Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 5: 5






Chu Lệ mơ mơ màng màng bò dậy từ giường, loáng thoáng nghe được giọng Hạ Chi: “Hạ Chi, cậu dậy chưa?” Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần, cẩn thận đặt chậu hoa ở đầu giường, sau đó kéo rèm giường ra: “Dậy rồi đây, hai giờ chiều rồi đó, cậu có đói bụng không, bọn mình gọi cơm đi?”

“Các cậu giỏi lắm, dám lén lút ăn uống sau lưng tớ.” Hàn Dung cũng kéo rèm giường ra.

Hạ Chi gọi ba phần cơm, mọi người rửa mặt xong thì bắt đầu ăn ở ký túc xá.

“Chu Lệ, tối qua cậu hỏi rõ ràng chưa đó? Tin tức có đúng không?”

“Cam đoan là đúng luôn.” Chu Lệ vừa gặm cơm, vừa híp mắt giống y người kể truyện, khoa tay múa chân bắt đầu nói từng câu từng chữ, “Đầu tiên, khoa Mỹ thuật sắp thi giữa kỳ, cho dù Thẩm Việt có trốn học nhiều đến đâu thì lúc thi cũng phải về chứ. Hiện tại đã có người nhìn thấy Thẩm Việt trong trường rồi, mặc dù vào buổi tối, nhưng Tiểu Việt Việt nhà tớ thật sự quá nổi bật. Cho dù anh ấy có đội mũ che mặt, cũng sẽ bị người ta nhận ra;”

“Tiếp theo, nhà trường đã ra thông báo, sẽ tổng vệ sinh bể bơi. Sau khi dọn xong thì nước ở đó luôn sạch và trong nhất, vừa nhìn là biết rất thích hợp để nam thần của chúng ta bơi lội trong đó; Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, kể cả tin tức đó là giả, thì chỉ cần có thể nhìn thấy cơ thể của nam thần, là hoàn toàn đáng giá để bọn mình đi một chuyến, có đúng không!”

“Đúng!” Hàn Dung vỗ bàn, la lớn, “Chỉ cần được thấy tư thế oai hùng lúc bơi của nam thần, vì vẽ nam thần yêu dấu của tớ, trình độ vẽ vời của tớ nhất định sẽ tăng đột biến. Tớ sẽ lấy tư thế mạnh mẽ nhất để nghênh kỳ thi giữa kỳ lần này, dùng kỹ xảo hội hoạ của tớ đi chinh phục giáo viên, giành được thành tích xuất sắc. Tất cả những thứ này, đều là vì học tập hết!”

Hạ Chi nghe các cô kẻ xướng người hoạ: “Thẩm Việt muốn đến bể bơi để bơi hả?”

“Không sai.” Chu Lệ thần thần bí bí nói, “Đây là tin tức mà tớ phải dốc rất nhiều sức mới có được đấy. Thứ bảy này, buổi trưa, bể bơi. Hạ Chi, cậu có muốn đi với bọn tớ không?”

Việc này có gì đâu mà do dự, Hạ Chi lập tức đáp ứng: “Đi, đi chứ! ! !”

“Được, vậy nhóm ba người bọn mình, cứ quyết định thế nhé!” Chu Lệ nói.

“Có phải gọi Liễu Na không?”

Chu Lệ và Hàn Dung liếc mắt nhìn nhau.

Hàn Dung ho khan một tiếng: “Chắc Liễu Na bận lắm, đừng làm người ta lỡ hẹn.”

“Vậy cũng phải nói với cậu ấy một tiếng chứ, hình như cậu ấy cũng khá có hứng thú với Thẩm Việt đấy.” Hạ Chi nói.

“Nè, Hạ Chi.” Hàn Dung nói, “Cậu có cảm thấy, Liễu Na. . . có rất nhiều bạn không?”


Hạ Chi khẽ gật đầu.

“Mặc dù hai người các cậu đều là thành viên của hội sinh viên, nhưng cậu rất ít khi tham gia hoạt động của hội sinh viên, còn Liễu Na thì hoàn toàn ngược lại. Cậu ấy thường xuyên đi chơi với người khác, cũng quen rất nhiều bạn. Thông thường ấy mà, cậu ấy có rất nhiều bạn để nói chuyện.” Hàn Dung nói, “Đôi khi, tin tức của cậu ấy còn linh hoạt hơn cả cậu đấy.”

“Ý cậu là có thể Liễu Na đã biết, hơn nữa có lẽ không cần bọn mình gọi, cậu ấy sẽ tự đi ấy hả?” Hạ Chi nói.

Tính Chu Lệ hơi hấp tấp, không chịu được sự lề mà lề mề liền nói: “Ôi dào, Hạ Chi này, tớ nói rõ với cậu vậy. Tin tức ngầm của Liễu Na tuyệt đối nhanh hơn cậu đấy. Chỉ có chuyện cậu không biết, chứ chẳng có chuyện cậu ta không biết đâu. Lần trước tớ tận mắt thấy Liễu Na tặng cây Chanel số 43 cho người khác, hai người đó nói nhỏ nên tớ không biết đang nói cái gì, nhưng cây son đó là cậu tặng cho cậu ta đúng không?”

“Ặc. . . tớ mua nhiều quá. . . nên không nhớ lắm.” Hạ Chi nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra cây Chanel 43 nào, liền lúng túng nói.

“Dù sao sau này cậu cũng nên để tâm hơn chút đi.” Hàn Dung nói.

Hạ Chi gật đầu, trong lúc nhất thời cũng biết nói gì mới tốt.

Liên quan tới đánh giá của nữ sinh về Liễu Na, Hạ Chi cũng biết một chút.

Mặc dù Hạ Chi thích ở nhà, quen ít bạn, nhưng phàm là có giao thiệp với cô thì trên cơ bản đều sẽ trở thành bạn bè có quan hệ khá tốt.

Nghe bọn họ nói, tuy Liễu Na xinh đẹp, bình thường nói chuyện rất ngọt, dịu dàng động lòng người, nhưng lại thích lượn quanh đám nam sinh. Mới năm hai đại học, nhưng số nam sinh mà Liễu Na dụ dỗ được, chỉ sợ một lớp học cũng ngồi không đủ.

Nhưng kỳ lạ là, cho dù Liễu Na liên lạc với ba, bốn người đàn ông cùng lúc, nhưng mỗi lần đều có thể chia tay trong hòa bình.

Rất nhiều nữ sinh không quen nhìn dáng vẻ đó của Liễu Na, cũng từng phát sinh mâu thuẫn với cô ta. Nhưng dù sao đây cũng là sân trường, cuối cùng vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Hơn nữa Liễu Na không chỉ kết bạn với mỗi bạn nam, mà bạn nữ cũng không ít. Cuộc sống hiện tại của Liễu Na cũng đang duy trì một trạng thái tương đối yên ổn.

Tuy rằng cô ta thường xuyên về muộn, nhưng thường ngày ở ký túc xá cũng khá yên lặng, chưa từng quấy rầy người khác. Thỉnh thoảng cô ta mới xin Hạ Chi ít mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm. Bản thân Hạ Chi lại không để ý đến mấy thứ đó, Liễu Na thích thì cô tặng.

Liễu Na không dùng cuộc sống riêng tư của mình để làm phiền các cô, mọi người thì đều là người trưởng thành, lẽ tự nhiên cũng sẽ không vì loại chuyện này mà bày vẻ mặt khó ở với Liễu Na.

Hàn Dung và Chu Lệ không thích Liễu Na lắm, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng làm gì Liễu Na. Hạ Chi biết các cô ấy có lòng tốt mới nhắc nhở mình, nên ghi tạc phần này trong lòng là được.

Chủ đề liên quan tới Liễu Na nhanh chóng bị chuyển hướng, chủ đề của ba người lại quay về Thẩm Việt lần nữa.

Hai người này không hổ là khoa Mỹ thuật, nói đến tỉ lệ và cấu tạo của cơ thể người mà không ngừng nghỉ. Họ thổi Thẩm Việt đến mức trên trời mới có chứ dưới đất không có, khiến Hạ Chi cũng khó nhịn ngứa ngáy trong lòng, thấy mong đợi khó hiểu với thứ bảy.

Vậy mà, tối hôm đó, lúc Liễu Na về đã nói cho Hạ Chi một tin xấu.

Thời gian Lý Hâm hẹn là vào tuần sau.

Còn là giữa trưa, trên sân bóng rổ.

Hạ Chi cảm thấy Lý Hâm thật sự có bệnh. Trời đang hè, khó khăn lắm cuối tuần mới không có lớp, cô chỉ muốn mọc rễ trên giường trong ký túc xá thôi, chứ không hề muốn gặp anh ta trong thời tiết nóng bức thế này đâu.

Nhưng mà cô không chịu nổi ánh mắt cầu khẩn của Liễu Na.

Vấn đề này lúc đầu chỉ là chuyện giữa cô và Lý Hâm, hiện tại không hiểu sao lại thêm cả Liễu Na.

Hạ Chi thật sự là một người rất sợ làm phiền người khác, vì để Liễu Na sớm thoát khỏi Lý Hâm, Hạ Chi đành phải cắn răng đáp ứng.

Quả nhiên một khi đã ghét một người, anh ta có làm gì cũng khiến bạn sinh ra chán ghét. Bây giờ Hạ Chi càng nhìn Lý Hâm càng thấy không vừa mắt, nhất là khi phải nhìn thấy khuôn mặt toàn mụn bóng loáng dưới ánh mặt trời của anh ta, còn phối hợp với sân bóng rổ ngột ngạt chật ních người nữa, Hạ Chi liền cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

“Lý Hâm, em dẫn Hạ Chi tới rồi này.” Liễu Na dẫn Hạ Chi đến trước mặt Lý Hâm, nói.

Ánh mắt của Lý Hâm dừng trên mái tóc xoăn dài như rong biển của Liễu Na một lúc lâu, mới chuyển ánh mắt qua người Hạ Chi.

Hôm nay Hạ Chi mặc rất đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, áo ngắn tay màu trắng, quần jeans nhạt màu, giày Cavans màu trắng luôn.

Da cô trắng mà mặc bộ này vào khiến cả người vừa cao vừa gầy, trắng lóa mắt. Nhưng khi cô đứng bên cạnh Liễu Na đầy nữ tính, thì trong mắt Lý Hâm, cô chẳng khác gì một thằng con trai.

Lý Hâm mất kiên nhẫn thu lại ánh mắt, “Ừ” một tiếng.

“Hạ Chi là con gái, lần trước anh nói sai, chọc người ta không vui nên lần này phải xin lỗi cẩn thận nhé. Sau này mọi người ở hội sinh viên ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, coi như làm bạn cũng được mà.” Liễu Na nhỏ hơi nhỏ giọng nói với Lý Hâm.

“Anh hiểu rồi.” Lý Hâm tựa như chẳng còn cách nào với Liễu Na, gật đầu đáp ứng.


Hạ Chi nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ kia của anh ta, liền phẫn nộ: “Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, nói xin lỗi xong thì về sau không được phép liên lạc với Liễu Na nữa.”

“Dựa vào cái gì chứ, chuyện giữa tôi và Liễu Na, mắc mớ gì tới cô nhỉ.” Lý Hâm lập tức bất mãn.

Hạ Chi sao chịu yếu thế, lập tức cũng ra vẻ không vui: “Không thế thì anh cho rằng tôi tới đây làm gì, thật sự tưởng tôi muốn tới nghe anh nói nhảm à?”

“Được rồi, được rồi mà, hai người đừng ầm ĩ nữa.” Liễu Na vội vàng khuyên nhủ, nhấn giọng, “Lý Hâm.”

Lý Hâm kìm nén một hơi, gắng gượng nhịn xuống, biểu tình vặn vẹo nói với Hạ Chi: “Hạ Chi, thật xin lỗi.”

Liễu Na nhìn Hạ Chi với vẻ khẩn cầu.

“Được.” Hạ Chi nói mà mặt không đổi sắc.

Liễu Na nghe được đáp án của Hạ Chi, liền cười vui vẻ: “Lần này tớ rốt cuộc cũng yên tâm. Vậy các cậu trò chuyện với nhau đi nhé, tớ có việc phải đi trước đây.”

“Cậu phải đi à?” Hạ Chi hoảng hốt nói.

Liễu Na nhìn Lý Hâm: “Ừm, có một buổi phỏng vấn nhân viên bán thời gian, tớ đến đó xem thử.”

“Cậu muốn làm bán thời gian à?” Hạ Chi còn kinh ngạc hơn. Tuy rằng Liễu Na chưa từng tỏ thái độ gì nhưng Hạ Chi nhìn ra được, cô ta rất bài xích việc làm bán thời gian ở đại học.

Liễu Na lúng túng khẽ gật đầu.

Lý Hâm bên cạnh liếc Hạ Chi, sau đó nói với Liễu Na: “Vậy em đi đi, đừng để mình vất vả quá nhé.”

Liễu Na

quơ tay về phía hai người rồi xoay người bước nhanh đi. Xác nhận Liễu Na đã đi xa, Hạ Chi không muốn tiếp tục ở đây một giây nào nữa, liền quay người định đi.

“Chờ chút!” Lý Hâm bỗng nhiên gọi Hạ Chi lại, “Anh có việc muốn nói với em.”

“Tôi không rảnh.” Hạ Chi mở miệng từ chối.

“Anh có bạn gái rồi.” Lý Hâm nói.

“Chuyện anh có bạn gái thì liên quan gì tới tôi.” Hạ Chi im lặng.

Lý Hâm cũng im lặng nhìn Hạ Chi, nhưng không biết anh ta đang nghĩ gì, vậy mà gắng gượng nhịn được, còn nở nụ cười với Hạ Chi nữa: “Hạ Chi này, ban đầu hai chúng ta cũng đâu có thù sâu oán nặng gì, dù sao cũng từng đi ăn, từng làm bạn với nhau mà. Chúng ta đừng ấu trĩ như học sinh tiểu học nữa, làm hòa đi, được không?

“Còn về Liễu Na, em ấy quá hoàn mỹ, anh không xứng với em ấy. Cho nên anh nghĩ thông suốt rồi, có lẽ tìm một người phù hợp với bản thân thì hơn. Đúng lúc hôm nay cô ấy cũng cùng tới với anh, bây giờ em đi với anh để gặp bạn gái của anh, nhé?”

Mặc dù không biết trong hồ lô của anh ta có gì, nhưng Hạ Chi cũng không phải đồ ngốc. Cô lập tức cự tuyệt: “Không đi.”

“Tống Tuyết, em qua đây đi.” Hoàn toàn không để ý tới lời từ chối của Hạ Chi, Lý Hâm xoay người gọi lớn tiếng về phía một cô nữ sinh.

Nữ sinh kia đang đứng trong đám người nhìn về sân bóng rổ, nghe được giọng Lý Hâm thì đi qua với vẻ chưa thỏa mãn.

Sau khi nhìn thấy Hạ Chi, Tống Tuyết còn cười với Hạ Chi một cái.

Nhắc tới Tống Tuyết với Hạ Chi thì cũng có vài lần duyên phận, đều là thành viên của hội sinh viên nên khó tránh khỏi việc từng gặp nhau một, hai lần.

Tống Tuyết đang học khoa Kiến trúc, mặc dù điểm đầu vào cao nhưng sau khi vào học chuyên ngành cô ấy mới biết ngành kiến trúc không hợp với mình. Lúc mới vào cô ấy vốn là sinh viên giỏi, không hiểu sao giờ lại thành học kém. Chẳng qua có đánh chết Tống Tuyết cũng không chịu đổi chuyên ngành.

“Tốt nghiệp ngành kiến trúc thì khi ra ngoài, tớ có thể nói với người khác tớ là đàn em khóa dưới của Thẩm Hàn Xuyên! Đàn em khóa dưới của bố Đường Vong Xuyên! Không có điều gì quan trọng hơn điều này đâu!”

Nói đến khoa Kiến trúc của đại học Nam Kinh, thì không thể không nhắc đến đàn anh Thẩm Hàn Xuyên đã tốt nghiệp.

Tổng giám đốc của công ty Ý Hàng, vị kiến trúc sư “hot” nhất trong ngành kiến trúc, đã từng là nhân vật nổi tiếng ở đại học Nam Kinh.

Khi biết được anh ấy và Đường Tình ở cùng nhau, còn có một đứa con trai là Đường Vong Xuyên, thì trái tim của mấy thiếu nữ u mê Thẩm Hàn Xuyên liền tan nát luôn.

Có điều cũng rất nhanh thôi, trái tim đã vỡ tan tành của đám thiếu nữ nhanh chóng được vá lại bởi tiểu thiên sứ Đường Vong Xuyên siêu cấp đáng yêu.

Mẹ ruột cưỡi gió nổi lên, nếu không phải Đường Vong Xuyên không có ý định bước vào ngành giải trí, thì hiện tại sợ là đã gây sốt mà trở thành ngôi sao nhỏ tuổi nổi tiếng rồi.


Tống Tuyết là fan cuồng của gia đình Thẩm Hàn Xuyên, vì thế mới nương nhờ ngành kiến trúc, liều mạng học tập, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là cô ấy học kiến trúc rất tệ.

Tống Tuyết cứ thế nổi tiếng trong hội sinh viên, ngày thường cô ấy cũng là một cô gái nhiệt tình và hoạt bát, nên Hạ Chi có ấn tượng rất tốt với cô ấy. Tới tận bây giờ cô cũng không hề nghĩ rằng cô ấy sẽ ở cùng với kiểu người như Lý Hâm. . .

Ban đầu Hạ Chi định trực tiếp rời đi, nhưng Tống Tuyết lại chạy tới trước mặt nên Hạ Chi đành phải dừng bước.

“Đây là bạn gái của anh, Tống Tuyết —— “

“Wow, bạn chất chơi thật đấy!” Không đợi Lý Hâm nói hết câu, Tống Tuyết đã thán phục Hạ Chi.

Không chỉ Lý Hâm không kịp phản ứng, Hạ Chi cúi đầu nhìn bản thân, cũng không hề thấy mình đẹp chỗ nào.

Áo ngắn tay cộng quần jeans cũng rất phổ thông mà?

“Áo ngắn tay Gucci, quần jeans của Stella McCartney, mình không nhận ra đôi giày, nhưng nhìn khá quen. . .” Tống Tuyết cân nhắc rồi nói, “Bộ này của cậu chắc gần vạn nhỉ, người giàu à, chúng ta làm bạn đi!”

“Khụ, ừ.” Không ngờ mặc thế này cũng bị người ta liếc mắt nhận ra, Hạ Chi vội ho một tiếng.

Lý Hâm trợn to mắt, lại quan sát Hạ Chi từ trên xuống dưới một lần, thật sự không thể nhìn ra chỗ nào trên bồ độ này của Hạ Chi có giá trị gần một vạn tệ đâu!

Không phải nói cô ta là nông thôn quê mùa ư, sao mặc nổi quần áo mắc như vậy chứ!

“Chắc là hàng nhái rồi.” Lý Hâm nhịn không được liền giễu cợt.

Không đợi Hạ Chi mở miệng, Tống Tuyết liền lườm qua: “Bản thân nhìn không biết thì đừng mở miệng nói mò chứ, lộ cái sự ngu ngốc ra liền.”

“Tống Tuyết!” Lý Hâm không hề nghĩ Tống Tuyết lại không nể mặt mình ngay trước mặt Hạ Chi như thế, liền tức đến mặt đỏ tới mang tai.

Hạ Chi xem như đã thấy rõ, Lý Hâm gọi riêng cô lại, giới thiệu bạn gái của anh ta cho Hạ Chi là muốn sỉ nhục cô. Kết quả lại không ngờ câu nói của Tống Tuyết làm cho người ta kinh ngạc đến chết chưa thôi. Cô ấy hoàn toàn không tự cảm thấy mình là bạn gái của Lý Hâm, tất cả ánh mắt đều dính lên người Hạ Chi, thổi phồng Hạ Chi lên tận mây xanh.

“Da bạn trắng thế.”

“Lông mi của bạn dài ghê.”

“Tóc nhiều còn đen, hâm mộ quá thể.”

Hạ Chi bị Tống Tuyết thổi phồng tới xấu hổ đến nơi, cũng may đúng lúc này, những tiếng thét chói tai chợt nổ trên sân bóng rổ.

Tiếng thét này giống như dời núi lấp biển, từ bên kia vọng sang bên này, vang khắp sân bóng rổ. Tháo tai nghe ra, tất cả tiếng thét chói tai đều là của nữ sinh, toàn bộ sân bóng rổ lập tức sôi trào.

“Thẩm Việt đến rồi!” Tống Tuyết cũng hét theo, rồi xoay người chen vào trong đám người.

Cái gì, Thẩm Việt? !

Hạ Chi cũng giật mình, không phải Thẩm Việt đến bể bơi à, sao lại xuất hiện ở sân bóng rổ nhỉ?

Mặc dù nghi hoặc như thế trong lòng, nhưng Hạ Chi vẫn theo bản năng đuổi theo, xông vào đám người cùng Tống Tuyết.

Chờ khi Lý Hâm lấy lại tinh thần, thì toàn bộ nữ sinh bên cạnh đều chạy vào trong sân bóng rổ, đâu còn thấy cái bóng của Tống Tuyết và Hạ Chi nữa.