Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 17: 17






“Liễu Na có quen trưởng ban Trần, nên anh ta mới cho cậu ta theo.” Tống Tuyết nhỏ giọng nói bên tai Hạ Chi, “Đã xếp đủ người, vốn không vào được nữa. Kết quả vừa đúng lúc bạn nói với mình có thể không tới được, nên trống ba chỗ. Bên trưởng ban Trần tạo áp lực lên mình, đành cho cậu ta đi theo.” “Gây phiền phức cho bạn rồi, xin lỗi nhé.” Hạ Chi nói xin lỗi.

“Sao đâu mà, cũng không phải là bạn cố ý. Mà có phải bạn xảy ra mâu thuẫn với Liễu Na không, mình nghe được có tin đồn rằng các bạn suýt đánh nhau ở ký túc xá đấy?” Tống Tuyết tò mò nói.

“Làm gì khoa trương đến vậy, chỉ là lấy lại mấy thứ mình tặng về thôi ấy.” Hạ Chi nói.

Tống Tuyết nhớ lại hôm qua mình vừa gặp Hạ Chi và có nói cho cô ấy biết sự thật, Hạ Chi quay đầu về nhà đã trực tiếp xé mặt Liễu Na rồi. Dứt khoát và nhanh nhẹn như thế, khiến cô ấy cũng phải khen ngợi.

Hơn nữa, nhìn kiểu này, chỉ sợ là Liễu Na phải ăn trái đắng trong tay Hạ Chi rồi, chắc là bị Hạ Chi đánh mà không kịp chuẩn bị gì hết.

Người khác thì sợ mích lòng người nổi tiếng như Liễu Na, nhưng Tống Tuyết thì không. Cô ấy ở hội sinh viên có quan hệ rộng hơn Liễu Na, mà nếu so sánh với Liễu Na, thì kiểu nhà giàu mà khiêm tốn như Hạ Chi lại càng đáng giá để cô ấy kết thân hơn.

Nghĩ đến đây, Tống Tuyết nhắc nhở: “Vậy hôm nay bạn nên cẩn thận chút nhé, vừa nãy trên xe, có vẻ trưởng ban Trần có quan hệ rất tốt với Liễu Na đấy. . .”

Hạ Chi khẽ gật đầu.

Tống Tuyết nói: “Có điều rốt cuộc Chu Lệ bị gì thế, sao đang yên lại bỗng nhiên phải đến bệnh viện chứ?”

Hạ Chi kể đại khái tình huống của Chu Lệ một lần, Tống Tuyết lập tức lộ ra vẻ thông cảm.

Các cô là nữ sinh, cũng đều thích Thẩm Việt, đương nhiên có thể hiểu tâm trạng của Chu Lệ bây giờ: “Biết nguyên nhân dị ứng chưa? Hiện tại bạn ấy không sao chứ?”

“Đang chờ tin, nhưng bác sĩ có nói, mấy kiểu dị ứng cấp tính này thường tới nhanh mà đi cũng nhanh, hẳn sẽ hồi phục nhanh thôi.” Hạ Chi nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, Trần Kiến Thụy kéo Liễu Na đi tập hợp mọi người lại một chỗ để điểm danh.

Sau khi xác nhận tất cả thành viên đều đến đông đủ, Trần Kiến Thụy lại lặp lại nhiệm vụ hôm nay lần nữa.

Trước tiên là mang đồ vào công viên, sau khi xếp đồ xong sẽ dẫn mọi người đi thăm công viên. Mười giờ bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, sau khi cơm nước xong xuôi sẽ là hoạt động tự do. Bọn họ không được rời công viên, vì ba giờ chiều phải bắt đầu dọn đồ, rồi giúp các cô chú lao công quét dọn công viên.

Sau khi Trần Kiến Thụy nói xong, một chiếc xe tải cỡ nhỏ chạy đến ngoài cổng công viên Bích Hồ. Một tổ thành viên hội sinh viên khác bước xuống từ trên xe: “Trưởng ban, tới khuân đồ này!”

Trần Kiến Thụy vung tay lên, dẫn mọi người tụ tập trước xe van.

Tổ của Hạ Chi là thành viên khoa Mỹ thuật, nữ nhiều nam ít, mà Thẩm Việt lại còn chưa tới. Hiện tại tổng cộng có mười lăm người, nhưng chỉ có năm nam.

Trần Kiến Thụy là trưởng ban tổ chức, đứng chung một chỗ với Liễu Na không hề động tay, nên bốn nam sinh khác của hội sinh viên đành phải đi lên khuân đồ.

Đồ ăn của mười mấy người, cộng thêm nồi, chén, đũa, thau linh tinh, mặc dù đều đã đóng thùng nhưng gộp lại vẫn là một đống lớn.

“Sao nhiều thế này?” Hạ Chi hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói với Tống Tuyết, “Không phải đã nói trong công viên có chỗ chuyên cho người ta thuê đồ làm bếp tự phục vụ à? Còn đồ ăn, bên trong cũng có bán mà.”

Tống Tuyết hạ giọng nói: “Mình cũng có ý này, nhưng Trần Kiến Thụy nói đồ trong công viên đắt, mua bên ngoài mang vào khá là rẻ, còn nói mình phô trương, lãng phí, lạm dụng công quỹ nữa kìa. Thế nên anh ta tự nhận làm, hoạt động lần này đều do anh ta sắp xếp toàn bộ hết.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, sợ là không chỉ mình Hạ Chi, mà những người khác cũng bị đống đồ to đùng này làm cho sợ ngây người.


Hạ Chi nhìn thoáng qua Trần Kiến Thụy, ánh mắt bất giác lướt qua người Liễu Na.

Nói đến Trần Kiến Thụy, dù sao cũng là trưởng ban tổ chức, là nhân vật số một trong hội sinh viên.

Nghe nói gia cảnh nhà anh ta khá giả, bố mẹ cũng đều tốt nghiệp từ đại học Nam Kinh. Lúc anh ta vào trường liền được kéo vào hội sinh viên, cho anh không ít quyền hạn. Nghe nói lúc trước còn có tin đồn là anh ta có hi vọng được làm hội trưởng hội sinh viên nữa.

Đại học Nam Kinh đâu phải đại học chui, các hội trưởng hội sinh viên khóa trước về cơ bản chẳng có ai tầm thường, mà dù có tầm thường thật thì chỉ cần dựa vào cái danh này, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ có lợi ích vô hạn.

Đáng tiếc Trần Kiến Thụy lại lười, làm việc thì không tích cực. Anh ta vào hội sinh viên được một năm nhưng chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng chỉ có thể vớt một chức trưởng ban.

Hơn nữa trưởng ban như anh ta cũng là hữu danh vô thực. Vì đã biết hội trưởng đều không đi tranh thủ, trưởng ban lại càng lười quản lý hơn, toàn bộ trong trong ngoài ngoài ban tổ chức đều do một tay Tống Tuyết nhọc lòng, giống như chuyện mời Thẩm Việt ở sân bóng rổ lần trước vậy.

Nhưng bất luận là thực lực hay thành tựu của Thẩm Việt đều vượt xa cơ số người trong đại học Nam Kinh. Thường ngày anh cũng rất ít tiếp xúc với đám sinh viên, mà nếu bên trên có trao đổi chuyên ngành, anh cũng sẽ cùng thảo luận với tất cả giáo viên của đại học Nam Kinh. Bởi vậy đám sinh viên của đại học Nam Kinh luôn cho rằng, mặc dù Thẩm Việt là sinh viên, nhưng địa vị lại còn cao hơn cả giáo viên.

Muốn mời một người như vậy tới tham gia hoạt động dã ngoại, vốn nên là trưởng ban như Trần Kiến Thụy ra mặt, mới là đủ tôn trọng. Nhưng việc này vừa nhìn là biết khổ sai, cơ bản không thể thành công nên liền rơi xuống đầu Tống Tuyết, kết quả cô ấy lại thành công.

Lúc cùng uống cà phê ở quán cà phê lần trước, Hạ Chi còn nghe Tống Tuyết nói thẳng, hoạt động dã ngoại lần này là do cô ấy toàn quyền tổ chức toàn bộ. Bây giờ mới được một ngày, vậy mà mọi thứ đã bị Trần Kiến Thụy cướp đi. . .

“Chỉ dựa vào bốn sinh viên nam sợ là không kịp đâu, vào đó còn phải xếp đồ, xếp xong rồi sau khi đi thăm công viên còn phải về nấu cơm. Thời gian gấp gáp lắm, các bạn sinh viên nữ à, hãy cùng hành động thôi, dù sao những đồ này mỗi người đều có một phần.” Trần Kiến Thụy nói xong liền sai Tống Tuyết, “Tống Tuyết, cô tổ chức mấy bạn nữ khuân đồ đi.”

Các nữ sinh lập tức mặt mày ủ rũ.

Mọi người đều biết hôm nay Thẩm Việt sẽ tới, nên ngoài Hạ Chi ra thì gần như tất cả đều dốc lòng ăn mặc một phen. Người đeo giày cao gót mảnh khảnh như Liễu Na không nhiều, nhưng mang giày gót thấp hoặc đế bằng, mặc cả váy ngắn thì lại không ít, trong đó có cả Tống Tuyết. Hôm nay cô ấy cũng vất vả trang điểm nhẹ nhàng một phen, còn mặc một chiếc váy dài màu trắng nữa. Tuy rằng váy dài sẽ không lộ hàng, nhưng không cẩn thận mà bị đụng một cái là bẩn ngay.

Trần Kiến Thụy đã lên tiếng, Tống Tuyết chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thế này đi, nam sắp đồ ra trước, đồ nhẹ thì chia cho nữ; mấy bạn nữ đến đứng trước mặt tôi ấy, xếp thành một đội, chúng ta đi từ từ, không cần vội.”

Mặc dù Hạ Chi gần Tống Tuyết, nhưng cũng không nên là người đứng đầu tiên. Sau khi các nữ sinh đứng vào chỗ, Hạ Chi mới đi đến. Còn chưa kịp đứng vững, cô đã thấy Liễu Na đi tới đứng trước mặt cô: “Hạ Chi.”

Hạ Chi gật đầu lấy lệ với cô ta.

Liễu Na nhìn biểu tình của Hạ Chi, thấy hơi mất mát bèn cúi thấp đầu, xoay người yên lặng đứng đấy, ngón tay xoắn xuýt thành một cuộn.

Người bình thường sợ là sẽ mềm lòng với Liễu Na rồi, dầu gì cũng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, ít nhiều cũng cho cô ta chút mặt mũi, nhưng Hạ Chi thì không. Cô hoàn toàn không thèm để ý tới Liễu Na, chỉ chuyên tâm nhìn về phía trước.

Hạ Chi và Liễu Na đứng cuối đội ngũ, lúc đến lượt các cô, Tống Tuyết đã bê đồ, dẫn đầu một nhóm nữ sinh đi vào công viên.

Bên nam sinh cũng chỉ còn lại Trần Kiến Thụy và một thành viên hội sinh viên ở lại xếp đồ. Thấy Liễu Na và Hạ Chi đi tới, Trần Kiến Thụy nhìn những thứ xếp trước mặt Liễu Na, sau đó ôm một cái thùng đưa cho Liễu Na: “Thùng này hơi lớn, em chuyển được không?”

“Không sao ạ.” Liễu Na đáp.

Trần Kiến Thụy đưa cái thùng tới tay Liễu Na.

Liễu Na cố hết sức dùng hai tay ôm lấy cái thùng, cẩn thận xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Trần Kiến Thụy nói, lại cầm một cái túi bên cạnh, để lên trên cái thùng Liễu Na đang ôm: “Chẳng còn bao nhiêu đồ, bê thêm cái này nữa nhé, cố lên.”

“Ừm!” Liễu Na nói, ôm thùng run rẩy rời đi.

Thùng cao khoảng nửa mét, Liễu Na ôm thùng vào trong ngực, cái thùng gần như che mất nửa khuôn mặt của cô ta.

Không nhìn thấy phía trước, Liễu Na giẫm lên giày cao gót, cố hết sức mà đi, lảo đảo đi vào công viên.

Sau khi Liễu Na đi, đến lượt Hạ Chi. Trần Kiến Thụy nói với Hạ Chi: “Liễu Na chuyển cái to rồi, còn lại để nam sinh bọn tôi bê là được, cô xách túi nhỏ này đi.”

Nói xong, Trần Kiến Thụy nhấc một cái túi bảo vệ môi trường màu xanh lá nặng trĩu, đưa cho Hạ Chi.

Nếu là sinh viên sống ở thành phố, sợ là cứ thế ngu ngốc nhận lấy xách đi.

Nhưng Hạ Chi từ nhỏ đã sống ở thị trấn, lúc học tiểu học thậm chí còn theo bố mẹ đến xem họ hàng gặt lúa, đương nhiên cũng luyện ra chút năng lực phân biệt.

Cái thùng Liễu Na bế, nhìn thì vừa to vừa nặng, nhưng nhìn độ thắt chặt ở cơ bắp cánh tay của Liễu Na là biết nó chẳng nặng bao nhiêu cả.

Dù Trần Kiến Thụy có tăng thêm một cái túi, thì trong túi cũng chỉ là những đồ nhẹ như màng bọc thực phẩm, cuộn giấy gì đó, căn bản cũng không nặng.

Mà bây giờ Trần Kiến Thụy đưa cho Hạ Chi cái túi bảo vệ môi trường, cũng không đơn giản như vậy.

Nhìn cái dáng nặng trịch của túi, bên trong chắc là gạo rồi.

Một cái túi bảo vệ môi trường đựng gạo bên trong, muốn nâng lên cũng không phải chuyện đùa, hơn nữa còn không phải chỉ khiêng một đoạn đường ngắn. Từ cổng vào con đường trong công viên, một đường không hề bằng phẳng, mà còn có rất nhiều hành lang phải đi.

Một cô gái chưa từng làm việc nặng như Hạ Chi, nếu nhận gạo rồi khiêng vào thật, thì cho dù cô có kiên trì nổi, thì cánh tay cũng sẽ mỏi đến mức mấy ngày mới cử động được.

Thế mà sẽ chẳng có ai biết cô vác nặng bao nhiêu, vì nhìn từ bên ngoài, cái túi gạo này nhìn nhẹ hơn cái thùng của Liễu Na nhiều.

Hạ Chi mỉm cười, không chỉ không nhận túi bảo vệ môi trường trong tay Trần Kiến Thụy, mà ngược lại, cô vòng qua sau Trần Kiến Thụy, tìm được một cái thùng tương đương của Liễu Na.

Nãy thấy Trần Kiến Thụy giấu nó sau lưng, chắc là định lát nữa sẽ tự khiêng đi.

Hạ Chi ngồi xổm xuống, “khó nhọc” nâng cái thùng lên rồi nói với Trần Kiến Thụy: “Đều là nữ cả, Liễu Na có thể bê, đương nhiên tôi cũng bê được. Tôi chuyển cái thùng lớn này đi rồi, còn lại mấy cái nhỏ trưởng ban xách đi nhé, cố lên ~ “

Nói xong, Hạ Chi ôm thùng xoay người rời đi.

Vừa đi, Hạ Chi còn vừa cẩn thận nhìn về phía trước, lại học dáng vẻ lảo đảo của Liễu Na. Mãi đến khi ra khỏi tầm mắt của Trần Kiến Thụy, thì bước chân của Hạ Chi mới dần ổn định.

Chỉ một lúc sau, Hạ Chi đã thấy Liễu Na đi trên con đường phía trước. Quả nhiên, bước chân cô ta cũng đã ổn định, ôm thùng đi trên đường một cách dễ dàng.

Đi khoảng hai mươi phút, rốt cuộc Hạ Chi cũng gặp đoàn người.

“Hạ Chi, bên này!” Từ xa, đã nghe Tống Tuyết gọi.


Liễu Na vừa đặt thùng xuống liền kinh ngạc quay đầu, sau khi thấy Hạ Chi cũng bê cái thùng giống mình thì sững sờ. Tiếp đó Liễu Na vội vàng lấy lại tinh thần, dời mắt đi.

Tống Tuyết đi về phía trước hai bước, đón lấy cái thùng của Hạ Chi đặt xuống: “Bê cái thùng to thế, mệt không, nhanh đi nghỉ xí đi.”

Sau khi đợi Hạ Chi đặt cái thùng vào chỗ xong, Tống Tuyết lập tức đưa cho cô một chai nước, sau đó mới bận bịu làm chuyện khác.

Ba sinh viên nam đều đang bận xếp đồ, nữ sinh thì mệt đến mức chẳng muốn nói chuyện. Liễu Na nhìn Hạ Chi ôm nước tìm một thân cây dựa vào nghỉ ngơi, rồi nhìn thoáng qua Tống Tuyết đang bận rộn, lại nhìn về hướng cổng công viên.

Tống Tuyết không đưa nước cho cô ta, Trần Kiến Thụy lại chưa tới, một mình cô ta đứng đó một lúc, mới chủ động đi đến nhóm nữ sinh, trò chuyện với mọi người.

Một lúc sau, Liễu Na rốt cuộc cũng hỏi dò ra được nước để ở đâu, liền đi cầm một chai nước suối về.

Hạ Chi thì đang dựa vào thân cây, vặn nắp chai.

Nước suối hội sinh viên mua đều khá rẻ tiền, nước ở bên trong không khác gì nhiều, nhưng thiết kế chai và độ dày lại khác nhau rõ rệt.

Nắp chai nước của Hạ Chi rất chặt, Hạ Chi có dùng sức thế nào cũng vô dụng. Không chỉ không vặn được nắp chai ra, mà đến thân chai cũng bị cô vặn cho biến hình, còn nắp chai vẫn không xi nhê.

Liễu Na bên cạnh thuận tay vặn một cái, nắp chai liền mở ra. Cô ta uống một hớp nước, rồi tò mò nhìn về phía Hạ Chi: “Hạ Chi, cậu vặn không ra à, muốn tìm bạn nam giúp không?”

Hạ Chi lập tức buông cánh tay vặn nắp ra, nói với Liễu Na: “Không cần, cảm ơn, tạm thời tôi chưa muốn uống.”

Liễu Na nghe thế, chỉ cười với Hạ Chi một cái, lại uống tiếp một hớp nước ngay trước mặt Hạ Chi.

Hạ Chi quay đầu không muốn thấy cô ta nữa.

Một lúc sau, ba nam sinh đã bày đồ ra xong, Tống Tuyết cũng về tới. Cô ấy đứng bên cạnh Hạ Chi, nhìn về phía

cổng công viên: “Lâu thế còn chưa tới, không phải Trần Kiến Thụy trốn ở đâu đó để nghỉ ngơi đấy chứ?” Hạ Chi vẫn đang chiến đấu với cái nắp chai nước suối sau lưng Liễu Na, nghe thấy Tống Tuyết nói thế, cô liền nghĩ đến túi gạo kia rồi nhếch miệng cười khẽ: “Chắc vậy.”

Tống Tuyết liếc mắt: “Thật sự không chịu nổi anh ta luôn đó, không có bản lĩnh thì cút xa một chút. Chiếm được quyền rồi, người liền chạy mất dạng. Anh ta chịu trách nhiệm về hoạt động hôm nay, anh ta không đến, chúng ta làm sao tiến hành tiếp chứ. Thế mà vừa nãy còn giục chúng ta nhanh lên, thật là tức chết mình rồi.”

Hạ Chi cũng nghĩ, tuy túi gạo kia nặng thật, nhưng dù sao ở đó vẫn có hai nam sinh ở lại, có làm gì cũng không thể lâu như vậy mà vẫn chưa thấy bóng người được.

Hạ Chi nói: “Không thì bạn gọi điện thoại hỏi anh ta xem.”

“Không muốn, giống như anh ta quan trọng với mình vậy.” Tống Tuyết hừ hừ nói rồi nhìn sang Liễu Na, “Trần Kiến Thụy không đến, có người còn gấp hơn cả mình.”

Hạ Chi cũng nhìn lướt về phía đó.

Liễu Na đang cố gắng dung nhập vào vòng tròn nữ sinh của khoa Mỹ thuật.

Nếu là bình thường, với tâm cơ và ngoại hình của Liễu Na, từ trước đến nay đều thuận lợi trong mọi việc, nhất là khi mọi người đều là sinh viên, còn rất đơn thuần.

Nhưng hôm nay lại là tình huống đặc biệt.

Họ đã quy định những ai tham gia hoạt động rồi, kết quả lại có người từ đâu nhảy vào.

Chuyện Trần Kiến Thụy chiếm quyền, ai mà biết rõ một chút là hiểu ngay. Dù sao thì trước đó rõ ràng đều là Tống Tuyết sắp xếp hoạt động, hiện tại lại thay người, bởi vậy ánh mắt họ nhìn Liễu Na, cũng bất giác trở nên tế nhị.

Mọi người không muốn đắc tội Trần Kiến Thụy, bởi vậy họ không hề ý kiến với sự xuất hiện của Liễu Na. Nhưng nếu Liễu Na muốn trở thành chị em tốt tri kỷ cuả họ thì lại không dễ dàng như thế.

Nam sinh thì bận chuyện của mình, còn nữ sinh lại có vòng quan hệ của họ. Liễu Na là kiểu không chịu được vắng vẻ, nên càng ngóng trông Trần Kiến Thụy đến hơn cả Tống Tuyết.

Đúng lúc này, Tống Tuyết bỗng nhiên nói: “Tới rồi.”

Hạ Chi quay đầu nhìn, chỉ thấy loáng thoáng ở phía đó hình như có bốn, năm người đang đi tới đây.

“Sao nhiều người thế nhỉ, Trần Kiến Thụy sẽ không làm chuyện tốt gì đó nữa đấy chứ?” Tống Tuyết cau mày nói.

Hạ Chi tập trung nhìn vào một người trong đó rồi nói: “Hình như là Thẩm Việt tới rồi.”

Câu này vừa ra, nhóm nữ sinh túm năm tụm ba đứng ở kia đều chen tới, đứng sóng vai với Hạ Chi và Tống Tuyết, nhìn về hướng Thẩm Việt đang đi đến.

Mọi người nhiệt tình như vậy, khiến cho Hạ Chi và Tống Tuyết sắp không còn chỗ đứng.

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Trần Kiến Thụy, một thành viên nam của hội sinh viên, Thẩm Việt, còn có hai dì trung niên đi tới trước mặt mọi người.

Trên tay Trần Kiến Thụy xách một cái túi bảo vệ môi trường đã rách, quần áo trên người thì dúm dó, trên tóc còn dính vài hạt gạo, nhìn chật vật hơn trước đó rất nhiều.

Trừ anh ta ra, những người khác vẫn như bình thường. Thẩm Việt đứng trong đám người, càng xuất chúng như hạc giữa bầy gà.

Tống Tuyết đi lên phía trước, nói: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Trần Kiến Thụy vừa định mở miệng, nhưng một dì trong nhóm đã nhanh hơn anh ta: “Lần sau đừng làm nữa, đã nói là qua giúp, kết quả lại là cản trở chứ chẳng giúp được gì.”

Một dì khác điềm đạm hơn, bèn nói mấy câu khách khí với Thẩm Việt: “Dì đã dặn phòng bếp bên kia rồi, lát nữa các cô cậu cứ đi thẳng tới đó. Có cần gì thì nói với bọn dì nhé, đừng khách sáo.”

“Dạ, cảm ơn dì ạ, gây thêm phiền phức cho các dì rồi.” Thẩm Việt nói.

Cái dì khiển trách Trần Kiến Thụy khoát tay: “Chẳng liên quan đến cậu, bảo cậu kia sau này chú ý một chút là được.”

“Cậu” kia đương nhiên là chỉ Trần Kiến Thụy.

Bị hai dì trách mắng trước mặt nhiều người như vậy, mặt Trần Kiến Thụy lúc thì đỏ khi thì xanh, quả thực có thể mở phường nhuộm luôn rồi.

Tống Tuyết cười thầm một lúc, sau đó vội vàng thu bớt lại biểu tình trên mặt, đi lên phía trước nói: “Được rồi, được rồi, người đều đến đông đủ cả. Mọi người tìm chỗ ngồi xuống trước đi, nghỉ ngơi một lát đã nhé.”

Toàn bộ hoạt động do Tống Tuyết tổ chức, mặc dù tạm thời thay người, nhưng mọi người vẫn tôn trọng Tống Tuyết hơn một chút. Tống Tuyết đã mở miệng, họ có hiếu kỳ thì vẫn xoay người tìm chỗ ngồi xuống.

Hạ Chi mang theo chai nước khoáng cứng đầu của mình, cũng tìm một thân cây ở nơi hẻo lánh để dựa vào.


Tống Tuyết, Trần Kiến Thụy và Thẩm Việt trao đổi mấy phút, sau khi hiểu rõ quá trình liền kéo Trần Kiến Thụy đi đến nhà bếp của công viên.

Giây tiếp theo, điện thoại của Hạ Chi có tin nhắn.

Hạ Chi cúi đầu đọc, là tin nhắn Tống Tuyết gửi cho cô.

【 Ha ha ha ha ha ha, Trần Kiến Thụy bị thiểu năng ha ha ha, khiêng gạo đi, kết quả gạo nặng quá, anh ta không khiêng nổi, liền kéo gạo đi. 】

【 Công viên đều là đường đá, túi bảo vệ môi trường đâu chịu nổi khi bị anh ta kéo như thế, nên bị rách luôn. Anh ta đi đến đâu là gạo rơi đến đó, rơi đầy trên đất thì thôi, còn làm hư dụng cụ bếp của chúng ta. 】

【 Mà mắc cười nhất là, hai người bọn họ bị quản lý của công viên bắt ngay tại chỗ, hung hăng dạy một trận. Nếu không có Thẩm Việt, chắc hiện tại vẫn đang bị nhốt trong phòng quản lý đấy ha ha ha ha. 】

【 Thẩm Việt phụ trách khơi thông, xin được hai người họ ra, xong ba người cùng nhau vứt gạo và dụng cụ bếp vào thùng rác luôn. Thẩm Việt còn xuất tiền để mượn nhà bếp của công viên nữa, nếu không trưa nay chúng ta sợ là chẳng có cơm ăn ha ha ha. 】

【 Còn nữa, còn nữa, Trần Kiến Thụy không muốn để Thẩm Việt chi tiền, vì cảm thấy mất mặt, liền nói anh ta có thể ra giá gấp ba để thuê nhà bếp của công viên, coi như là phí đền bù vệ sinh vì gây thiệt hại cho công viên. Kết quả quản lý người ta không thèm nể mặt, nói thẳng không cho thuê ha ha ha ha ha ha ha! ! ! 】

Cho dù chỉ đọc chữ, cô cũng có thể cảm giác được sự vui sướng của Tống Tuyết, Hạ Chi đọc cũng không nhịn được mà cười rộ.

Khó trách Trần Kiến Thụy lại trông chật vật như thế, đây cũng được xem là tự làm tự chịu nhỉ? !

Vừa cười, Hạ Chi vừa thuận tay lấy chai nước suối tới, lại vặn một cái.

Cái chai nước này cứ như đối đầu với cô vậy, mặc kệ là vặn tay nào, dùng lòng bàn tay để vặn, phủ áo tăng lực ma sát để vặn. . . Tất cả đều không mở được!

Chẳng lẽ phải dùng răng cắn thật á?

Trước mặt nhiều người như vậy, ngộ nhỡ văng lên mặt thì xấu hổ chết đi được.

Bất đắc dĩ thả chai nước về vị trí cũ, Hạ Chi vừa định tiếp tục cầm điện thoại lên, thì cảm giác được bên cạnh có thêm một người.

Hạ Chi quay đầu nhìn, Thẩm Việt ngồi xuống bên cạnh cô.

Hạ Chi: “! !”

Nam thần đến đây lúc nào sao cô không biết! !

Bây giờ mới nhớ, vừa rồi xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, Hạ Chi đang đắm chìm trong tin Trần Kiến Thụy bị bẻ mặt không thể tự thoát khỏi, hoàn toàn không hề ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Xác nhận người ngồi bên cạnh chính là đại thần sống sờ sờ, Hạ Chi yên lặng vươn tay, thu điện thoại về, sau đó dùng tốc độ ánh sáng để đổi hình nền thẩm Việt trên màn hình điện thoại.

Nếu để đại thần thấy cô dùng ảnh chụp trộm để làm hình nền, nhất định sẽ rất xấu hổ!

Cũng may mà cô nhanh tay ~

Hạ Chi vừa thở phào một hơi, đang ngâm trong sự cơ trí của mình thì lúc ngẩng đầu liền thấy Thẩm Việt vươn tay, cầm chai nước suối trước mặt cô đi.

Ể, của cô mà, vừa nãy cô còn vặn trái vặn phải, vặn đi vặn về, giày vò nó hơn nửa ngày ở trong tay đó. . .

Đại thần cầm nhầm chai nước à?

Hạ Chi muốn mở miệng nhắc nhở Thẩm Việt, nhưng lại không dám chủ động nói chuyện với anh.

Thẩm Việt chỉ ngồi bên cạnh cô thôi mà tứ chi của cô đã cứng ngắc, không biết nên làm thế nào mới tốt rồi. Nếu mà mở miệng nói chuyện, hai người nhất định phải đối mặt với nhau, Hạ Chi tin chắc rằng mình nhất định sẽ đỏ mặt, còn đỏ rất rõ nữa kìa.

Nghĩ đến đây, Hạ Chi lập tức sợ hãi. Cô giả bộ như không biết gì, tiếp tục lướt điện thoại.

Thẩm Việt cầm cái chai qua, “Roẹt roẹt” một tiếng, chai nước suối cứng đầu lập tức hi sinh.

Sau đó, cái chớp mắt tiếp theo, Thẩm Việt đóng nắp chai nước lại, thả cái chai về vị trí cũ của nó ——

Chai nước suối lẳng lặng đứng trước mặt Hạ Chi, giống như chưa từng bị người khác di chuyển đi.

Hạ Chi sững sờ, thuận theo tay Thẩm Việt nhìn sang, lại thấy anh đang cầm một chai nước bên cạnh, mà chai nước kia đã uống được một nửa, chứng minh Thẩm Việt có nước uống.

Vậy chai nước trước mắt. . .

Là đặc biệt giúp cô vặn ra á?

Hạ Chi kinh ngạc nhìn chai nước suối, rõ ràng chẳng nói được câu nào với Thẩm Việt, vậy mà mặt cô lại đỏ lên trong im lặng.