Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 99: 99: Ngoại Truyện 12





Ngoại truyện 12: Ngày bình thường (3).
Tần Thiên gọi điện cho người nhận theo đơn đặt hàng, vậy mà gọi ba lần rồi vẫn không ai nghe máy.

Cậu chờ ngoài cổng một lát, nhìn đồng hồ, sau đó sải rộng bước chân đi vào trong trường.
Lúc trước mấy người bọn họ đặt tên cho công ty, từ một đống các thể loại tên chọn "Đến trong tích tắc", với hàm ý nguyên văn là câu khẩu hiệu "Giao trong tích tắc, hàng đến tận tay".

Thời gian và chất lượng phục vụ là con át chủ bài của công ty, không thể có chuyện khách hàng không nghe điện thoại mà ném ở ở cổng cho xong việc.
Đây là đơn đặt hàng đến từ một bác gái.
Lúc Tần Thiên đi lấy đồ có nghe bác càu nhàu dông dài một thôi một hồi.

Bảo là tối nay phải ra khỏi nhà, vậy mà đứa con đầu óc trên mây kia lại quên đem chìa khóa, chỉ đành nhờ bên cậu giao đến giúp.
Thấy bác gái thoạt nhìn trẻ trung thời thượng, còn khen phần mềm của họ rất tốt, đưa đồ thuận tiện vô cùng, Tần Thiên nghe mà cũng vui lây.
Trước đây cứ ngỡ rót tiền mạo hiểm, bây giờ ngẫm lại, Tần Thiên cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì có được sự ủng hộ vô điều kiện từ anh Long, cũng thật sự may mắn vì đã nhận lời mời của Phương Hoành Tiệm.

Nếu không cậu mãi mãi không bao giờ biết hóa ra làm việc có thể vui vẻ đến như vậy.

Không chỉ kiếm tiền một cách nhẹ nhàng hơn, mà sâu trong nội tâm cũng nhận được một chút biến đổi.
Xưa nay Tần Thiên chưa từng nghĩ, một người tầm thường thậm chí còn không có tấm bằng đại học như cậu, thế mà một ngày kia có thể giúp cuộc sống của rất rất nhiều người trở nên thuận tiện hơn, được cống hiến sức lực của bản thân cho xã hội.
Năm nay, họ đang lên kế hoạch khởi động dự án thu gom phế liệu tận nhà; trong tương lai, các bước phân loại và xử lý phế liệu đều có thể được thực hiện gọn ghẽ thông qua phần mềm của công ty họ.

Tổng giám đốc Phương Hoành Tiệm đang tăng ca cùng phòng kỹ thuật chạy code, mấy bữa nay anh ta chạy đôn chạy đáo khắp các chi nhánh kiểm tra tiến độ, mà anh Lương đã liên hệ với trạm thu gom rác thải và các tay tay trung gian thu mua phế liệu.

Với nền tảng của họ, không chỉ có người dân thuận tiện trong việc xử lý phế liệu, mà nhiều người nghèo khó sống bằng nghề đồng nát trong thành phố này cũng có đường mới kiếm ăn.
Điều này đối với Tần Thiên mà nói còn đáng mừng hơn cả kiếm tiền.
Hôm nọ khi kể tới chuyện này, Long Nghị còn trêu cậu, bây giờ em bé sếp Tần nhà mình cũng có tí phong thái của quản lý cấp cao rồi.

Tần Thiên cười lắc đầu, kéo bàn tay thô ráp của Long Nghị đan chặt.
Tay cả hai đều tồn tại rất nhiều vết sẹo và chai sần do công việc hằng ngày, thoạt trông chẳng mềm mại mịn màng chút nào.
Tần Thiên vuốt v e đốt ngón tay thô to của người đàn ông, nói, cậu chỉ muốn giúp đỡ người khác kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình trong khả năng cậu có thể.
Người từng trải khổ mới biết kiếm tiền vất vả ra sao.
Cậu nghĩ, nếu có thêm một con đường nào đó, biết đâu chừng cuộc đời này mất đi một người lầm lối.
Mà bác gái đặt đơn cũng thú vị thật, điền địa chỉ gửi đồ cho con là một dòng "Cạnh sân thể thao Tiểu học Thực nghiệm" quá sức sơ sài.

Tần Thiên suy đóa, chắc hẳn con trai bác là giáo viên thể dục, không thì ngày ngày chạy đi chạy lại sân thể dục làm gì.
Dạo trước đợt tìm cháu trai cho bà Viên, Tần Thiên theo Móm mò đường có tình cờ phát hiện đường chui vào thẳng trường học.

Giờ này cậu vội về nấu cơm cho anh Long, thế là chui luôn vào đường đó.
Lối này bị bụi rậm che khuất nên bình thường không ai phát giác ra, thông sau đường là bãi đất trống, đoán chừng là trường dành ra để cải tạo sân thể dục, quanh bãi đất chất cả đống vật liệu xây dựng và dụng cụ thể thao.
Tần Thiên quan sát xung quanh một lượt, sợ bỗng nhiên từ đâu chui ra một người nói mình lấy hàng.

Mà cậu cả nghĩ rồi, xung quanh trống hoác chẳng có lấy một bóng người.
Trong góc kẹt bên kia có một căn phòng trống nhỏ, có thể là định dành để chứa đồ lung tung, bây giờ vẫn đang trống không, gạch còn chưa kịp lát.

Tần Thiên phóng tầm mắt ra xa, phát hiện không biết ai quấn dây gai quanh căn phòng nọ, hình như còn phơi hai bộ quần áo, hình như có người ở.

Chẳng lẽ...!đây đúng thật là bên cạnh sân thể dục?
Tần Thiên trợn mắt, quyết định lại gần xem thế nào.
"Ông ơi, ông làm gì thế ạ?"
"Tiểu Vũ, con muốn ăn sô cô la mà phải không? Nào, ăn mau đi, để ông xem con có mập lên tí nào chưa này."
"Ý, vậy bao giờ ông mua xe 4WD cho con lận? Con muốn chiếc giống hỏa tiễn cơ."
"Vậy phải xem bé Tiểu Vũ có ngoan ngoãn hay không rồi...!Ông chỉ thưởng cho bé ngoan..."
Tiếng nói chuyện lờ mờ vang lên từ trong căn phòng nọ, một giọng non nớt, một giọng khoan thai có vẻ già nua.
Mới đầu Tần Thiên nghe không hiểu gì, tưởng là tan học ông tới đón cháu.
Nhưng đang khi quay người chuẩn bị đi, đoạn tiếp theo khiến cậu khựng lại.
"Con ngoan, con ngoan mà!"
Giọng đứa trẻ ngoan ngoãn mà khẩn thiết, vâng lời vô cùng.
"Vậy con cởi qu@n ra, để ông kiểm tra xem..."
Tần Thiên một tay cầm hộp hàng cần giao, tay kia siết chặt nắm đấm.
"Ông ơi, con bị bệnh ạ?"
"Sao ông lại sờ chim của con thế?"
Tần Thiên nghe đến đây, lửa giận phóng thẳng lên não.
Cậu nhanh chân lao vào căn phòng nọ, đã văng ván cửa sắt nghe "ầm" một tiếng.
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của ông ra!"
Cậu quăng đồ sang một bên, chắn bé trai còn mặc nửa nửa chiếc quần đồng phục sau lưng, siết chặt đấm nện thẳng vào mặt ông già đang tỏ vẻ ngạc nhiên cùng cực.
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang ngoài cổng trường, một lát sau mới mất hút hẳn theo chiếc xe đi xa.

Phụ huynh tụ tập ngoài cổng trường chờ đón con xúm lại bàn tán xôn xao, tò mò không ngưng được.
"Chuyện gì vậy chuyện gì vậy!? Sao lại có cảnh sát ở đây?"
"Chẳng lẽ trường học xảy ra chuyện? Trời ơi, bé nhà tôi còn chưa tan học!"
"Không thể nào.

Nếu có chuyện thật chắc chắn thằng bé nhà tôi đã gọi điện ngay! Nó có cầm điện thoại theo mà!"
"Đúng vậy, mấy anh chị nhìn kìa, cửa phòng học vẫn đóng đấy, không có thầy cô nào ra."
"Giờ này mới có lớp một lớp hai tan thôi phải không?"
"Về lâu rồi, tụi nhỏ học tới ba giờ, cũng chỉ có tầm tuổi này mới thoải mái được một tí."
"Hầy, mấy đứa nhỏ giờ cũng vất vả thật, đứa nhà tôi mới học lớp ba mà cha nó đã đăng ký cho nó học ba cái lớp dương cầm gì đó, hôm nào cũng học tới chín, mười giờ đêm!"
"Phải phải, nhà tôi cũng..."
Chủ đề dần chệch hướng đến tận đâu.

Vài ngày sau khi đài địa phương đưa tin, phụ huynh mới một lần nữa nháo nhào trở lại..