Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 10: 10






Hai chữ “Thẩm Việt” này vừa hiện ra trong đầu, thì tay Hạ Chi đã run lên, thiếu chút nữa đã cầm không vững chậu cây. Vừa nãy ở trước mặt Thẩm Việt, cô đã nói cái gì?

Đến cả dũng khí nhớ lại Hạ Chi cũng không có.

Đây là lần đầu tiên cô gọi Thẩm Việt bằng cách gọi buồn nôn như vậy, kết quả lại bị người trong cuộc nghe được!

Nếu Hạ Chi là một người đẹp siêu cấp, kiểu hoa hậu giảng đường của đại học Nam Kinh gì đó, thì bây giờ Hạ Chi nhất định sẽ không ngượng thế này. Dù sao gây chú ý ở trước mặt nam thần cũng được xem là một loại ám hiệu biến tướng.

Nhưng vấn đề là cô không phải đó!

Hạ Chi rất rõ mình rốt cuộc là dạng gì, tưởng tượng lại dáng vẻ mình vừa mới nói, cả người liền thấy không tốt.

Không cầu sẽ làm nam thần chú ý, nhưng cầu sẽ không bị ác cảm!

Chắc Thẩm Việt sẽ không nhớ ra cô là ai đâu. . .

Ngẫm lại, toàn trường có rất nhiều nữ sinh u mê Thẩm Việt như thế, cả nước cũng có nhiều fan hâm mộ Thẩm Việt như vậy. Hạ Chi cũng nhớ mang máng, hình như còn có cả hội fan hâm mộ Thẩm Việt trên Weibo nữa kìa?

Trong một số diễn đàn tin đồn, thỉnh thoảng Thẩm Việt còn có thể được cư dân mạng đối xử như một ngôi sao.

Nam thần cũng không cảm thấy kinh ngạc nhỉ?

Một người nhỏ bé như mình, khuôn mặt phổ thông đến không thể phổ thông hơn, là kiểu nhìn một cái người ta sẽ quên ngay ấy!

Nghĩ đến điều này, Hạ Chi lập tức có loại cảm giác an toàn vì được quần chúng nhân dân bao bọc xung quanh.


Hạ Chi, người này không có ưu điểm gì, chỉ có tại một số thời điểm thì trái tim đặc biệt lớn.

Đợi khi cô về lại phòng, thì cảm xúc ngượng mặt ban nãy đã bị ném đi tận mãi đâu rồi.

Hàn Dung với Chu Lệ đi thi, Liễu Na đã ra ngoài, trong túc xá chỉ còn lại một mình Hạ Chi.

Ôm chậu cây ra ban công, Hạ Chi quan sát một lúc. Nghĩ đến những lời chủ tiệm hoa nói, Hạ Chi lại ôm chậu cây bắt đầu lải nhải tâm sự với nó.

Những người trong phòng đều đã được cô giới thiệu hết một vòng, cô lại nói đến chuyện thi cử gần đây. Thật sự hết chuyện, Hạ Chi lại nói đến chuyện vừa được gặp Thẩm Việt lúc nãy.

“Thẩm Việt, nam thần của trường bọn cháu, nếu cháu có khuôn mặt của chị Đường Tình. . . À không, nếu cháu là Liễu Na, cháu sẽ có dũng khí theo đuổi anh ấy ngay, vừa nãy cũng không lúng túng đến thế. . . Nói vậy, thì việc trước đó Liễu Na để cháu lại với Lý Hâm rồi một mình đến bể bơi tìm Thẩm Việt, thật ra cũng có thể hiểu được. Sắc đẹp ở trước mắt, ai không động tâm chứ. Dù chưa cân nhắc đến gia thế, thực lực của đại thần, thì chỉ riêng bề ngoài và mã gen kia, cũng đáng giá rồi!” Hạ Chi nói,rồi thở dài một hơi, “Thật sự là hồng nhan họa thủy, Thẩm Việt ơi Thẩm Việt. . .”

“—— Thẩm Việt ơi Thẩm Việt.”

Thẩm Việt quay đầu, nhìn bốn phía.

Có không ít người đang trộm nhìn anh, nhưng không có ai đang gọi tên anh cả.

Lại tái phát?

Anh tìm chỗ thi của mình rồi ngồi xuống, chậm rãi dọn bút vẽ ra.

Bởi vì Thẩm Việt bước vào, mà lớp thi lập tức yên tĩnh lại. Chờ sau khi Thẩm Việt lấy đồ ra xong, lại có không ít người xì xào bàn tán.

Mặc dù đã cố thấp giọng, nhưng phòng học lớn như thế, nhiều người cùng thảo luận một chủ đề, thì cho dù Thẩm Việt không muốn nghe cũng khó.

Không phải nói Thẩm Việt bị bệnh nên không thi à, tại sao lại tới chứ?

Thẩm Việt tới thi, vậy cuộc thi hôm nay sẽ rất nghiêm ngặt nhỉ?

Tiêu chuẩn của Thẩm Việt cao thế, giáo viên nhất định sẽ chú ý đến anh ấy.

Chắc chắn Thẩm Việt vẽ đẹp hơn chúng ta rồi, giáo viên xem của anh ấy xong, có thể cho tớ điểm thấp không vậy.

Thẩm Việt. . .

Quá nhiều “Thẩm Việt” vờn quanh bên tai, cái giọng ảo giác ban nãy dường như cũng bị át đi. Thẩm Việt dùng ngón tay khẽ gõ thái dương để giảm bớt cơn đau đầu.

Hai ngày trước, sau khi bị sờ soạng một cách khó hiểu một lần nữa, Thẩm Việt liền phát sốt.

Anh nhớ lại những triệu chứng của mình gần đây, liền quyết định không thể kéo dài thêm nữa, dứt khoát đi kiểm tra cơ thể cẩn thận.

Kết quả cho thấy, ngoại trừ bị sốt ra thì không có bất kỳ điều gì khác thường. Kể cả các bài kiểm tra tinh thần, cũng cho thấy anh là một người bình thường.

Thẩm Việt đành phải cầm thuốc trị cảm cúm quay về, quyết định tiếp tục yên lặng theo dõi sự biến đổi.

Không nghĩ tới anh lại cứ thế ngủ mê man hai ngày.

Hạ Minh bị bệnh của Thẩm Việt dọa sợ, vội vàng thông báo cho mẹ của Thẩm Việt. Lại gặp phải lúc bố mẹ Thẩm Việt đang tham dự hội nghị đại biểu quốc gia ở nước ngoài, không có cách nào về được.

Họ đang ở nước ngoài, hiển nhiên trái tim sẽ gắn liền với cậu con trai độc nhất ở trong nước, bố mẹ Thẩm liền liên lạc với giáo viên của đại học Nam Kinh.

Lần này đã dọa các giáo viên sợ chết.


Nếu Thẩm Việt xảy ra chuyện gì, thì không chỉ là tổn thất của mỗi đại học Nam Kinh, mà còn là tổn thất của đất nước. Tạm thời chưa nói đến phản ứng của nhà họ Thẩm, sợ là chỉ riêng những ông lớn quý tài trong giới mỹ thuật thôi đã muốn ăn sống bọn họ rồi.

Ngã bệnh thì nghỉ ngơi thật tốt tại ký túc xá, thi giữa kỳ cũng không phải chuyện gì lớn, không đến cũng được.

Các giáo viên vung tay, trực tiếp phê cho Thẩm Việt được nghỉ mười ngày.

Chờ lúc Thẩm Việt tỉnh lại, thì tin tức liên quan đến việc anh không đi thi đã xôn xao truyền đi trong trường từ lâu.

Anh ít khi chú ý tới những lời đồn nhảm bên ngoài. Chẳng qua anh hiếm khi mới về trường được một chuyến, còn là sinh viên của đại học Nam Kinh, nên thi là chuyện anh phải tham gia. Anh đã sẵn sàng cho cuộc thi nên không muốn vắng mặt.

Vừa hay sáng nay bệnh đã khá hơn một chút, Thẩm Việt liền đi thẳng đến phòng thi.

Chỉ mới hai ngày không nghỉ ngơi và ăn uống thật tốt, mà nhìn Thẩm Việt đã gầy đi không ít.

Vốn khuôn mặt đã góc cạnh và sắc nét, giờ lại càng sắc hơn.

Anh không vui nên nhíu mày, vẻ mặt nặng nề và lạnh lùng. Tóc ngắn màu đen làm nổi bật phần dưới mắt, môi hơi nhếch, trong cái đẹp trai lại mang theo vài phần u ám.

Lại thêm thân thể của anh đang phát sốt, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có bờ môi là có màu đỏ tươi. Ba màu mạnh tương phản với nhau, quả thực khiến người ta không dời nổi mắt.

Tất cả mọi người đều là sinh viên mỹ thuật, rất nhạy cảm với những chi tiết biến hóa vi diệu thế này.

Hotboy của đại học Nam Kinh quả nhiên không phải nói ngoa, ngã bệnh còn có thể đẹp trai đến vậy. Cau mày tức giận cũng có thể mạnh mẽ đến thế, làm cho người ta không dám tiếp tục thảo luận nữa.

Tiếng thảo luận từ từ nhỏ đi, ngược lại tiếng ngón tay bấm điện thoại lại tăng lên nhiều. Có không ít người len lút lấy điện thoại ra, tiện tay chụp hình Thẩm Việt.

Một lát sau,

giám thị coi thi bước vào phòng thi. Lúc nhìn thấy Thẩm Việt, giám thị coi thi có hơi ngẩn ra. Thấy giờ thi sắp đến, giáo viên nhanh chóng hồi thần, ngồi trên bục giảng. So với kỳ thi của các khoa khác, không thể nghi ngờ kỳ thi giữa kỳ của khoa Mỹ thuật khá là thoải mái.

Các môn như Mao khái*, máy tính tất nhiên sẽ giám thị như các khoa khác, nhưng thi giữa kỳ những môn chuyên ngành lại hoàn toàn không cần phải khắt khe, nghiêm ngặt quá.

(*Mao khái: Viết tắt của ‘Đại cương Tư tưởng Mao Trạch Đông’)

Thi vẽ là khả năng hội họa của sinh viên, nếu đã là vẽ tại chỗ thì không thể giả được. Dù có châu đầu kề tai để thảo luận, dù có cầm điện thoại nhờ giúp đỡ trên mạng, cũng không thể lập tức làm tăng trình độ vẽ của ai cả.

Cho nên giám thị coi thi dứt khoát cầm laptop, bình tĩnh ngồi trên bục giảng. Dù sao chỉ cần không có sinh viên đứng lên đi lại thì ông ấy sẽ mặc kệ, nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoáng ngó nghiêng xem Thẩm Việt vẽ thế nào mà thôi.

Tốc độ vẽ của Thẩm Việt rất nhanh, chớp mắt phát thảo xong ba bức, nhưng tất cả đều bị anh tiện tay ném qua một bên.

Rõ ràng anh đã chuẩn bị cho cuộc thi ngày hôm nay từ lâu. Trong khoảnh khắc đọc đề thi, anh đã tưởng tượng xong mình muốn vẽ cái gì rồi. Tất cả bản phát thảo đều trên cấp độ thường ngày, nhưng anh lại không có hứng để vẽ tiếp.

Đôi khi sự sáng tạo sẽ vô nghĩa như thế, có nhiều kế hoạch cũng không sánh bằng ý tưởng chợt lóe trong khoảnh khắc.

“Đại thần này, cậu muốn nộp nhiều tờ hả?” Một bạn học vẫn luôn lén lút nhìn trộm Thẩm Việt, đã nhịn không được mà hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Việt nói: “Không.”

“Vậy cậu. . .” Bạn học dùng ngón tay chỉ vào bản thảo bị Thẩm Việt để sang bên.

“Đồ bỏ.”


Bạn học: “. . .”

Bạn học: “Vậy. . . không thì, cho tôi nhé? Tôi cam đoan sẽ mang nó về nhà, giấu thật kỹ!”

“Khụ, hừm!” Trên bục giảng, giám thị coi thi ho một tiếng.

Mọi người vội vàng khôi phục lại sự yên tĩnh, chẳng qua ánh mắt vẫn thỉnh thoảng tiếp tục bay tới phía Thẩm Việt.

Rất nhanh, Thẩm Việt lại vẽ được hai bức.

Hai bức này hiển nhiên càng qua loa hơn cả ba bức đầu, rõ ràng nhận thấy chủ nhân cầm bút đã dần mất kiên nhẫn, bởi vì không bắt được ý tưởng chợt lóe kia mà rơi vào trong nôn nóng.

Anh vẽ năm bức, cho dù vẽ nhanh thế nào cũng tốn kha khá thời gian.

Thí sinh bên cạnh đã bắt đầu tô màu, còn Thẩm Việt thì ngay cả bước cơ sở nhất cũng chưa làm xong.

Nếu là bình thường, Thẩm Việt tất nhiên sẽ không chịu tiêu tốn như thế. Nhưng vì anh bệnh nặng mới khỏi, vất vả lắm cơ thể mới khỏe hơn, lại vì liên tục sáng tác khiến tinh thần mệt mỏi hết chống đỡ nổi.

Thẩm Việt xoa ấn đường, bàn tay cầm bút vẽ dừng lại trên giấy, ngòi bút run lên nhè nhẹ, một lúc lâu vẫn không hạ bút.

Anh yên lặng nhìn mặt giấy trống trơn, lông mày càng nhíu càng chặt.

Ngay lúc này, một tiếng nhạc loáng thoáng truyền đến.

Tiếng đàn ác-cooc-đê-ông uyển chuyển du dương, dịu dàng trong vắt tựa như gió xuân phe phẩy, thơm ngát ấm áp.

Thẩm Việt tưởng rằng âm thanh này truyền ra từ điện thoại của ai đó, nên không để tâm lắm. Tiếng nhạc này đến đúng lúc, anh từ từ nhắm mắt lại, theo tiếng đàn thả hồn đi hoang, mặc tư duy đi theo tiếng đàn.

Vô số hình ảnh lóe lên, và khi tiếng đàn thay đổi thì màu sắc cũng dần dần biến thành đen trắng. Trong hình ảnh lướt qua, cuối cùng cũng dừng lại ở một vệt màu xanh biếc.

Thẩm Việt mở choàng mắt ra.

Anh không thể nhớ mình đã thấy màu xanh lục đó ở đâu, nhưng trong đầu lại có một hình ảnh rõ ràng. Bàn tay trắng thuần, đang cầm chậu cây. Trong phần đất màu nâu, một mầm nhỏ màu xanh lục trồi lên, màu xanh biếc ấy lặng lẽ nở rộ đầy sức sống.

Anh nhanh chóng vươn tay, bày những bản thảo đã bỏ ra trước mặt.

Đất màu nâu, nước ven sông, bầu trời tảng sáng. . . bày những bức vẽ ấy chung một chỗ rồi xếp chồng lên nhau, hóa ra là một cây non đang phá đất mà lên trong chậu cây.

Rốt cuộc cũng bắt được ý tưởng kia, hai đầu lông mày của Thẩm Việt lập tức giãn ra. Anh lại bỏ những bản thảo đang xếp chồng chung một chỗ sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng mở một tờ giấy vẽ hoàn toàn mới ra, bắt đầu vẽ trong tiếng đàn.