Trồng Mặt Trời

Chương 8: Chương 8






Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Trình Châu Hoàn ngó đầu vào nhìn, chạm phải ánh mắt mơ màng của Hà Tân Dương chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, cười nói: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
"Thật ngại quá anh Trình." Hà Tân Dương xoa mặt, xốc chăn xuống giường: "Tửu lượng của em không tốt, tối hôm qua đã làm phiền anh rồi."
Trình Châu Hoàn ngăn lại Hà Tân Dương muốn ngồi dậy, xoay người bưng một ly sữa nóng và một bát trứng chần đến, lại lấy một cái gối kê sau lưng để cậu tựa vào: "Nào, uống sữa trước đã, làm ấm dạ dày."
Hà Tân Dương cầm lấy ly sữa, ấm áp từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.

Trình Châu Hoàn ngồi ở cạnh giường xoa đầu cậu: "Ăn xong thì đi tắm rửa, tôi đưa em ra ngoài đi dạo."
Tối qua Hà Tân Dương uống rượu nói chuyện rất nhiều, hiện giờ đói không chịu nổi, ăn như chưa từng được ăn, ăn xong còn muốn tự rửa bát, mặc quần áo thu đông đứng cạnh bồn nhanh nhẹn rửa.

Trong nhà có điều hòa, Trình Châu Hoàn cũng theo ý cậu, sau đó bỗng nhiên thấy Hà Tân Dương vỗ đầu áy náy nói: "Anh Trình, tiền ăn hôm qua anh trả giúp em đúng không? Hết bao nhiêu vậy ạ? Em trả lại cho anh."
Trình Châu Hoàn nào để ý đến số tiền cỏn con này, nhưng không thể không tôn trọng tâm ý của cậu, đành phải ăn ngay nói thật: "537 tệ."
Hà Tân Dương lau sạch tay, lấy 600 tệ trong áo lông ra, cười hì hì đưa tiền cho Trình Châu Hoàn: "Hôm qua em rút 800 tệ, còn tưởng không đủ chứ!"
Trình Châu Hoàn nhận tiền thành thạo cất vào túi, sau đó lấy ra 63 tệ: "Này, trả lại em tiền thừa."
Tất nhiên Hà Tân Dương không nhận, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, anh chăm sóc em em còn chưa biết cảm ơn thế nào đâu."
"Cho nên 63 tệ này là tiền boa?" Trình Châu Hoàn chọc cậu.

"Không không!!" Hà Tân Dương nhất thời không biết phải nói gì.

Trình Châu Hoàn cúi đầu cười: "Cầm lấy đi, là bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, không thừa một xu, không thiếu một đồng."
Hà Tân Dương cầm lấy "tiền thừa", lại nói một câu "Cảm ơn anh Trình".

Hôm nay hai người đều không phải đi làm, Trình Châu Hoàn lái xe chở Hà Tân Dương đến phố ăn vặt ở trung tâm thương mại Bia Giải Phóng, đi Hồng Nhai Động ở Giang Ngạn.

Tuy Hà Tân Dương là người Sơn Thành nhưng từ khi vào thành phố đến giờ vẫn luôn bận rộn làm việc, mấy chỗ du lịch thế này chưa từng đi bao giờ.

Ngược lại không phải người bản địa như Trình Châu Hoàn rất quen thuộc, chỗ nào có cảnh đẹp, chỗ nào có đồ ăn vặt ngon anh cũng biết.

Hà Tân Dương dựa vào lan can trên tầng cao nhất của Hồng Nhai Động, nhìn nước sông chảy xiết cùng với cây cầu lớn khí thế mười phần, đột nhiên hỏi: "Anh Trình, anh học đại học ở Sơn Thành à?"
Trình Châu Hoàn lắc đầu: "Không, tôi học ở Bắc Kinh."
Hà Tân Dương nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy sao anh lại muốn đến Sơn Thành làm việc? Ở Bắc Kinh không phải tốt hơn nhiều sao?"
Tất nhiên Trình Châu Hoàn không thể đáp bạn trai cũ của anh là người Sơn Thành, anh vì người ta come out với cha mẹ nên mới giận dỗi đến đây, đành phải kiếm bừa một lý do nghe rất hợp lý: "Sơn Thành là thị trấn quan trọng có kinh tế rất phát triển nằm ở phía tây, còn phát triển nhanh hơn mấy thành phố phía đông nữa, cũng coi như là mảnh đất có tiềm năng, thích hợp để người trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp.

Lúc tôi tới đây còn chưa tới hai mươi, cũng tính là thanh niên trẻ đúng không?"
"Anh Trình, hiện giờ anh vẫn rất trẻ mà." Hà Tân Dương cười cười: "Có điều nếu mười chín tuổi anh đã tới đây, không phải khi đó anh còn đang học đại học à?"
Văn phòng luật sư của Trình Châu Hoàn đã mở từ lúc đang học đại học rồi, tên là Trường Thanh*, đọc gần giống Trường Tình**, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trong tên của người cũ cũng có một chữ "Thanh".

* Trường Thanh: 长清 (cháng qīng)
** Trường Tình: 长情 (cháng qíng): tình yêu kéo dài.


Anh và người cũ đều là người thông minh giỏi giang, rõ ràng kinh nghiệm không nhiều nhưng vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau để thành công.

Tiếc là sau ba năm thì duyên phận cũng cạn, sau khi chia tay thì người nọ đến Nhật Bản, từ lúc ấy tới giờ không còn tin tức gì cả.

Sau đó Trình Châu Hoàn kết giao thêm vài người nữa, nhưng nhớ nhất vẫn là người này.

Anh vì người nọ mà come out, cũng bởi vì người nọ mà lo sợ bất an, nhưng lại tràn đầy hi vọng để bắt đầu sự nghiệp này.

Đối với bất kì ai, mối tình đầu luôn là tình cảm không thể thay thế được.

Nhưng lại chẳng có quan hệ gì đến tương lai của mỗi người cả.

Trình Châu hoàn là người vừa lý trí vừa thực tế, cười đáp: "Đúng vậy, vừa đi học vừa gây dựng sự nghiệp với bạn, chạy tới chạy lui giữa Bắc Kinh và Sơn Thành quả thật rất mệt."
Lúc này Hà Tân Dương mới nhớ tới mình không biết Trình Châu Hoàn làm nghề gì, liền hỏi: "Anh Trình, anh làm nghề gì vậy?"
Ánh mắt Trình Châu Hoàn hơi đổi, không muốn lừa Hà Tân Dương, nhưng sợ nói ra hai chữ "luật sư" sẽ bại lộ, vì vậy trả lời một câu cũng không tính là nói dối: "Tôi làm đầu tư tài chính."
Dù sao tiền cũng để không, anh thật sự cầm đi đầu tư.

Hà Tân Dương nghiêng đầu, tay vẫn đặt ở lan can, chống cằm cười nói: "Thì ra là vậy, là ông chủ Trình làm đầu tư."
Trình Châu Hoàn chột dạ cười, lại nghe Hà Tân Dương nói tiếp: "Đều là ông chủ Trình, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ."
"..." Trình Châu Hoàn có dự cảm không tốt.

Quả nhiên Hà Tân Dương nói: "Em cũng biết một ông chủ Trình, là chủ văn phòng luật sư, chính là người bị em làm mất hàng.

Lúc đó em thành tâm muốn mời anh ta ăn cơm để giải thích, thế mà anh ta lại..."
Trình Châu Hoàn cười gượng, không thể không hỏi: "Anh ta làm sao?"
"Anh ta..." Hà Tân Dương đỏ mặt, giọng nói cũng nhỏ dần: "Anh ta nói muốn, ừm...!cái kia...!với em."
"Ách..." Trình Châu Hoàn sờ mũi, vẻ mặt xấu hổ.

Hà Tân Dương nghĩ anh nghe thấy "cái kia" nên cảm thấy xấu hổ, cậu cũng bắt đầu ngượng ngùng: "Tất nhiên em sẽ không theo ý anh ta, cuối cùng không mời ăn cơm được, trở về bị ông chủ đuổi việc."
Trình Châu Hoàn càng xấu hổ hơn, dứt khoát cùng cậu mắng "ông chủ Trình" kia một trận, mắng hắn không có tố chất, không có đạo đức, t*ng trùng thượng não, không chừng còn là một tên đầu hói.

Hà Tân Dương cười không ngừng lại được: "Tai to mặt lớn, mặt mũi toàn là mỡ."
Trình Châu Hoàn âm thầm mặc niệm cho chính mình.

Sau đó Hà Tân Dương lại giải thích, nói lúc cậu vừa nghe thấy hai từ "lên giường" đã bỏ chạy không hoàn toàn là do sợ hãi, mà là phản cảm theo bản năng.

Trình Châu Hoàn chau mày hỏi: "Phản cảm?"
"Vâng." Ánh mắt Hà Tân Dương trống rỗng nhìn bờ sông bên kia, một lát sau mới nói: "Anh Trình, anh có cảm thấy em rất "man" không?"
Trình Châu Hoàn gật đầu, trong lòng lại bổ sung thêm: rõ ràng người đẹp như vậy nhưng cuộc đời lại gập ghềnh trắc trở.


"Trước khi lên lớp bảy nhìn em rất thanh tú, giống một tên ẻo lả." Hà Tân Dương nói: "Sau đó bị một nhóm học sinh cấp ba chặn ở wc, quần cũng bị tụt xuống.

Lúc ấy tuy là còn bé nhưng em cũng hiểu được bọn họ định làm gì."
Trình Châu Hoàn nghe xong đáy lòng căng thẳng: "Vậy em..."
"Em liều chết giãy giụa, bị đánh không nhẹ nhưng cuối cùng cũng thoát được." Hà Tân Dương nói rất bình tĩnh: "Từ đó về sau em tự nhủ mình phải "man" lên, tuyệt đối không thể yếu đuối ẻo lả nữa, nếu thật sự lên giường với đàn ông thì em cũng phải ở mặt trên."
Trình Châu Hoàn dở khóc dở cười.

Hà Tân Dương biết mình nói hơi quá, lập tức giải thích: "Anh Trình, anh đừng hiểu lầm, em không thích đàn ông."
Tối đó sau khi về nhà, Trình Châu Hoàn ôm gối buồn rầu một trận, vừa vì lần trước mình đùa dại, vừa vì câu "em không thích đàn ông" mà Hà Tân Dương bật thốt ra.

Thật ra anh sớm biết Hà Tân Dương là thẳng nam, mặc dù rất đẹp nhưng khí chất vừa nhìn đã biết.

Bẻ cong thẳng nam là việc cần có kĩ thuật, kém một chút cũng không được.

Càng phiền hơn nữa là thân phận của mình.

Giấy không gói được lửa, một ngày nào đó Hà Tân Dương sẽ phát hiện chuyện hai "ông chủ Trình" thật ra là một này.

Nhớ lại biểu tình phấn khích vừa nãy của Hà Tân Dương anh lại không biết giấu mặt vào đâu.

Không tìm đường chết sẽ không phải chết, tìm đường chết rồi làm thế nào để sống lại cũng là một vấn đề lớn.

Hà Tân Dương bắt đầu cuộc sống ban ngày đi giao hàng, ban đêm tự học.

Tuy rằng thu nhập bị giảm bớt không ít nhưng chất lượng giấc ngủ được bảo đảm, cả người tràn trề tinh thần.

Một ngày nọ Trình Châu Hoàn gọi điện đến, hỏi Hà Tân Dương có rảnh không.

"Em đang ở nhà." Cậu nói: "Anh Trình có chuyện gì sao?"
"Tôi lấy một ít tài liệu học tập từ chỗ bạn của tôi làm ở nhà xuất bản, tới đây xem có cần cái nào không." Trình Châu Hoàn nói.

Hà Tân Dương nuốt nước miếng nhìn bàn làm việc chất đầy sách.

Trình Châu Hoàn buồn cười, cầm một quyển lên nói: "Chọn thử xem?"
Hà Tân Dương lật từng quyển một, hai mắt sáng ngời.


Mấy cuốn trong số này cậu đã từng nhìn thấy ở hiệu sách của thành phố, lúc ấy còn nghĩ nhân dịp Quốc khánh giảm giá sẽ nhờ đồng nghiệp đặt mua trên mạng giúp.

Kết quả là đợt đó ai cũng bận tối mặt tối mũi, cậu không thể mặt dày mở miệng nhờ vả được.

Đến khi không ai bận nữa thì cũng hết giảm giá.

Hà Tân Dương tính toán số tiền một chút, nghĩ đến sách trong nhà còn chưa đọc xong, cậu lại an ủi mình đừng lo xa quá.

Thật ra toàn bộ chỗ sách này đều là Trình Châu Hoàn bỏ tiền túi ra mua, nói là mượn của bạn chỉ vì không muốn Hà Tân Dương có gánh nặng tâm lý thôi.

Hà Tân Dương vô cùng cảm kích, lật sách yêu thích không thôi.

Trình Châu Hoàn nói: "Xem xong rồi thì nói với tôi.

Chỗ bạn tôi sách gì cũng có, sau này em cần loại nào thì cứ nói, tôi đến chỗ cậu ta lấy, có thể tiết kiệm được tiền thì cứ tiết kiệm."
Hà Tân Dương ngẩng đầu, đáy mắt như có ánh sáng lưu động.

Trình Châu Hoàn cầm hai cái túi đựng sách chất lượng rất tốt, cho hết sách vào trong, nói: "Mang hết về là được rồi.

Sách nặng, chúng ta mỗi người cầm một túi.

Học tới đâu không hiểu thì hỏi tôi, thành tích hồi cấp ba của tôi rất tốt."
Hai người cầm túi đựng sách về thôn công nhân, bóng người đổ xuống thật dài dưới ánh đèn đường.

Rất nhanh đã tới thôn công nhân, Hà Tân Dương đột nhiên đứng lại, vừa thành khẩn vừa nghiêm túc hỏi: "Anh Trình, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?"
Trình Châu Hoàn mỉm cười dịu dàng, yêu chiều tràn đầy khóe mắt.

Anh cầm túi sách bằng một tay, tay kia xoa đầu Hà Tân Dương: "Tôi thích những đứa trẻ tích cực, biết cố gắng."
Hà Tân Dương ngẩn người, cười hì hì phản bác: "Em không phải là trẻ con."
"Em phải." Trình Châu Hoàn vẫn dịu dàng như trước, giống như anh trai gọi em trai: "Nhóc con."
Hà Tân Dương bĩu môi, lại nói: "Em sắp mười tám tuổi rồi đấy, đã thành người lớn rồi."
Trình Châu Hoàn cảm thấy buồn cười.

Hà Tân Dương từng nói năm nay cậu mười tám, tất nhiên anh sẽ cho rằng người ta đã mười tám tuổi rồi, giờ mới biết hóa ra cậu vẫn chưa trưởng thành.

Thế mà mình lại thích trẻ vị thành niên...!
Trình Châu Hoàn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn Hà Tân Dương càng thêm cưng chiều.

Hà Tân Dương nói: "Sinh nhật em vào giáng sinh, nếu hôm ấy anh rảnh thì em mời anh ăn cơm nhé!"
Nghiêm Khiếu nhanh chóng biết chuyện "Dương Dương" còn chưa trưởng thành, vỗ vai Trình Châu Hoàn cười: "May là lúc đó cậu không dụ người ta lên giường thật, nếu không cậu đã phạm tội rồi.

Chú Trình sẽ bị cậu chọc tức chết mất."
Chiêu Phàm ở bên cạnh cũng cười, tuy là cười không còn chút hình tượng nào nhưng vẫn đẹp như ngày thường, 360 độ không một góc chết.


Dùng lời của Nghiêm Khiếu để hình dung thì chính là "dù hắn có đùa giỡn lưu manh đến đâu thì vẻ mặt vẫn thuần khiết vô tội như vậy".

Trình Châu Hoàn hiểu tình hình này là Nghiêm Khiếu đã thổ lộ với Chiêu Phàm rồi, không bị cự tuyệt nhưng cũng không được nhận lời.

Chiêu Phàm là cảnh sát đặc nhiệm đẹp trai nhất nhì cục cảnh sát, là thẳng nam nhưng lại không từ chối tên gay Nghiêm Khiếu chết tiệt này.

Tuy rằng hai người chưa thật sự đến với nhau nhưng ở chung khá hòa hợp.

Trình Châu Hoàn hâm mộ nhìn bọn họ.

Trong kế hoạch của anh, ngày tỏ tình vẫn chưa sắp xếp được.

Thứ nhất, Hà Tân Dương vẫn còn nhỏ, dù mười tám tuổi cũng vẫn là đứa trẻ kém anh mười một tuổi.

Thứ hai, Hà Tân Dương tự có kế hoạch cho tương lai, từ học tập, kiếm tiền tới thi đại học, anh không muốn bước vào cuộc đời của đối phương quá sớm.

Thứ ba, chuyện tốt mà "ông chủ Trình" làm ra vẫn là cái gai trong lòng Trình Châu Hoàn, anh không muốn tưởng tượng dáng vẻ của Hà Tân Dương sau khi biết được sự thật này.

Với một người kinh nghiệm đầy mình như Trình đại luật sư, căn cứ theo nguyên tắc có thể kéo dài thì cứ kéo dài, lừa được Hà Tân Dương bao lâu thì hay bấy lâu.

Chỉ là Trình Châu Hoàn không ngờ, chưa đến sinh nhật mười tám tuổi của Hà Tân Dương thì lời nói dối này đã bị chọc thủng.

Ngày ấy Hà Tân Dương không phải giao nhiều hàng, công ty điều mấy người tới hỗ trợ giao hàng ở khu trung tâm thương mại.

Bạn cùng làm biết trước kia Hà Tân Dương từng giao hàng tới khu tòa nhà văn phòng ở Giang Bắc nên để toàn bộ hàng cần giao tới đó cho cậu.

Nhận được hàng Hà Tân Dương liền đạp xe ba bánh đi, cũng không ngờ sẽ gặp lại người quen cũ ở khu trung tâm Giang Ngạn.

Đúng là cậu rất quen thuộc tòa nhà văn phòng này, nhưng cũng hiểu được ở trong mắt những người mặc tây trang giày da đắt tiền kia mình chẳng qua chỉ là một nhân viên giao hàng thôi.

Nhân viên giao hàng được mọi người gọi chung là anh/em trai* giao hàng, tựa như chẳng cần phân biệt tuổi tác vóc dáng, tất cả đều như một cỗ máy diện mạo từa tựa nhau, vì vậy Hà Tân Dương cũng không có ai thật sự quen, cũng sẽ không lo lắng vì gặp ai mà xấu hổ.

* Nguyên văn là 小哥 (xiǎo gē) và 小伙 (xiǎo huǒ): Tiểu ca & tiểu hỏa.

Mình không tìm được từ nào phù hợp nên đổi thành như vậy.

Về phần ông chủ Trình muốn "lên giường" kia cậu càng chưa gặp bao giờ.

Chưa gặp tất nhiên là người xa lạ rồi.

Giờ nghỉ trưa Hà Tân Dương mới tới khu trung tâm Giang Ngạn, xe ba bánh cũ kĩ ở giữa đám xe rẻ thì mười vạn, đắt thì trăm vạn này cực kì nổi bật.

Cũng may nhân viên chuyển phát nhanh ở Sơn Thành như cậu ai cũng đi xe ba bánh, những người quen mua hàng qua mạng đã sớm chẳng còn thấy kì quái, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thân thiết..