Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 45: 45






“Mẹ ơi… thật ra con với Thẩm Việt chỉ mới quen nhau thôi ạ…” Hạ Chi yếu ớt nói, “Chưa tiến triển đến bước đó mà.” “Thằng bé không phải bạn trai con à?” Mẹ Hạ Chi lấy làm lạ nói, “Thằng bé nói thế với mẹ đó.”

“Đúng là bạn trai, nhưng thật ra anh ấy…” Hạ Chi gượng cười, che điện thoại nói nhỏ, “Thẩm Việt chính là người mà con kể cho mẹ lúc về nhà lần trước ấy, đại thần khoa Mỹ thuật của trường bọn con. Vì anh ấy, mà người đăng ký vào khoa Mỹ thuật của trường bọn con tăng theo từng năm, năm nay tuyển sinh rộng hơn, bố mẹ có thể xem trên tivi đấy, nữ sinh cả trường đều thích anh ấy.”

Mẹ Hạ Chi im lặng một lúc: “Chuyện này có liên quan gì đến bạn trai của con không?”

“Ầy… hình như quả thực không có liên quan gì?” Không ngờ mẹ mình lại trả lời như vậy, Hạ Chi lập tức cạn vốn.

“Mặc kệ thằng bé trông thế nào, gia đình lợi hại bao nhiêu, các con đều đang là sinh viên, nói chuyện yêu đương thôi mà, nghĩ nhiều như vậy để làm gì hả?” Mẹ Hạ Chi thấy lạ liền nói “Con bị bệnh, thằng bé chăm sóc con, còn nhận điện thoại của mẹ, nói toàn bộ tình hình của con cho mẹ nghe, để mẹ yên tâm. Mẹ thấy thằng bé này cũng được lắm.”

Thì ra buổi chiều Thẩm Việt nhận điện thoại của cô, là nói những chuyện này với mẹ à?

Hạ Chi nghe thế, liền thấy ấm áp trong lòng. Cho dù ở đầu bên kia điện thoại mẹ cô đang càu nhàu căn dặn, hay là sự quan tâm và chăm sóc của Thẩm Việt, đều làm cho cô có loại cảm giác mình luôn được người ta quan tâm và che chở.

“Hạ Chi này, lúc bà con đến thôn, nghèo lắm. Mỗi ngày phải nhặt cơm thừa canh cặn trong thôn, nhưng ông con vẫn thích bà, cho tới bây giờ cũng chưa từng chê bà bẩn. Bà ngã bệnh, ông con cũng chăm sóc bà thật tốt. Khi đã thật sự thích một người, thì sẽ không bao giờ quan tâm xem họ trông như thế nào đâu.”

“Đương nhiên, về sau ông con mới nhận ra mình nhặt được món hời lớn, cũng cho mẹ nhặt được của bở, gặp được bố con, còn sinh ra con.” Mẹ Hạ Chi khích lệ, “Con bé này, chẳng biết giống ai nữa, từ nhỏ đã nhiều tâm tư, thích suy nghĩ lung tung. Bây giờ con đang là sinh viên, chỉ cần bảo vệ tốt cho mình, cái khác mẹ chẳng hỏi đâu. Con tự quyết định, mẹ rất yên tâm về con, hiểu chưa nào?”

“Dạ.” Hạ Chi cầm điện thoại, gật đầu đáp lại.

“Bố con mới khiến mẹ lo nhất, đã nhập viện còn nhớ nhung ruộng rau của ông ấy. Hôm nay còn dặn mẹ nhớ tưới nước hộ ông ấy nữa kìa, bị mẹ mắng cho một tăng mới chịu yên!” Mẹ Hạ Chi tức giận nói, “Ông ấy lại đi mua mảnh đất to như thế, trồng toàn mấy thứ linh ta linh tinh, tưới một lượt nước mà đến tận tối làm mẹ không được ra ngoài khiêu vũ luôn!”


Hạ Chi nghe thế, nhịn không được bèn cười ra tiếng. Cô không dám kể cho mẹ nghe chuyện trước đó cũng vì mầm nhỏ mà cô phải chạy đến tận chợ Hoa Điểu, bảo sao cô lại thích mầm nhỏ như thế, thì ra là di truyền từ chỗ bố mình.

Mẹ Hạ Chi tuy mạnh miệng, nhưng lại mềm lòng. Bà ấy nói không thèm tưới nước, nhưng vẫn bỏ ra một buổi chiều để làm cho xong. Sau khi than phiền với Hạ Chi một hồi, lúc này tuy bà chưa thỏa mãn nhưng vẫn cúp điện thoại.

Mặc dù bị bệnh, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp của người bên cạnh, Hạ Chi ôm điện thoại, vui vẻ về ký túc xá, còn lờ đi cả mấy ánh nhìn chăm chăm trên đường đi.

Tuy nhiên, cô có thể phớt lờ sự chú ý của người qua đường, còn bạn cùng phòng túc xá thì lại không.

Vừa mới vào phòng, Hạ Chi liền cảm nhận được “cái nhìn chăm chúの(của) Hàn Dung “. Tuy rằng Chu Lệ không nhìn thẳng như thế, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc qua. Hạ Chi ngồi trên giường, tư thế như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nhìn các cô ấy mà không hề sợ hãi.

Cô đã sẵn sàng đón cơn bão rồi đây!

Nhưng mà đợi cả nửa ngày, Hạ Chi cũng không nghe thấy tiếng thét chói tai của hai cô ấy. Cô nghi hoặc mở to mắt, liền nghe Chu Lệ nói: “Hạ Chi, cậu cảm thấy khá hơn chút nào không, hạ sốt chưa?”

“Hả? À, hạ rồi, hiện tại có tinh thần rồi nha.” Hạ Chi khẽ giật mình, trả lời.

Chu Lệ thở phào nhẹ nhõm, còn Hàn Dung nói: “Má ơi, hôm nay sắp bị cậu hù chết rồi nè. Lúc hai bọn tớ về còn tưởng là cậu đang ngủ, nên không để ý lắm, mãi đến khi sắp tới giờ học thì mới phát hiện cậu bị sốt. Khó khăn lắm mới thay quần áo cho cậu xong, lúc đỡ cậu xuống lầu còn không cẩn thận làm cậu ngã một cú nữa, bây giờ còn đau không đó?”

Lăn từ trên cầu thang xuống, còn đụng vào mấy chỗ, nhất định là sẽ đau, Hạ Chi vội vàng lắc đầu: “Không đau đâu, các cậu không nói tớ còn chẳng cảm thấy gì.”

“Thật hả?” Chu Lệ nhìn cái trán hơi sưng của Hạ Chi, nghi ngờ nói.

“Thật mà.” Hạ Chi xua tay, nói, “Có điều, không phải tớ đã gửi tin nhắn cho các cậu rồi à?”

Hàn Dung và Chu Lệ liếc nhìn nhau: “Làm gì có, cậu gửi ở đâu?”

Hạ Chi vội vàng mở điện thoại ra xem, quả nhiên trong nhóm không có bất kỳ một tin nhắn mới nào, nội dung nói chuyện mới nhất vẫn dừng lại ở ngày hôm qua.

Cô lại rời khỏi nhóm và liếc nhìn lần nữa, lúc phát hiện Thẩm Việt có gửi tin nhắn mới, Hạ Chi ấn vào xem, bấy giờ mới phát giác tin nhắn định gửi cho Hàn Dung và Chu Lệ, cô lại gửi cho Thẩm Việt!

“Hình như tớ gửi nhầm ấy.” Hạ Chi cười nói.

Chu Lệ như có điều suy nghĩ: “Khó trách hôm nay Thẩm Việt lại đến túc xá nữ sinh…”

“Gì?” Hạ Chi nhìn các cô với vẻ hoảng sợ.

Y tá chỉ nói với cô là Thẩm Việt đưa cô tới đây, Hạ Chi còn tưởng là Hàn Dung với Chu Lệ đưa cô ra ngoài túc xá nữ sinh thì Thẩm Việt mới bế cô đi, thì ra lại là trực tiếp đi từ ký túc xá nữ ra á? !

Chẳng trách lúc cô vừa vào, nữ sinh vây xem ở túc xá còn nhiều hơn cả trong sân trường. Cô còn tưởng vì độ nổi tiếng của Thẩm Việt ở trong sân trường cao nên cô mới bị nhiều người nhìn như vậy, thì ra là thế này…

Đừng nói Thẩm Việt, một cậu trai nào đó vào ký túc xá nữ bế người ra cũng sẽ bị vây xem hóng hớt thật lâu thôi!

Cho dù đã biết chuyện này, đồng thời lúc nãy về cùng Thẩm Việt cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ chỉ cần vừa quay đầu vừa nghĩ, Hạ Chi vẫn có loại xúc động muốn che mặt đi.

Cô đã khiêm tốn nhiều năm nay, lên đại học cũng ở dí trong phòng, không hề có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng gần đây quả thực là người sợ nổi tiếng heo sợ mập, cô sợ mình không có năng lực đón nhận độ chú ý cao như vậy đâu!


“Hạ Chi…” Ngay lúc này, Hàn Dung gọi cô.

“Hả?” Hạ Chi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Hàn Dung nói, “Khi nào cậu mới kéo đại thần qua cho bọn tớ gặp đây? Chính thức giới thiệu bọn tớ làm quen với đại thần ấy?”

“Chuyện này…” Hạ Chi nhìn Hàn Dung, trong đầu không hiểu sao lại thoáng hiện câu kia của Thẩm Việt trước khi tách ra.

Chừng nào cho danh phận…

Chưa nói đến chuyện bọn họ mới quen nhau được bao lâu, nhưng bây giờ vẫn chưa được nghỉ nên cô không thể dẫn Thẩm Việt về nhà. Vậy ý của Thẩm Việt hẳn là, bảo Hạ Chi dẫn anh đi gặp bạn bè để thừa nhận thân phận bạn trai?

Cũng xem như là cùng một chuyện với chuyện Hàn Dung đang nói bây giờ?

Hạ Chi chưa từng nói chuyện yêu đương đang rất cố gắng suy xét.

Hàn Dung đợi một lúc cũng không thấy Hạ Chi trả lời, còn tưởng Hạ Chi không chịu, vội vàng nói: “Bọn tớ có bắt đại thần phải mời bọn tớ ăn cơm đâu. Chẳng qua bây giờ khắp trường đều biết chuyện của cậu với Thẩm Việt, làm bạn cùng phòng của cậu, bọn tớ lại chỉ từng gặp Thẩm Việt tổng cộng

hai lần, lần thứ hai còn là ngày hôm nay cậu bệnh. Vì lo lắng cho sức khỏe của cậu, bọn tớ nào còn nghĩ đến những chuyện trai gái gì đó nữa”. “Lỡ như người khác hỏi bọn tớ là có biết Thẩm Việt không, bọn tớ nói biết, nhưng Thẩm Việt căn bản không nhớ nổi bọn tớ là ai, vậy chẳng phải sẽ xấu hổ à!

“Còn nếu nói không biết đi, thì lạ à nha, với cái tính của tớ thì chắc chắn phải biết chớ, đúng không Chu Lệ, đúng không đúng không đúng không!”

Chu Lệ cười với Hàn Dung: “Tớ… gần đây khá bận.”

“Ồ? !”Hàn Dung lập tức nheo mắt lại, nhìn Chu Lệ bằng ánh mắt uy hiếp.

Vừa đúng lúc này, điện thoại của Chu Lệ bỗng nhiên đổ chuông, cô ấy vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó mở giao diện Wechat ra, quơ quơ với Hàn Dung: “Diêm Vương đến đòi nợ đây này, thần thiếp đâu có nói láo.”

Hàn Dung nhìn hai chữ “Cao Dịch” trên màn hình, chợt cười “Ha ha”: “Chu Lệ này, tớ thấy không bằng cậu rút khỏi nhóm đi. Về sau Hạ Chi ở cùng với Thẩm Việt, thì xác suất gặp được đại thần của bọn mình sẽ cao hơn người khác nhiều. Cậu có vấn đề gì về chuyên ngành cứ hỏi thẳng Thẩm Việt luôn, còn liên quan đến Cao Dịch làm gì nữa!”

Sau khi được Cao Dịch thêm vào nhóm kia, thì trong khoảng thời gian này Chu Lệ ngoài phải lên lớp học kiến thức chuyên ngành, lúc tan học còn phải làm rất nhiều nhiệm vụ, đến phim truyền hình cũng ít được xem.

Hạ Chi thấy Chu Lệ bận bịu tứ phía, nhớ lại trước đó Chu Lệ từng nói là sẽ cố gắng thể hiện trong nhóm, hi vọng có thể có được cơ hội được Thẩm Việt chỉ dẫn. Thế là Hạ Chi vội vàng nói: “Nếu không thì, hôm nào tớ hỏi Thẩm Việt thử, bọn mình hẹn ngày cùng ăn bữa cơm, các cậu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi anh ấy, đừng khách sáo làm gì.”

“Quào!” Rốt cuộc cũng được Hạ Chi cho phép, Hàn Dung lập tức kích động gào lên, “Chu Lệ, nhanh rời nhóm đi, nói cho Cao diêm vương biết, cậu có cửa khác rồi, không cần anh ta nữa!”

Chu Lệ cười nói: “Tuy anh Cao rất biến thái, nhưng con người đâu có tệ. Mà năng lực chuyên ngành của anh ấy rất cao, giao thiệp cũng rộng, tớ vẫn nên tiếp tục học thôi.”

“Không phải chứ, tớ nghe người ta nói, bình thường anh ta rất lạnh lùng, lúc phê bình cũng vô cùng nghiêm khắc, không lưu tình chút nào đâu.” Hàn Dung nói, “Nhưng nếu cậu hỏi đại thần, đại thần nể mặt Hạ Chi, nhất định sẽ đối xử nhẹ nhàng với cậu.”

“Để tớ xem lại đã.”Chu Lệ nói.

Hàn Dung từ trên nhìn xuống Chu Lệ, một lúc lâu mới thu ánh mắt về. Thấy Hạ Chi vẫn đực mặt ngồi ở bên cạnh, Hàn Dung liền nói: “Vậy thì Hạ Chi, cậu hẹn ngày rồi nói với bọn tớ đi.”


Hạ Chi nghĩ đến Thẩm Việt, khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Được rồi, vậy cậu nghỉ sớm đi, mở nước nóng trong phòng tắm cho cậu rồi đấy, đảm bảo bỏng chết cậu, nhanh đi tắm đi.” Hàn Dung nói.

Bây giờ đang là mùa hè, ngày hè thời tiết nóng bức, tuy đám Hạ Chi không đến mức tắm rửa bằng nước lạnh, nhưng nhiệt độ nước đều pha tương đối thấp, bình thường rất ít khi mở nước nóng trước để tắm rửa.

Hôm nay lúc hạ sốt đã ra mồ hôi đầy người nên Hạ Chi không nhiều lời nữa, mà đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới khoan khoái trở lại giường mình.

Một ngày không gặp, mầm nhỏ cũng không có thay đổi gì quá lớn. Hạ Chi lấy di động chụp cho mầm nhỏ một tấm như bao ngày, rồi tải về máy vi tính.

Ngày nào cũng nhìn, nên bằng mắt thường rất khó nhận ra sự thay đổi của mầm nhỏ, nhưng nếu chụp ảnh lưu lại mỗi ngày là có thể nhận ra sự phát triển rõ rệt của nó.

Hạ Chi vừa lưu ảnh, vừa tiện tay lật mấy tấm ảnh đã chụp lúc trước. Sau đó, tầm mắt Hạ Chi bị cố định.

Giống hệt tuần trước, mầm nhỏ không cao nữa à?

Bình thường tuy nó phát triển chậm, nhưng so sánh một chút vẫn sẽ phát hiện ra nó mọc cao hơn. Nhưng bắt đầu từ tuần trước đến bây giờ, ròng rã một tuần trôi qua, ngoài mầm xanh cao nhất đã đổi màu đậm hơn, thì thân mầm nhỏ không hề dài ra, cũng không có dấu hiệu sẽ mọc ra lá mới.

Hạ Chi thấy hơi nghi hoặc liền xoay người, cẩn thận quan sát chỗ cao nhất của mầm nhỏ. Cuối cùng cô phát hiện ra ở giữa đỉnh hình như có nhiều hơn một cái nụ rất nhỏ, nhìn hình dạng này thì chẳng giống lá cây.

Hạ Chi nuôi mầm nhỏ lâu như vậy, cũng không phải chưa từng lên mạng tìm xem mầm nhỏ thuộc giống cây nào, nhưng cô có tìm thế nào cũng không ra. Cô gửi câu hỏi lên diễn đàn, còn bị người ta trêu là nó có phải giống mới chưa được phát hiện hay không nữa.

Dẫu sao cũng chỉ là một cái cây không rõ loài, còn không dễ phân biệt như động vật. Lâu dần, Hạ Chi cũng từ bỏ, chỉ có thể dựa vào bản thân mà tự tìm tòi.

Bây giờ nhìn cái nụ nhỏ này, Hạ Chi rơi vào trầm tư.

Từ lúc mầm nhỏ đâm chồi đến nay, đã sắp được hai tháng. Với tốc độ sinh trưởng của mầm nhỏ, còn cả kích thước hiện tại của nó, cho thấy rõ hình dáng của nó tương đối nhỏ, phù hợp là cây trong chậu.

Luật chung trong tự nhiên, kích thước càng nhỏ, tốc độ tăng trưởng sẽ càng nhanh. Hiện tại mầm nhỏ đã không cao thêm suốt một tuần nay, lại nhiều thêm một cái nụ nhỏ.

Chẳng lẽ, nó chuẩn bị nở hoa kết hạt rồi?