thuật đều xảo quyệt như vậy sao, phong cách thật đúng là hoàn toàn khác biệt với giáo viên khoa Kế toán.

Hạ Chi nghĩ như vậy. Lúc cô giương mắt hình như có thấy một giáo viên khoa Kế toán đi vút qua.

Ngay sau đó, vị giáo viên khoa Kế toán kia quay đầu lại nhìn, ánh mắt liếc qua Hạ Chi, rồi dừng lại trên người giáo sư Chung. Cuối cùng người đó dứt khoát xoay người, đi về phía họ.

Không phải hình như nữa, chính là khoa Kế toán rồi. Hơn nữa, người đó còn không phải giáo viên bình thường, mà là giáo viên hướng dẫn —— Trương Quân Hoa!

“Ông Chung, làm gì đấy?” Đi đến trước mặt giáo sư Chung, Trương Quân Hoa lên tiếng trước, “Tìm cô bé xin số điện thoại à?”

“Nói hươu nói vượn gì vậy.” Giáo sư Chung nói: “Đến đây, đến đây, đến đây. Ông Trương, giới thiệu với thầy một chút, bạn gái của Thẩm Việt, bạn học Hạ Chi.”

“Đứng đầu khoa Kế toán bọn tôi đây mà, Hạ Chi, đương nhiên tôi biết chứ.” Trương Quân Hoa lập tức nói, “Hạ Chi, em đang quen với Thẩm Việt à?”

Hạ Chi nhìn thầy Trương Quân Hoa, lại nhìn giáo sư Chung, có làm sao cô cũng không thể ngờ sự tình lại phát triển đến bước này. Thừa nhận quan hệ trước mặt một giáo viên chưa đủ, cô còn phải tiếp tục thừa nhận trước một người nữa?

Chuyện như này. . . không phải mọi người ngầm thừa nhận đã biết là được rồi à, tại sao phải để người trong cuộc thừa nhận ở ngay trước mặt giáo viên nữa cơ chứ.

Hạ Chi thấy thật đau trứng, nhưng không thể làm gì khác hơn là nói: “Dạ.”

Trương Quân Hoa khẽ gật đầu, lại nhìn về phía giáo sư Chung: “Vợ chồng trẻ người ta ở chung một chỗ, ông già như thầy dính vào làm cái gì?”

Hai người đều là giáo viên của trường, đã không thể quen thuộc hơn từ sớm, nên lúc đối thoại, giọng điệu khi nói chuyện của họ rõ ràng hoàn toàn khác xa với lúc nói cùng Hạ Chi.

Có điều giáo sư Chung thì hơi sửng sốt, chỉ mũi mình nói: “Dính vào? Tôi đây là tác hợp, trợ giúp! Ông tơ, bà mối, hiểu không? Cậu nhóc Thẩm Việt kia buồn bực mỗi ngày nhưng không chịu lên tiếng, có chuyện gì cũng không trao đổi với tôi. Bây giờ đã có Hạ Chi, tôi cuối cùng cũng có thể thoải mái tinh thần rồi. Không chỉ tôi, giờ bố mẹ Thẩm Việt cũng rất tò mò về Hạ Chi, nhưng hỏi thế nào Thẩm Việt cũng không chịu trả lời. Kẻ làm ống truyền tin như tôi cũng chẳng còn ý nghĩa, đây không phải để các em ấy tự khai thông hay sao.”

“Hóa ra là đến khoa Kế toán bọn tôi đào người à.” Trương Quân Hoa nói, “Lần này em ấy đứng đầu khoa Kế toán trong kỳ thi giữa kỳ, là đối tượng trọng điểm mà giáo viên chủ nhiệm lớp em ấy bồi dưỡng, là át chủ bài của khoa Kế toán bọn tôi. Thầy nói cho khai thông, là cho khai thông được sao?”

“Tôi. . . chuyện này. . . thầy. . .” Giáo sư Chung trừng mắt, “Trương Quân Hoa, không phải thầy muốn chia rẽ hai đứa nhỏ đấy chứ?”

Trương Quân Hoa chậm rãi ung dung nói: “Thẩm Việt, với Hạ Chi quả thực là hợp.”

Nói xong, không đợi giáo sư Chung nói gì, Trương Quân Hoa đã quay đầu nhìn về phía Hạ Chi: “Có điều, em bây giờ vẫn là sinh viên, việc cần kíp hiện nay vẫn là học tập quan trọng hơn. Thầy nghe giáo viên chủ nhiệm lớp em nói, nghỉ hè này em có dự định thử vài suất thực tập do trường học đề cử à?”

Hạ Chi ở bên cạnh đang đần mặt ra, chẳng qua Trương Quân Hoa đã nhắc đến chuyện chính nên Hạ Chi vội vàng nói: “Dạ.”

“Từ sinh viên bước vào chức vụ nghề nghiệp, cần phải có một quá trình thích ứng, huống hồ là sinh viên mới học được một nửa như em đã đi thử sức ngay, nên công tác chuẩn bị càng thêm vất vả hơn so với người khác, có thể kiên trì mãi được không?” Thầy Trương Quân Hoa nói.


Những lúc bình thường, cơ bản Hạ Chi không có cơ hội nhìn thấy thầy Trương Quân Hoa. Thỉnh thoảng Hạ Chi gặp được trên đường đi học, thầy ấy cũng chỉ gật đầu với cô mà thôi, thế mà hôm nay đột nhiên nói với cô nhiều đến vậy.

Giáo viên đã hỏi tới chuyện này, hiển nhiên Hạ Chi cũng phải đáp lại, cô gật đầu liên tục: “Được ạ.”

Trương Quân Hoa thỏa mãn gật đầu, sau đó có hơi đắc ý mà nhìn về phía giáo sư Chung.

Tuổi họ đều đã cao, ai mà không phải kẻ tinh tường. Giáo sư Chung trải qua sự kinh ngạc ban đầu, hiện giờ cũng đã lấy lại tinh thần, sao còn có thể không rõ chút tâm tư nhỏ đó của Trương Quân Hoa.

Đây là sinh viên mình lấy làm tự hào bị sinh viên họ lấy làm tự hào cướp đi, nên mới không vui. Ông ấy thay bố mẹ Hạ Chi nói trước cho bọn họ khó xử, để nhóm giáo sư Chung bọn họ không được làm chậm trễ Hạ Chi.

Nhìn điệu bộ này, không giống như vừa đi ngang qua mới nghe được đoạn đối thoại của bọn họ. Mà ngược lại, ông ấy giống như đã theo bọn họ cả đoạn đường, nghe được cả đoạn đường, nên đặc biệt đợi đến lúc này mới xuất hiện để tỏ rõ cảm giác tồn tại đây mà.

Giáo sư Chung nghĩ trong lòng, ông ấy có quan hệ khá thân với nhà họ Thẩm, cho nên hôm nay Thẩm Việt không đến họp, ông ấy liền đến xem rốt cuộc Thẩm Việt có chuyện gì không. Nhưng Trương Quân Hoa và Thẩm Việt cũng có giao hảo như thế, không chỉ có vậy, lần phong ba gian lận kỳ thi giữa kỳ trước đó có dính đến Hạ Chi và Thẩm Việt, hình như Trương Quân Hoa cũng có mặt ở đấy, còn đảm nhiệm nhân vật rất là quan trọng nữa.

Nghĩ thông suốt điểm này, giáo sư Chung cười híp mắt nói: “Hạ Chi vất vả rồi, hôm nay thật đúng là đã làm phiền em. Sau này thầy phải bảo Thẩm Việt năng đến khoa Kế toán một chút, để cổ vũ cho em!”

Trương Quân Hoa nghe xong, trong lòng nhất thời cũng thấy dễ chịu. Ngược lại, Hạ Chi bị kẹp giữa hai vị giáo viên, liền lanh trí quyết định chạy trước mới tốt: “Mấy thầy ơi, đã đến căn tin rồi, bạn em còn đang đợi em trong đó, em vào ăn trước đây ạ.”

“Đi đi, đi đi.” Hai vị giáo viên đồng thanh nói.

Hạ Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi gập lưng với hai vị giáo viên rồi vội vàng xoay người chuồn đi.

Vừa đi, Hạ Chi còn loáng thoáng nghe thấy giáo sư Chung và thầy Trương Quân Hoa lại tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi.

Giáo sư Chung: “Tôi để Hạ Chi giao thiệp với người nhà Thẩm Việt trước thì có gì không tốt chứ, cái đó gọi là biết người biết ta đấy. Chẳng lẽ thầy cho rằng, sau này hai đứa chúng nó không thể đi đến cuối cùng à? Với tính cách đó của Thẩm Việt, em ấy thích tranh sơn thủy thôi đã có thể kiên trì hơn hai mươi năm nay mà không hề lười biếng, học bơi lội lại có thể học đến trình độ chuyên nghiệp, thì thích người ta, còn có thể không kết hôn sao?”

“Thầy nói gặp là gặp à? Mấy cô bé khoa Kế toán bọn tôi, đâu có dễ mà bị người khác tự ý quyết định như thế?” Thầy Trương Quân Hoa nói, “Nếu thật sự muốn khai thông, sao không bảo Thẩm Việt giao thiệp với bố mẹ Hạ Chi đi, con rể tương lai cơ mà.”

“Vậy thì tốt quá.” Giáo sư Chung lập tức phấn khởi nói, “Không thì thầy khuyên Hạ Chi đưa số điện thoại của bố mẹ cô bé ra đây, tôi lập tức bảo Thẩm Việt liên lạc ngay!”

Thầy Trương Quân Hoa: “. . .”

Hạ Chi vừa chạy, vừa thầm thấy may mắn vì mình chạy rất nhanh. Cô thật không thể nhìn ra hai vị giáo viên này lại có một mặt bí mật như vậy, ầm ĩ lên liền giống y trẻ con.

Nhưng Hạ Chi cũng đâu có ngốc, nghe mấy lời của bọn họ trong lúc nói chuyện với nhau, cô vẫn có thể cảm nhận được hai thầy ấy là yêu mến và bảo vệ cho cô với Thẩm Việt. Mặc dù lúc cô nghe được thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp.

Vừa đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Chi không nhìn kỹ đã thuận tay đặt lên tai luôn: “A lô?”

“Hạ Chi?” Giọng mẹ Hạ Chi vang lên ở phía bên kia điện thoại.

Hạ Chi khẽ giật mình, đưa điện thoại để ở trước mặt để xem, quả nhiên thấy hai chữ “Ma ma” trên màn hình điện thoại.

Hạ Chi vội vàng nói: “Dạ, mẹ ơi, sao thế ạ?”

“Sắp được nghỉ hè rồi, con tính lúc nào thì về?” Mẹ Hạ Chi hỏi.

Bước chân đang bước vào căn tin của Hạ Chi bỗng dừng lại, cô xoay người tìm một nơi yên tĩnh hơn: “Mẹ ơi, con đang nghĩ. . . chắc hè này con không về đâu.”

“Hả?” Mẹ Hạ Chi sững sờ, “Sao đột nhiên lại không về?”

“Trường học có mấy suất thực tập, con muốn thử xem sao ạ.” Hạ Chi nói xong, liền kể lại chuyện mình đạt được thành tích khá tốt trong kỳ thi, nên giáo viên quyết định cho cô một cơ hội, để cô thử mấy suất phỏng vấn xem thế nào.

“Thực tập?” Mẹ Hạ Chi nói, “Bên chỗ chú con có mấy công ty gia đình, con đang học ngành kế tóan, muốn có suất thực tập thì đầy, có rất nhiều cơ hội mà. Con muốn đến lúc nào thì đến, đừng có nôn nóng làm gì, bây giờ con còn chưa học hết năm hai, vẫn còn trẻ con lắm.”

Cô vừa nghe hai vị giáo viên xem cô với Thẩm Việt như trẻ con, mới quay đầu lại nghe mẹ mình nói mình vẫn còn trẻ con lắm. Mặc dù định nghĩa trẻ con trong miệng giáo viên khác với trong miệng mẹ, nhưng Hạ Chi nghe vào vẫn thấy ấm áp trong lòng, đôi mắt còn suýt đỏ lên.

Nhưng cho dù là cô hay Thẩm Việt, đều hiểu rất rõ rằng, bọn cô đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ con chỉ chịu trách nhiệm hưởng thụ, sống không buồn không lo qua ngày từ lâu rồi.

Nếu Hạ Chi nghe được mấy lời này của mẹ trước khi quen Thẩm Việt, cô sẽ lười biếng và thả lỏng nên rất dễ khiến cô lơi là.

Nhà cô có tiền, không cần lo cuộc sống tương lai. Họ hàng có công ty, không cần lo không có việc làm. Những thứ mà rất nhiều người vì nó phải cần cố gắng phấn đấu cả đời, thì cô đều có nên cô lười nhác sống qua ngày là được, chẳng cần cố gắng nữa.

Nhưng bây giờ đã khác.

Nghĩ đến công việc của Thẩm Việt, và sự kiên trì mà anh ấy theo đuổi từ khi còn rất nhỏ, nội tâm Hạ Chi càng kiên định hơn, cô nói với mẹ rằng: “Đâu có giống ạ, cơ hội ở nhà là bố mẹ tranh thủ giúp con mới có được. Còn lần này là cơ hội ở trường, là con gái mẹ dựa vào thành tích học tập của bản thân mới tranh thủ được. Phía trường học giới thiệu toàn những công việc tốt cho bọn con, nên cạnh tranh sẽ rất quyết liệt. Mặc dù con không chắc sẽ thành công, nhưng con cảm thấy đây là một cơ hội tốt đó mẹ.”

Hạ Chi nói xong, lại nhịn không được mà làm nũng với mẹ: “Mẹ ơi, bây giờ con mới năm hai, đúng là như mẹ nói, con không cần phải lo lắng vì những chuyện này. Nhưng con luôn cảm thấy, được nhìn, được học nhiều hơn, dù cuối cùng có không thành công thì con cũng có tích lũy trong cả quá trình, dù sao cũng tốt hơn là chẳng làm gì cả. Con muốn thử một lần, mẹ ủng hộ con, cổ vũ cho con có được không ạ?”

Mẹ Hạ Chi im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Có phải gần đây con mới quen bạn mới đúng không?”

Hạ Chi vẫn còn đắm chìm trong sự chờ mong đối với tương lai chợt ngẩn ra, vừa nghĩ tới Thẩm Việt, cô lập tức thấy hơi chột dạ: “À. . .”

“Con không nói thì mẹ không hỏi con nữa, nhưng người bạn mới này không tệ đâu. Con học tập người ta nhiều vào, nhưng cũng đừng để mình vất vả quá, đừng để bố mẹ lo lắng cho con.” Mẹ Hạ Chi nói. Sau khi nói xong, bà lại không nhịn được mà nói tiếp, “Nếu con cảm thấy mệt quá thì về nhà, hoặc bố mẹ qua đó thăm con cũng được. Giờ bố con đã xuất viện, ngày nào cũng rảnh rỗi đến phát sợ, ba ngày không đập, nhà tốt mức nào cũng bị dỡ ngói*. Mấy ngày trước còn bàn với mẹ cùng đi sa mạc trồng cây, góp một phần sức để bảo vệ thiên nhiên. Ông ấy cũng không nghĩ xem, tay chân đã yếu thế kia, còn chưa đến được sa mạc đã nằm xuống luôn cũng không biết chừng, không gây phiền phức cho nhân viên người ta đã là may lắm rồi. . .”

(*三天不打上房揭瓦: Ba ngày không đập, nhà tốt mức nào cũng bị dỡ ngói – Là một cụm từ để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, và nếu không dạy dỗ sẽ hư.)

Mẹ Hạ Chi nói rồi nói, quả thực là nói đến không dừng được.

Hạ Chi nghe bà ấy cằn nhà cằn nhằn, thì càng nghe càng thấy buồn cười. Cô dứt khoát ôm điện thoại ngồi ở một góc trong căn tin, trò chuyện liên tục một lúc lâu mới bịn rịn mà cúp điện thoại.

Nhanh chóng ăn xong cơm ở căn tin, Hạ Chi liền về ký túc xá, cô bò lên giường xem mầm nhỏ trước tiên.

Lúc ra cửa vào sáng sớm, cô có đặt mầm nhỏ ra ban công cho nó phơi nắng một lúc rồi lại lấy vào. Lúc đó cô đã cảm thấy tình hình của mầm nhỏ có chuyển biến tốt hơn một chút, bây giờ về xem, quả nhiên cành lá rũ xuống kia đã dần dần hồi phục như bình thường. Bây giờ chúng đã phát triển theo chiều ngang, chắc hẳn sau khi hồi phục, lá cây sẽ lại vươn lên đầy sức sống.

“Rốt cuộc nguyên nhân bệnh là gì đây. . .” Hạ Chi sờ lên lá cây, nghĩ mãi không ra, “Nói đến cũng thật khéo, ngày “bà” nảy mầm, là lần đầu tiên cháu gặp được Thẩm Việt. Ngày trồng “bà”, cháu gặp được Thẩm Việt lần thứ hai. Mỗi lần “bà” bệnh, Thẩm Việt cũng bệnh theo. Bà nói xem, có phải bà với anh ấy lén dùng thần giao cách cảm sau lưng cháu đúng không ạ.”

** ***

Từ sau khi xác định được mục tiêu phấn đấu trong thời gian kế tiếp, cuộc sống của Hạ Chi lập tức trở nên bận rộn mà phong phú.

Cô lên lớp thì chăm chú nghe giảng, tan học thì làm bài về nhà, ôn tập, chuẩn bị bài cho ngày hôm sau, xem tài liệu về các công ty có tương quan với chuyên ngành, đọc sách giáo khoa của năm ba, năm tư, đọc sách báo quản trị và đủ loại sách chuyên ngành. . .

Trước kia, mỗi ngày Hạ Chi đều ngồi ăn rồi chờ chết, nên không có cảm giác sâu sắc gì. Nhưng từ khi Hạ Chi tiếp thu càng ngày càng nhiều kiến thức, cô càng ý thức được sự uyên thâm của chuyên ngành. Những gì cô hiểu và nắm bắt được, trước học thuật, liền lộ ra sự ít ỏi dường nào.

Khi Hạ Chi chọn ngành này trong kỳ thi đại học, thì vào nghề phải cần chứng chỉ chuyên môn. Vào năm nhất đại học, Hạ Chi đã mau mau chóng chóng, lo trước tính sau mà thi qua chứng chỉ chuyên môn và tiếng Anh cấp bốn.

Kết quả, cô chẳng thể ngờ quy định tương quan đã không ngừng tiến hành điều chỉnh trong hai năm qua. Đến bây giờ, chứng chỉ chuyên môn đã bị huỷ bỏ, miễn là nhân viên có đủ kiến thức liên quan, thì đều có tư cách làm những việc liên quan đến ngành kế toán. Chứng chỉ kế toán cơ bản nhất đã đổi từ chứng chỉ chuyên môn sang chứng chỉ kế toán sơ cấp.

Khoảng thời gian trước, Hạ Chi đã đăng ký thi kế toán sơ cấp trong năm nay, nhưng thời gian thi là vào tháng mười một, còn Hạ Chi thực tập hè vào tháng bảy. Nói cách khác, chí ít thì bây giờ cô đã hoàn toàn không có ưu thế so với những người khác.

Chưa nói đến những nhân viên chuyên nghiệp có được không ít giấy chứng nhận, có được lượng kinh nghiệm lớn kia, cho dù chỉ đối mặt với mấy anh chị năm ba, năm tư chuẩn bị tham gia thực tập trong năm nay, thì một sinh viên năm hai như Hạ Chi cũng khó tránh khỏi sẽ hơi non một chút.

Điểm này thì bất luận là giáo viên của Hạ Chi, hay bản thân Hạ Chi đều vô cùng rõ ràng. Cho nên trong khoảng thời gian này, giáo viên đã không ngừng an ủi và cổ vũ cô rằng, đây chỉ là một cơ hội, cho dù cuối cùng có thành công hay không thì đừng nên để nó ở trong lòng.

Vì Hạ Chi không muốn để giáo viên lo lắng, nên trên mặt cô đều giả vờ như rất thoải mái, nhưng trên thực tế thì sau khi trở về, cô càng chịu khó cố gắng nhiều hơn.

Mặc dù vẫn chưa đến buổi phỏng vấn thực tập hè, nhưng trong khoảng thời gian học tập này, trình độ chuyên môn của Hạ Chi đã lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy mà tăng nhanh đáng kể.

Cô đọc nhiều hơn những kiến thức chuyên môn mà bọn cô cần học trong năm nay, lại đọc lại từ đầu nội dung học trên lớp, không thể nghi ngờ rằng nó đã đơn giản không ít. Trước kia Hạ Chi cảm thấy kiến thức học trên lớp hơi tối nghĩa và khó hiểu, hiện tại cô lại hoàn thành một cách đơn giản và thành thạo. Bất kể kết quả cuối cùng có như thế nào, thì chí ít trong khoảng thời gian phấn đấu này, đã hoàn toàn khiến cho Hạ Chi ngồi vững cái ghế hạng nhất khóa trong khoa mình, cũng làm cho những người đã từng ngứa mắt Hạ Chi thấy tâm phục khẩu phục.

Bởi vì mấy anh chị năm ba, năm tư cần chuẩn bị thực tập và tốt nghiệp, nên so với sinh viên năm nhất, năm hai thì họ phải thi sớm, và được nghỉ sớm hơn.

Thời gian Thẩm Việt thi cuối kỳ sớm hơn Hạ Chi khoảng nửa tháng. Nhưng tin tốt là, công việc bên trong phòng làm việc của Thẩm Việt vẫn chưa hoàn thành, đồng thời thầy hướng dẫn của anh ấy có khả năng sẽ tới Đại học Nam Kinh một chuyến trong vòng mấy ngày nữa, cho nên chí ít Thẩm Việt sẽ ở lại Đại học Nam Kinh đến khi Hạ Chi kết thúc kỳ thi cuối kỳ.


Theo sự sắp xếp của thầy chủ nhiệm, Hạ Chi sẽ chuẩn bị tham gia buổi phỏng vấn tuyển dụng của các công ty cùng với mấy anh chị năm ba, năm tư. Cho dù kết quả phỏng vấn như thế nào, Hạ Chi cũng phải về để tham gia kỳ thi cuối kỳ trong mấy ngày nữa, rồi chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.

Buổi chiều thứ Sáu của một ngày nào đó, Hạ Chi nhận được tin nhắn của thầy chủ nhiệm, nhắc cô ngày mai phải đi tham gia phỏng vấn ở công ty Ý Hành. Trong tin nhắn đó đã bao gồm thời gian và địa điểm phỏng vấn, còn có một vài hạng mục phỏng vấn ngắn gọn cần chú ý.

“Hạ Chi, sao thế?”

Mọi người đang ngồi tám chuyện cùng nhau, Hạ Chi nhìn thoáng qua tin nhắn xong ngẩng đầu rồi không nói câu nào. Chu Lệ lập tức chú ý tới sự khác thường của Hạ Chi, bèn dò hỏi.

“Tớ phải đi phỏng vấn vào ngày mai.” Hạ Chi nhìn về phía Chu Lệ và Hàn Dung, “Căng thẳng quá đi.”

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, không phải ngày mai mới phỏng vấn đó sao, còn thời gian một đêm để cậu chuẩn bị mà.” Hàn Dung vội vàng nói.

“Công ty phỏng vấn đâu tiên là, Ý Hành. . .” Hạ Chi nói.

“Hiz ——” Hàn Dung đồng cảm mà hít vào một hơi.

Mặc dù những chuyện này chẳng quan hệ gì tới sinh viên mỹ thuật, nhưng dù sao cũng là công ty gia đình của anh Thẩm Hàn Xuyên, mọi người vẫn luôn nghe tiếng.

Từ trước đến nay, công ty cỡ lớn thường cạnh tranh rất dữ, còn Hạ Chi lại là cỏ non năm hai. Dù Hàn Dung với Chu Lệ có quan hệ khá thân với Hạ Chi, thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào làm trái lương tâm mà nói ra mấy lời hữu ích. Cuối cùng, Hàn Dung chỉ có thể vỗ mạnh vào vai Hạ Chi: “Tự cầu phúc đi.”

Chu Lệ: “Chúc cậu bình an.”

Hạ Chi rên lên một tiếng, không còn tâm tư tán gẫu nữa. Cô xoay người, ngồi vào trước bàn học, bày chồng sách thật dày ở trước mặt.

Tuy rằng cô đã đọc hết mấy cuốn sách này, nhưng bây giờ chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện ngày mai phải phỏng vấn, thì đầu óc cô lập tức trống rỗng. Đến khi nước tới chân mới nhảy không chắc là có thể lập tức tăng thêm kiến thức chuyên môn cho cô, nhưng tốt xấu gì vẫn có tác dụng trấn an.

Khi xem sách, thời gian liền trôi qua thật nhanh, chờ lúc Hạ Chi ngẩng lên lần nữa, Thẩm Việt đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cô rồi.

Hạ Chi nghĩ nghĩ, rồi lấy điện thoại tới, gửi cho Thẩm Việt tin nhắn trả lời: 【 Thẩm Việt, ngày mai em sẽ đến Ý Hành để phỏng vấn á! 】

Thẩm Việt bên kia im lặng một lúc, mới trả lời: 【 Mấy bạn trong phòng túc xá của em đã ngủ hết chưa? 】



Ngủ hết rồi ạ. 】 Hạ Chi trả lời. Hạ Chi với Thẩm Việt đã giao hẹn, bình thường buổi tối sẽ gửi tin nhắn liên lạc, có chuyện gì thì gọi điện thoại. Nhưng nếu bạn cùng phòng đều đã ngủ, vì không muốn làm ồn ào đến mọi người, họ sẽ vẫn liên lạc bằng tin nhắn. Dù sao không gian trường học cũng có mức độ, người ở lại nhiều, trời tối người yên trong đêm hôm khuya khoắt, dù cô có chạy ra hành lang để nói chuyện, cũng có thể quấy rầy đến giấc ngủ sâu của bạn học.

Đúng lúc này, Thẩm Việt trả lời lại cô: 【 Một người thầy của anh sẽ đến Đại học Nam Kinh vào ngày mai. Tuổi ông ấy đã cao, tới đây một chuyến thật không dễ dàng nên anh không thể vắng mặt, xin lỗi em nhé. 】

Hạ Chi nhìn tin nhắn của Thẩm Việt, trong lòng có hơi mất mát, nhưng cũng không phải không thể hiểu.

Chỉ là một buổi phỏng vấn mà thôi, mặc kệ có đại thần đưa đi hay không thì kết quả đều được quyết định bởi trình độ của cô. Hiện tại cô với Thẩm Việt cũng đang cố gắng vì cuộc sống riêng của mình, và cô tin dù Thẩm Việt không đến, cô nhất định vẫn có thể làm rất tốt.

Nghĩ đến đây, Hạ Chi lập tức trả lời: 【 Không sao đâu ạ, anh mà đến thì em lại căng thẳng cho coi. Anh ở lại trường ngoan ngoãn chờ tin tốt của em đi. 】

Đánh chữ xong, Hạ Chi nghĩ nghĩ, lại gửi một biểu tượng cảm xúc rất đáng yêu qua.

Sau khi chúc Thẩm Việt ngủ ngon xong, Hạ Chi lại lén đọc sách thêm mấy tiếng nữa. Mãi đến khi buồn ngủ không chịu nổi, buồn ngủ khiến tâm tư của cô không còn căng thẳng vì lo lắng đến buổi phỏng vấn vào ngày mai, Hạ Chi mới bò lên giường, sờ cây nhỏ rồi ngủ thiếp đi.

Ký túc xá nam, Thẩm Việt nằm trên giường luôn chờ được Hạ Chi chạm vào, rồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, Hạ Chi thức dậy đúng giờ, rồi vào phòng tắm tắm rửa một lượt, sau đó mới ra ngoài sấy tóc với trang điểm.

Qua mấy tháng rèn luyện, tay nghề của Hạ Chi tuy chưa thể nói là tinh xảo, nhưng tốt xấu gì thì vẫn đủ dùng hằng ngày.

Mặc dù là đến phỏng vấn ở công ty, nhưng cô là được phía trường giới thiệu, tham gia với tư cách sinh viên nên Hạ Chi không định ăn mặc quá máy móc.

Áo sơ mi thông thường thêm chiếc quần jeans, tóc được buộc hết lên. Sau đó cô bôi một lớp phấn lót lên mặt, mắt tông nâu và má hồng màu quýt, lại thêm son dưỡng có màu. Cô xoay một vòng trong gương, người trong gương rất bình thường, vừa nhìn đã biết là nhân viên kế toán có thể yên tâm làm sổ sách. Hạ Chi vừa lòng gật đầu, rồi xách túi ra cửa.

Thời gian phỏng vấn của Ý Hành là vào 1 giờ chiều, mà Hạ Chi xuất phát từ trường đến Ý Hành phải cần khoảng hơn hai tiếng.

Lúc Hạ Chi xuống lầu là mười giờ, cô gộp bữa sáng với bữa trưa làm một, sau đó đón xe đi, khi đến công ty Ý Hành thì vừa đúng 12:30.

Mặc dù Hạ Chi luôn biết Ý Hành ở tại thành phố này, nhưng cho tới giờ cô vẫn chưa từng đặc biệt chú ý tới, càng chưa ra vào nơi này bao giờ.

Lúc đi vào thang máy của tòa cao ốc, nội tâm Hạ Chi thấy hơi thấp thỏm, rất sợ mình đi nhầm chỗ. Cô nhìn tin nhắn trong điện thoại liên tục để xác nhận địa chỉ và số tầng.

“Ấn giúp tôi tầng tám, cảm ơn.”

Đúng lúc này, người bên cạnh nói thế với Hạ Chi.

Hạ Chi ấn vào số tám, lại ấn số 5 là số tầng cô muốn lên, sau đó mới quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Tại thời điểm này, có khá ít người đi lại ở tầng một của công ty Ý Hành. Lúc Hạ Chi tiến vào thang máy thì chỉ có một mình cô, vừa rồi cô nhìn điện thoại quá chăm chú, nên không để ý người này tới từ khi nào.

Sau khi thấy được dáng vẻ của người bên cạnh, Hạ Chi ngẩn ra. Đôi mắt cô gần như mất khống chế mà dừng lại trên khuôn mặt của đối phương, mãi đến khi đối phương nhìn sang, Hạ Chi mới thấy hơi thất lễ mà dời mắt đi.

Người đứng bên cạnh Hạ Chi, là một cô gái tầm tuổi cô, nhưng điều khác với cô là, cô gái kia có mái tóc xoăn dài, mặc bộ đồ công sở màu xanh đậm, tất chân màu đen bao lấy cặp chân thon dài.

Đồ công sở cộng thêm đôi tất đen, bình thường hoặc sẽ lộ vẻ bảo thủ chững chạc, hoặc là không chuyên nghiệp. Nhưng điều kỳ lạ là, cô gái này mặc vào lại ra một kiểu khác.

Bộ đồ trên người cô ta dường như cho cảm giác. . . vừa chững chạc bảo thủ, cũng vừa không thể che được khí chất bao quanh.

Đương nhiên, những thứ này không phải trọng điểm khiến Hạ Chi nhìn đến ngây người. Sở dĩ Hạ Chi bỗng trở nên thất lễ như thế, thật ra là vì dáng vẻ cô gái này lại giống hệt bà nội Hạ Chi lúc trẻ.

Lúc còn trẻ, bà nội cô rất ít khi chụp hình, nên Hạ Chi chỉ từng thấy một tấm.

Nghe nói vì tấm hình này mà bà nội suýt mất cả mạng, nhưng tấm hình đó cuối cùng vẫn không được trọn vẹn, mà phần bị cháy kia chính là ảnh chụp người nhà của bà nội cô.

Trong tấm ảnh hoàn chỉnh, bố mẹ của bà nội ngồi song song ở phía trước, bà nội với anh của bà đứng một trái một phải.

Bây giờ tấm ảnh đã tổn hại, chỉ còn nhìn thấy nửa người của bà nội, còn những chỗ khác đều đã bị cháy rụi, cũng giống như vận mệnh của bà nội sau khi xa cách người nhà vậy, đến một tấm ảnh để hoài niệm cũng không hề để lại.

Sau khi Hạ Chi biết được chuyện này, thì trong lòng cô thấy khó chịu ghê gớm. Cô đau lòng vì bà nội đã liều mạng để bảo vệ tấm ảnh, nhưng cuối cùng vẫn không bảo vệ được toàn vẹn. Cô cũng thấy tiếc vì không được nhìn thấy hình dáng của ông bà cố mình, còn có ông bác nữa.

Tấm ảnh bị cháy kia được bà nội bỏ khung đặt trên bàn, từ nhỏ Hạ Chi đã nhìn nó mà lớn lên, nên dù là khuôn mặt khi còn trẻ hay dáng vẻ lúc đã già nua của bà nội, đều là những ký ức tuổi thơ mà Hạ Chi quen thuộc nhất.

Cũng giống bà nội, cô gái trước mắt có làn da trắng nõn, đôi mắt phượng hơi nhếch, chiếc mũi thanh tú, môi hơi dĩnh lên, là vẻ đẹp cổ điển rất truyền thống của Trung Quốc.

Thật ra Hạ Chi cũng giống bà nội đến mấy phần. Hình dáng khuôn mặt, chiếc mũi và môi của cô, thậm chí đến làn da cũng di truyền từ bà nội. Điều tiếc nuối duy nhất chính là đôi mắt cô lại giống mẹ, tuy nó không nhỏ còn hơi cụp xuống, đè mất cặp mắt phượng bay lên, nhưng kết hợp lại thì ngũ quan rất đoan chính. Nếu thường ngày cô không tận tâm vào cách ăn mặc, thì vì khuôn mặt cô quá mức đoan chính, nên lại trông chẳng khác người thường.

Càng là thứ mình không có, thì càng thấy hâm mộ.

Ngay từ nhỏ, Hạ Chi đã thích đôi mắt phượng của bà nội lúc trẻ, nên bây giờ gặp được người giống hệt bà nội, nhịp tim của Hạ Chi liền đập thật nhanh, gần như còn kích động hơn cả khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Việt.

Đối mặt với người có vẻ ngoài giống hệt bà nội, trong lòng Hạ Chi liền có loại thiện cảm mãnh liệt một cách tự nhiên. Cô có hơi ngượng ngùng mà cười nói với cô gái kia: “Xin lỗi cô nhé, vì vẻ ngoài của cô rất giống một người, nên tôi mới nhìn đến ngây người như vậy.”

Cô gái kia quay đầu, liếc nhìn Hạ Chi, sau đó vén phần tóc mái đen nhánh trên trán mình: “Không sao đâu, người muốn bắt chuyện với tôi đều thích nói như vậy.”

Hạ Chi không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế, nên tạm thời cô không phân biệt được đối phương có ý gì, cũng không biết nên nói tiếp làm sao luôn.

Đúng lúc này, thang máy “Đinh” một tiếng rồi mở ra, đã đến tầng năm mà Hạ Chi muốn đi phỏng vấn. Hạ Chi khẽ gật đầu với cô gái kia, rồi xoay người ra khỏi thang máy.

Phòng phỏng vấn gần ngay trước mắt, nghĩ đến những cố gắng trong mấy tháng nay, Hạ Chi liền ném chuyện vừa rồi ra sau ót. Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đi vào bên trong.


Cô cho mình thời gian nửa giờ để tìm đến nơi phỏng vấn quả nhiên là đúng đắn, chờ lúc Hạ Chi tiến vào phòng phỏng vấn, vừa đúng mười hai giờ bốn mươi lăm phút, tới không sớm cũng không muộn.

Lần này Ý Hành tuyển dụng bên ngoài được chia thành tuyển dụng trong trường học và tuyển dụng ngoài xã hội. Trước mắt, tất cả những người được thông báo đến công ty để phỏng vấn, thì đều đã vượt qua bài kiểm tra viết. Nói cách khác, cho dù là sinh viên thực tập của trường, hay nhân viên chuyên nghiệp từng có kinh nghiệm, thì hôm nay tất cả đều đến ngồi ở đây, chờ phỏng vấn.

Lúc Hạ Chi tiến vào, có thấy được vài anh chị khóa trên quen mặt ở trường, cũng thấy không thiếu những người chuyên nghiệp không cùng độ tuổi và nổi bật hơn bọn cô.

Mọi người yên tĩnh ngồi đó, hiển nhiên đều thấy hơi căng thẳng. Thấy Hạ Chi đi vào, có vài chị vẫy tay với Hạ Chi, ý bảo Hạ Chi ngồi ở bên cạnh bọn họ.

“Số thứ tự của em là mấy?” Cái chị ngồi bên cạnh Hạ Chi thấp giọng hỏi.

“Sáu mươi hai ạ.” Hạ Chi nói.

Chị đó suy nghĩ một lúc rồi nói với Hạ Chi: “Không biết em là may hay không may nữa, vừa nãy tổng giám đốc Ngụy có đến đây, chị tình cờ đi ngang qua anh ấy, nghe thấy anh đang nói điện thoại, nói là sẽ ngồi một lúc nữa sẽ đi đó.”

Tổng giám đốc của Ý Hành chính là Ngụy Dĩ Khôn mà lần trước Hạ Chi từng nhìn thấy ở trường, không ngờ hôm nay anh ta lại ngồi đây nghe phỏng vấn. Nhưng nghe ý của chị ấy, Hạ Chi lặng lẽ nhìn những người có mặt ở đây: “Nói cách khác. . .”

“Đến lượt em, có lẽ tổng giám đốc Ngụy đã đi trước rồi, đi làm ấy.” Chị đó nói.

Hạ Chi gật đầu: “Cảm ơn chị.”

“Cảm ơn gì chứ, lát nữa cố lên nhé, đừng làm trường chúng ta mất mặt đấy.” Chị đó nói.

Hạ Chi ra sức gật đầu, bày ra tư thế ngồi ngay ngắn đoan chính.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến một giờ. Ý Hành thực hiện rất nghiêm ngặt về mặt thời gian, vừa đến một giờ, cửa phòng phỏng vấn trực tiếp bị khép lại. Dù chỉ đến trễ một giây, thì là ai cũng chẳng còn cơ hội vào trong nữa.

Nhân viên Ý Hành đọc tên, từng người chờ phỏng vấn đứng lên từ chỗ ngồi, đi vào trong phòng phỏng vấn.

Hạ Chi thấy từng người ngồi đây đi vào, sau đó lại từng người đi ra, thời gian có khi dài, có khi ngắn. Mọi người đều là người trưởng thành, khống chế tâm trạng của mình là chuyện không khó, bởi vậy chỉ nhìn vào biểu tình của người đi ra, căn bản chẳng suy ra được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Tận đến khi cái chị vừa nói chuyện với Hạ Chi đi ra, Hạ Chi mới nghe được thấy chị ấy nói với cô rằng: “Các câu hỏi được hỏi ngẫu nhiên với những người khác nhau. Có nhiều người phỏng vấn, nên bọn sẽ hỏi theo ý của họ, đến lúc đó em cứ tùy cơ ứng biến là được.”

Chị ấy không nói thì còn tốt, nói kiểu này lại khiến Hạ Chi lập tức khẩn trương hơn.

Bản thân cô cũng không phải là một người lanh lợi, đây còn là lần đầu tiên trong đời cô đi phỏng vấn, nên trong lòng vô cùng thấp thỏm. Cô thề là, lúc cô thi tốt nghiệp trung học còn không căng thẳng như bây giờ, căn bản chẳng có năng lực mà tùy cơ ứng biến luôn!

Chị đó vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở ra. Quả nhiên Ngụy Dĩ Khôn có việc nên rời đi trước, trước khi đi, anh ta còn đặc biệt nói một tiếng với mấy người phỏng vấn, bày tỏ sự áy náy. Hạ Chi đưa mắt nhìn anh ta rời đi với phong độ nhẹ nhàng, cô vừa định thu tầm mắt thì thấy có một người đi vào từ ngoài cửa.

Bộ đồ màu xanh đậm, tất chân màu đen, chỉ nhìn quần áo của cô ta là Hạ Chi đã nhận ra người này chính là người cô từng tình cờ gặp trong thang máy.

Cô gái giẫm lên đôi giày cao gót mà đi vào. Dường như cô ta cũng liếc nhìn Hạ Chi, ánh mắt dừng trên người Hạ Chi hai giây, ngay sau đó, Hạ Chi liền nghe nhân viên phụ trách việc gọi tên lên tiếng chào hỏi cô gái kia: “Thiến Thiến, sao cô lại tới đây?”

Thiến Thiến? ?

Hạ Chi lập tức mở to hai mắt ra mà nhìn.

Con người Hạ Chi, mặc dù không được tính là thông minh nhưng bản năng xu lợi tránh hại vẫn phải có. Mặc dù cuộc trò chuyện trong thang máy ban nãy khá ngắn ngủi, nhưng theo trực giác Hạ Chi vẫn có thể cảm giác được hào quang quanh người cô gái này.

Cô ta không phải là một người dễ gần.

Mặc dù khuôn mặt của cô ta giống hệt bà nội, nhưng Hạ Chi xác định, cô ta và bà nội là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Hai người đều xinh đẹp, đều có khí chất, nhưng nếu nói bà nội là cô con gái lớn nhà quan khiêm tốn nhã nhặn, thì Thiến Thiến trước mắt cô đây chính là một cô chủ nhỏ kiêu ngạo.

Người bình thường hiểu rõ bản thân như Hạ Chi, khi đối mặt với kiểu người này thì số phận thường sẽ bị động biến thành vật làm nền. Nhưng giờ Hạ Chi không muốn làm nền nữa, nên ban đầu cô đã hạ quyết tâm, nếu như không cần thiết cô tuyệt đối sẽ không chú ý đến cô gái này.

Nhưng mà hai chữ “Thiến Thiến”, bất đắc dĩ đã kéo sự chú ý của Hạ Chi về.

Mấy đời thân nhau với nhà họ Thẩm, con gái bộ trưởng Lữ, mới lên trung học đã đi du học nước ngoài, luôn rất quan tâm đến Thẩm Việt. . . Mà thanh mai trúc mã của Thẩm Việt, nếu Hạ Chi nhớ không nhầm, hình như cũng tên là “Thiến Thiến”.

Không đúng đâu, chắc chỉ là trùng hợp thôi, Hạ Chi nhớ Thẩm Việt từng nói lúc đó Thiến Thiến cảm thấy hứng thú với âm nhạc, nên đã xuất ngoại để học âm nhạc. Công ty Ý Hành lấy kiến trúc làm chủ, có bắn đại bác cũng không tới bên âm nhạc, nên sao Thiến Thiến kia lại xuất hiện ở đây được.

Nghĩ đến đây, Hạ Chi lập tức thấy yên tâm hơn chút. Hạ Chi thấy lại có mấy người phỏng vấn đi ra, thì vừa đúng lúc này, nhân viên vừa chào hỏi với “Thiến Thiến” ban nãy đã lớn tiếng gọi: “Hạ Chi.”

Hạ Chi nghe thấy tên của mình, theo phản xạ có điều kiện liền đứng lên từ trên chỗ ngồi.

Nhân viên kia mỉm cười với Hạ Chi: “Mời vào.”

Hạ Chi nhìn căn phòng kia, thấy chết không sờn mà đi vào.

Sau khi vào cửa, Hạ Chi vừa định quay người đóng cửa lại thì “Thiến Thiến” ngoài cửa liền tiến đến.

Hạ Chi đứng trong cửa, “Thiến Thiến” đứng ngoài cửa, cách nhau cánh cửa. Hai người liếc nhìn nhau, sau đó “Thiến Thiến” liền mang theo đồ, nghiêng người vòng qua Hạ Chi, đi vào phòng phỏng vấn.

Trong phòng phỏng vấn, mấy người phụ trách phỏng vấn đang ngồi phía sau bàn làm việc. Bởi vì Ngụy Dĩ Khôn vắng mặt, nên vị trí ở giữa đã trống. Thấy Hạ Chi với “Thiến Thiến” cùng tiến vào, bọn họ hiển nhiên có nhận ra “Thiến Thiến”, liền rối rít cười nói với “Thiến Thiến”: “Sao cô cũng tới thế?”

“Lúc em mua cà phê thì gặp được tổng giám đốc Ngụy, tổng giám đốc Ngụy nói các anh đều đã mệt, nên nhờ em đưa cà phê lên.” “Thiến Thiến” nói đoạn, liền đặt túi đựng cà phê lên bàn, chia cho mỗi người một ly.

“Vậy làm phiền ngài đây đưa cà phê cho chúng tôi rồi, tiểu nhân được cưng mà lo quá.” Một người trong đó vừa nhận cà phê, vừa nói.

“Vẫn là tổng giám đốc Ngụy lợi hại, mời được cả em gái của tổng giám đốc Thẩm đến chỗ chúng ta.” Người còn lại nói.

Hai người đang nói chuyện nhìn khá trẻ, rất có sức sống, còn ba người còn lại thì chững chạc hơn rất nhiều, sau khi họ nói cảm ơn “Thiến Thiến” xong thì không nhiều lời nữa.

Mãi đến khi chia cà phê xong, “Thiến Thiến” mới xoay người nhìn về phía Hạ Chi.

Mấy người phụ trách phỏng vấn cũng nhìn về phía Hạ Chi, một người phụ trách phỏng vấn khá chững chạc nói: “Là Hạ Chi à? Lại đây ngồi đi.”

Hạ Chi khẽ gật đầu, lúc này mới đi đến, ngồi vào chiếc ghế được chuẩn bị cho người phỏng vấn ở trước bàn làm việc.