Hạ Chi chạy như điên, tận đến trước cổng túc xá nữ sinh mới chạy chầm chậm lại. Cô vừa thở phì phò vừa đi từ từ về ký túc xá. Nhưng nhịp tim của cô vẫn đập rất nhanh.
Cô dùng tay đè lên lồng ngực mình, cảm giác được trái tim đập “Thình thịch”, lại nhịn không được mà đưa tay sờ lên môi.
Cứ thế mà bị hôn!
Quả thực giống như nằm mơ ấy.
Hạ Chi thậm chí còn quay đầu nhìn về hướng tòa nhà Đức Viễn đến mấy lần, rồi nghi ngờ có phải mọi thứ vừa nãy đều là do mình tưởng tượng ra hay không.
Mặc dù cô đã thầm thích đại thần từ rất lâu rồi, nhưng trên thực tế cô lại chưa từng có tiếp xúc quá thân mật với Thẩm Việt. Giữa Thẩm Việt và cô, đừng nói là loại mập mờ của người yêu nhau, thậm chí cô với anh còn không qua lại nhiều bằng cô với Lý Hâm nữa.
Lại thêm Thẩm Việt thường hay xuất quỷ nhập thần, dáng vẻ người sống chớ lại gần, nên Hạ Chi càng nghĩ càng hoài nghi, mọi thứ ban nãy, thật sự không phải ảo tưởng do tự cô ý dâm ra đấy chứ?
Ôm theo sự nghi ngờ bản thân mở cửa vào phòng túc xá, Hạ Chi vừa vào phòng đã thấy Hàn Dung và Chu Lệ đang ngồi trước bàn sách của riêng mình. Hàn Dung đang chơi máy tính, màn hình máy tính của Chu Lệ thì đen thui, hình như đang ngẩn người.
Nhưng sự chú ý của Hạ Chi lực lập tức bị một nơi khác hấp dẫn.
Phần giường của Liễu Na, lúc này đã trống không, chẳng còn thứ gì.
“Sao về sớm vậy?” Hàn Dung nhìn thấy Hạ Chi, kinh ngạc nói.
Chu Lệ cũng xoay người đối mặt với Hạ Chi, dè dặt nhìn cô.
“Ầy…” Hạ Chi vẫn chưa nghĩ ra phải nói chuyện phát sinh vừa nãy thế nào, liền tạm thời không trả lời Hàn Dung mà chỉ chỉ về chỗ Liễu Na, nói “Cậu ta dọn đi rồi à?”
Hàn Dung kể lại chuyện của Liễu Na lần nữa.
Hạ Chi cũng khẽ giật mình.
Bình thường mà nói, nếu sinh viên bị bắt vì gian lận đều là cảnh cáo một lần trước, cùng lắm thì thông báo phê bình mà thôi. Nghiêm trọng hơn, thì cũng chỉ ở lại trường một năm gì đó. Việc hủy bằng cấp và khuyên nghỉ học được thực hiện cùng lúc, là đãi ngộ của sinh viên dạy mãi không sửa mới có. Hạ Chi cũng không nghĩ tới lần này đại học Nam Kinh lại xử phạt nghiêm khắc như vậy, đuổi học Liễu Na luôn.
Có điều nghĩ lại, nếu chuyện gian lận lần này chỉ phát sinh trong trường, thì có lẽ đại học Nam Kinh sẽ không làm như thế.
Nhưng vì có người tố cáo bằng tên thật, vạch đến trước mặt lãnh đạo cấp trên, khiến lãnh đạo cấp trên đã đặc biệt cùng lãnh đạo nhà trường điều tra chuyện này. Trần Kiến Thụy trộm đề thi, Liễu Na không chỉ là tòng phạm, còn lựa chọn giấu giếm, đùa giỡn mọi người xoay quanh, chọc giận phía nhà trường, nên xử phạt nặng để răn đe cũng là hợp tình hợp lý.
Liễu Na rời đi, tuy Hạ Chi được thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút gút mắc trong lòng. Hạ Chi ngồi vào ghế của mình, nhìn chiếc giường trống không bên cạnh, trong đầu cô toàn là hình ảnh sống chung với Liễu Na trong một năm qua.
Có lẽ lúc trước cô nên nghe lời bố mẹ, sống một mình ở chỗ gần đại học Nam Kinh hẳn sẽ tốt hơn bây giờ.
“Hạ Chi, sao mới giờ mà cậu đã về rồi?” Hàn Dung nhẫn nhịn cả buổi, vẫn nhịn không được lại phải hỏi lần nữa, “Cậu không sao chứ, gặp Thẩm Việt không?”
Hạ Chi lấy lại tinh thần, phát hiện hai cô ấy đang nhìn mình với vẻ lo lắng, thì lập tức hiểu rằng sợ là các cô ấy đang nghĩ đến cuộc hẹn của cô với Lý Hâm lần trước.
Mặc dù cô mất đi Liễu Na, nhưng vẫn thu hoạch được sự quan tâm đến từ bạn cùng phòng.
Hạ Chi thấy dễ chịu hơn một chút, vội vàng nói: “Không có gì hết, gặp được anh ấy rồi.”
Sắt mặt Chu Lệ lập tức trở nên tái nhợt, vừa thấp thỏm vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Hạ Chi. Chẳng qua vì Hàn Dung bên cạnh cứ gào lên, nên Hạ Chi không chú ý đến sự khác thường của cô ấy.
Hàn Dung: “Sau đó thì sao? Tính đến lúc cậu về tới đây, thì thời gian cậu ở chung với Thẩm Việt… chưa quá nửa giờ đâu?”
Mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên.
Nửa tiếng ngắn ngủi, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện đấy.
“Tớ chờ ở dưới lầu một lúc, không thấy Thẩm Việt tới, liền lên lầu xem thử. Kết quả…” Dưới sự thúc giục của Hàn Dung, Hạ Chi càng nói càng nhăn nhó. Lúc nói đến chỗ hôn, cô hợi ngượng nên che mắt và mặt lại, nói nhanh một câu.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Hàn Dung với Chu Lệ lên tiếng, Hạ Chi bèn tách ngón tay, lén nhìn các cô ấy, liền thấy hai cô ấy đều đực mặt mà nhìn mình. Hàn Dung càng trực tiếp hơn, cô ấy đứng lên đi đến trước mặt Hạ Chi, bóp ngón tay, nâng cằm Hạ Chi lên.
Hạ Chi nhìn cô ấy với vẻ mờ mịt.
“Là cái miệng này, được đại thần hôn? ? !”
Hạ Chi vội vàng dùng tay che miệng lại, đẩy ngón tay Hàn Dung ra: “Đau đau đau đau, thả ra thả ra.”
“Hạ Chi, cậu xác định cậu không nằm mơ đó chớ?” Hàn Dung đỏ mắt nhìn Hạ Chi.
“Thật ra tớ cũng rất nghi ngờ.” Hạ Chi nói thật.
“Tốt rồi, chúc mừng cậu nhé Hạ Chi.” Chu Lệ bỗng nhiên nói, “Tớ đã sớm nhìn ra, Thẩm Việt rất thích cậu.”
“Tốt cái gì chứ, cậu thật sự tin là Thẩm Việt thích cậu ấy hả?” Khác với Chu Lệ, sau khi Hàn Dung nghe xong thì lại nói, “Bọn họ mới gặp nhau được mấy lần, mới ở chung được bao lâu chứ? Thẩm Việt là ai nào, nếu anh ấy dễ động lòng như thế, dễ yêu như thế, thì anh ấy đã không phải là đại thần trong truyền thuyết rồi.”
“Nhưng người như Thẩm Việt, nếu đã không thích, anh ấy sẽ không bao giờ xuống tay.” Chu Lệ chân thành nói.
Hạ Chi nhìn hai người bọn họ liền phát hiện, rõ ràng là ban ngày Hàn Dung vẫn còn cổ vũ cô, Chu Lệ giữ ý kiến phản đối. Đến bây giờ thì ngược lại, lại biến thành Chu Lệ chọn ủng hộ, còn Hàn Dung phản đối.
“Cũng không phải tớ nói là đại thần không tốt, người có thể ở cùng một chỗ với anh ấy, đương nhiên là vinh quang tối cao!” Hàn Dung vội vàng nói, “Lần đầu tiên Hạ Chi của chúng ta yêu đương, được ở cùng đại thần là chuyện siêu cấp may mắn. Chỉ là Hạ Chi à, tớ cảm thấy cậu vẫn phải chuẩn bị tâm lý cho tốt về mọi mặt, vì dù sao đối phương của cậu cũng là đại thần mà.”
Hạ Chi gật đầu.
“Bình thường Thẩm Việt căn bản không gặp nữ sinh, bỗng nhiên xúc động như vậy thì khẳng định là có nguyên nhân.” Chu Lệ cắn răng, nói, “Anh ấy thích cậu như thế, cậu phải nắm thật chặt đấy, tuyệt đối đừng để anh ấy lạnh tâm, vậy thì đáng tiếc lắm.”
Hàn Dung nói: “Chuyện các cậu hôn nhau, ngoài hai người bọn cậu ra thì không có ai biết nữa đúng không?”
Hạ Chi lắc đầu.
“Tớ cảm thấy cứ giữ bí mật trước đã, yên lặng xem biến đổi, chớ cuống lên mới được.” Hàn Dung nói, “Cẩn thận trở thành kẻ thù chung của cả trường đấy. Dù rằng không phải ai cũng ngây thơ như vậy, nhưng nữ chính trên trang đầu của diễn đàn tuyệt đối chạy không thoát đâu.”
Hạ Chi bị dọa sợ vội vàng xua tay.
Chỉ thi được hạng nhất toàn khoa thôi, mà cô đã sắp không chịu nổi áp lực rồi đây. Có thêm xì căng đan với đại thần, vậy không phải sẽ đè cô chết tươi luôn sao.
“Tớ thấy cứ thuận theo tự nhiên, mà theo Thẩm Việt thôi, tuyệt đối không có vấn đề gì cả.” Chu Lệ nói, “Hạ Chi, cậu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cậu, người bình thường không chạm tới chuyện tốt như vậy đâu. Không phải cậu rất muốn thoát kiếp độc thân à, không có ai thích hợp với cậu hơn Thẩm Việt cả, chủ động chút đi, đừng sợ.”
Hạ Chi nhìn hai cô ấy cậu
một lời, tớ một câu, đành phải lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu. Mãi cho đến khi thảo luận xong, trong lòng cô vẫn là rối bời. Chuyện tình cảm, quả nhiên không giống giải đề, căn bản không hề có một đáp án chính xác, nên người khác có nói nhiều nữa cũng vô dụng.
Sắp sửa đi ngủ, Hàn Dung bỗng nhiên thò đầu ra khỏi giường rồi nhìn Hạ Chi: “Hạ Chi này, cậu thật sự hôn môi với đại thần à, không phải nằm mơ thiệt hả?”
Hạ Chi sờ lên bờ môi vừa mới bôi son dưỡng trước khi ngủ, nói đùa: “Lần sau mà hôn sẽ chụp cho cậu xem.”
“Cút cút cút cút! Khỏi bạn bè gì nữa! Tớ phải vào mộng gặp đại thần mới được!” Hàn Dung hừ một tiếng, xoay người lăn vào giữa giường.
Hạ Chi bò lên giường mình, liếc mắt liền thấy mầm nhỏ an tĩnh nằm bên giường. Cô mãn nguyện nằm xuống, vừa mới nằm xong, liền nhận được một tin nhắn.
Ấn mở ra xem, lại là Chu Lệ gửi tới.
Mọi người ở chung phòng, Chu Lệ nằm ngay bên cạnh, có lời gì không thể nói thẳng sao?
Chu Lệ: 【 Hạ Chi, hôm nay tớ đã làm một chuyện sai lầm, đặc biệt có lỗi với cậu, cũng may kết quả cuối cùng không quá xấu, thật xin lỗi. 】
Hạ Chi: 【 Sao thế, có chuyện gì vậy? 】
Chu Lệ bên kia dừng một lúc lâu, mới có tin nhắn trả lời: 【 Tớ không còn mặt mũi để nói ra, chỉ dám nói xin lỗi với cậu. Tớ hi vọng nếu sau này có ngày cậu phát hiện ra chuyện này, thì đừng ghét tớ nhiều nhé. Bây giờ tớ đã tỉnh táo, cũng cảm thấy mình bị rớt não, ngu thấy sợ, về sau tớ tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa. Ngoài ra, tối nay tớ có gặp được Thẩm Việt, nhận ra anh ấy thật sự rất thích cậu, nên cậu cứ yên tâm đi cùng anh ấy nhé. 】
Hạ Chi: 【 Xoa một cái, mặc dù tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó không hề tạo thành ảnh hưởng gì với tớ. Tớ là người lớn nên không chấp trẻ nhỏ, tạm thời tha cho cậu đó. Thẩm Việt ấy… tớ cũng không biết rốt cuộc Thẩm Việt nghĩ như thế nào, có thể tối nay anh ấy uống rượu, cũng có thể là chơi trò nói thật hay mạo hiểm với bạn cũng nên… 】
Chu Lệ: 【 Dù sao tớ cũng rất yêu quý các cậu, cố lên ^_^ 】
Hạ Chi nhìn khuôn mặt cười Chu Lệ gửi tới, tuy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng cô lại thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Hai người chúc nhau ngủ ngon xong, Hạ Chi liền xoay người nhìn mầm nhỏ rồi ngẩn người hơn nửa ngày. Sau đó cô sờ nhẹ lên chiếc lá to nhất, nhỏ giọng nói: “Bà nội ơi, hình như cháu đang yêu rồi.”
“Lúc này không thể dẫn bà đi gặp anh ấy, để bà xem thử, vì bọn cháu không thể làm ra vẻ, nên phải cẩn thận chút.”
“Chờ anh ấy trở thành cháu rể của bà, sẽ để anh ấy tới thăm bà, được không ạ?”
“Tự nhiên bị hôn… cháu hoàn toàn không có chuẩn bị. Có điều, môi anh ấy mềm y như trong tưởng tượng của cháu vậy…”
Hạ Chi vừa nói, vừa nghĩ lại những chi tiết kia, liền thấy xấu hổ thật sự. Ngay cả mầm nhỏ cô cũng không định nhìn nữa, mà đưa tay lên che đầu, trốn vào trong chăn cười trộm.
** **
Lúc Hạ Minh về ký túc xá, quả nhiên thấy bàn đọc sách sáng đèn, Thẩm Việt đang ngồi trên ghế, dựa vào cửa sổ. Trong sương trắng mờ mịt của ly trà nhạt, thứ anh cầm trên tay chính là… sách chòm sao?
“Cậu đọc cái này làm gì thế?” Hạ Minh dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm liền lộ vẻ ngây ngốc mà hỏi. Có thế nào anh ấy cũng không ngờ có ngày Thẩm Việt lại đọc loại sách của con gái.
Thẩm Việt khép sách lại, để qua một bên: “Học tập kinh nghiệm.”
Hạ Minh lập tức nhớ lại chuyện xảy ra dưới tòa nhà dạy học vào hôm nay, bèn vọt tới trước mặt Thẩm Việt rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Là một cô em thật á?”
Thẩm Việt vừa định nói gì đó, thì biểu tình trên mặt đột nhiên đình trệ.
Giọng Hạ Chi đang truyền đến đứt quãng.
Có thể bởi vì giọng rất nhỏ, nên anh không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ có thể nghe được loáng thoáng là cô đang nói chuyện.
Giọng nói xuất hiện rất ngắn, khoảng hai, ba giây là biến mất. Theo âm thanh biến mất, cảm giác bị đụng chạm như có như không kia cũng ngừng lại.
Thẩm Việt nhìn Hạ Minh trước mắt còn đang chờ đáp án của anh.
“Sau này hãy gọi là chị dâu.” Thẩm Việt nói.
Hạ Minh: “! ! !”
Hạ Minh: “Chẳng lẽ cậu đã… ăn xong lau sạch… chị dâu rồi?”
Thẩm Việt bật cười.
Người bị ăn khô lau sạch phải là anh mới đúng.
“Ê Ê, cậu đừng có mà không nói lời nào, mau nói cho rõ ràng đi!” Hạ Minh thấy Thẩm Việt đứng dậy như muốn đi, liền lải nhải sau lưng Thẩm Việt.
“Đến giờ làm việc, xin đừng quấy rầy.” Thẩm Việt xoay người nói một câu, sau đó đóng cửa phòng làm việc một cách vô tình.
Để lại chú chó độc thân là Hạ Minh đứng tại chỗ tức đến mức giậm chân, nhưng chẳng thể làm gì.