Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao

Chương 12: Giường lá cây




Đang đứng, Lâm Tây hít hít cái mũi, ngửi được một mùi tanh tưởi. Đây là mùi gì?

Trần Kiều cũng ngửi được, mặt không biểu tình, nói: “Phân bón.”

Lâm Tây khó hiểu: “Phân bón?”

Trần Kiều gật gật đầu, “Ừ.” Ngón tay chỉ vào cái hố to bên cạnh Lâm Tây: “Đây, hố phân bón.”

Lâm Tây theo ngón tay Trần Kiều nhìn lại.

Chỉ thấy một cái hố to hình vuông, loại có thể nhảy vào bơi lội nhưng chỉ đủ phịch ba cái té ngã, đương nhiên không có người dám nhảy vào.

Bên trong cái hố to hình vuông là một đống phân bón màu đen. Mặt trên còn phủ cỏ dại chờ người lọt hố.

Mặt Lâm Tây đầy hắc tuyến, khóe miệng không tự giác giật giật, vẻ mặt cạn lời.

Thấy phản ứng của Lâm Tây, Trần Kiều ôm bụng cười ha ha.

Trần Kiều bỗng nhiên cúi người, lặng lẽ nói với Lâm Tây, “Chạy mau, một hồi có người đuổi tới bắt chúng ta!”

Trần Kiều ôm một trái bắp, vừa chạy vừa vẫy tay với Lâm Tây, hô to: “Chạy mau chạy mau. Cẩn thận lọt hố!”

Hai người chạy vội trên đồng ruộng, không có người đuổi theo, cứ như vậy, chạy về phía trước.

Lâm Tây cười hô to, “Chúng ta đuổi theo gió đi!”

“Được! — ” Trần Kiều kéo dài thanh âm, tiếng nói cuốn theo gió truyền đến tai Lâm Tây, lại một vòng quanh quẩn bên tai Lâm Tây, quanh quẩn giữa đồng ruộng.

Chúng ta đuổi theo gió.

Chúng ta chạy vội về phía trước.

Không quay đầu lại, chạy về phía trước.

Có gió thổi qua, thổi tan nóng bức của ánh mặt trời, chỉ để lại ôn nhu mát mẻ.

Đây là mùa hè, đuổi theo gió mùa hè.

Hai người chạy về đường cái bên cạnh, lại chạy đến bên dòng suối nhỏ chơi.

Dòng nước thong thả, thanh triệt thấy đáy, bên lòng sông còn có mấy con bướm chậm rì bay bay.

Lâm Tây ngồi xổm bên cạnh bờ sông, cười hì hì hắt nước lên người Trần Kiều: “Anh nói xem nơi này có thể có nòng nọc không?”

Trần Kiều nhìn cô một cái, “Nếu có nòng nọc, vậy sẽ có ếch xanh.”

“Oa oa oa, nhão nhão dính dính, có sợ không!” Nói, Trần Kiều thừa dịp Lâm Tây không để ý, trả thù hắt nước lên người cô.

Thích hợp với tình hình, bỗng nhiên có vài tiếng ếch kêu, vang vọng chân trời!

A!

A A!

A A A!

Lâm Tây một là vì trốn Trần Kiều hắt nước, che mặt nghiêng đầu.

Hai là sợ ếch xanh, nghe thấy tiếng ếch kêu, Lâm Tây nhanh chân chạy.

Trần Kiều cười ha ha ha chạy theo sau Lâm Tây.

Chạy mau!

Chạy trốn đi!

Không muốn sống nữa!

Có ếch xanh đại quái vật đang đuổi theo phía sau!

Oa hu hu!

Cô chạy trước, anh theo sau.

Hai người lại chạy lên núi.

Trên núi lưa thưa mấy hộ nhà.

Sân nhỏ độc nhất vô nhị, có cửa có rào tre, có xây một bức tường lùn.

Trong sân đủ loại rau dưa củ quả.

Có sào phơi quần áo.

Trẻ con ngồi trên mặt đất chơi đùa.

Gà và vịt đang tranh giành thức ăn.

Ánh mắt Trần Kiều như hổ rình mồi nhìn trái dưa hấu lớn.

Trong viện có một con chó vàng to xác như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Trần Kiều và Lâm Tây.

Hai người một chó mắt to trừng mắt nhỏ.

Chó vàng to xác thông hiểu lòng người, đôi hoả nhãn kim tinh liếc một cái lập tức nhìn ra hai người có mưu đồ gây rối!

Chó vàng to xác bốn chân chấm đất, lui ra phía sau một bước, làm tư thế dự bị.

Chó vàng to xác lớn tiếng doạ người, ngửa mặt lên trời sủa dài, chạy về phía hai người!

Gâu gâu!

Gâu gâu gâu!

Trong lúc nhất thời, hai người một chó, bốn chân đối bốn chân, lại một hồi chó rượt người chạy.

Trời đất quay cuồng, bụi đất phi dương!

Giữa hỗn loạn, Trần Kiều nắm tay Lâm Tây, bàn tay lớn phủ lên bàn tay nhỏ, to rộng ôn nhuận lại chạm tới lòng người, gắt gao cầm, anh lôi kéo cô ra sức chạy trốn.

Lần này, là thật sự chạy trốn.

Lâm Tây cái gì cũng chưa kịp nghĩ,

Không kịp nghĩ đến độ ấm của lòng bàn tay.

Và cảm xúc lạnh lẽo của bàn tay kia.

Cũng không kịp nghĩ bản thân không biết là bởi vì chạy quá nhanh hay là bởi vì cái nắm tay mà mặt đỏ tai hồng.

Cô chỉ có thể nghĩ đến một việc: Chạy trốn!

Bọn họ không biết chạy bao lâu, cũng không biết con chó phía sau đuổi theo bao lâu.

Trần Kiều nắm tay Lâm Tây, Lâm Tây chạy theo sau Trần Kiều, cứ như vậy không quay đầu lại, tiếp tục chạy.

Thật đáng mừng, trải qua một thời gian dài chạy trốn hai người rốt cuộc bỏ xa con chó kia, càng đáng mừng chính là trái bắp lớn no đủ còn lẳng lặng nằm trong lòng ngực Trần Kiều, mảy may chưa tổn hại.

Hai người đứng yên, một đường chạy vội, thế nhưng chạy đến địa phương quỷ quái nào cũng không biết.

Trần Kiều và Lâm Tây đứng mặt đối mặt, nhìn đối phương chật vật thở dốc, hai người lại nhịn không được cười ha ha.

Đứng giữa núi rừng yên tĩnh mặt đối mặt cất tiếng cười to.

Tiếng cười vang vọng quanh quẩn giữa không trung.

Môi Trần Kiều hơi hơi tách ra, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói, “Ngốc.”

Trần Kiều lại nói: “Đi thôi, chúng ta đi thám hiểm!”

Hai người đi về phía trước, phát hiện có một con suối.

Gần con suối có người cư trú xây một cái giếng nước hình vuông, phía trên là một cái nắp gỗ lớn lắp kín miệng giếng.

Trần Kiều đi lên trước, nhìn nhìn, xem ra gần đây vẫn còn có người ở.

“Là nước suối, có thể rửa tay, sau đó lại uống một ngụm.” Trần Kiều nói.

Lâm Tây quay đầu nhìn anh, hỏi: “Nước suối này ở đâu ra?”

“Trên núi chảy xuống đó. Không phải em học rất giỏi sao? Địa lý còn chưa học qua?”

Lâm Tây đúng lý hợp tình giảo biện: “Tôi là con mọt sách, hừ!”

Lâm Tây đi lên trước, ngồi xổm xuống, đẩy cái nắp ra một chút.

Lâm Tây thả tay xuống nước, một trận mát lạnh, Lâm Tây chụm tay lại vớt nước lên, đưa đến bên miệng.

Lâm Tây uống một ngụm, mừng rỡ hô to về phía Trần Kiều, ngọt!

Trần Kiều nhìn Lâm Tây, mỉm cười, đi lên một bước ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Tây, cũng vớt một mớ nước.

Một ngụm nước suối mát lạnh ngòn ngọt, đánh lui cái nóng trên người.

Nơi xa không biết từ đâu truyền đến từng đợt ve kêu.

Bốn phía có cây cối cao to cành lá rậm rạp tươi tốt.

Ong bướm lượn lờ bên bụi cây hoa dâm bụt đỏ rực.

Ánh nắng nhàn nhạt, mây trắng trên trời chậm rãi trôi.

Một trận gió thổi qua, lại một trận tiếng vang sàn sạt.

Thật tốt.

Ngọt. Trần Kiều trong lòng nghĩ.

Hành trình qua một nửa, hai người nửa ngày đều bỏ mạng thiên nhai,

Thi chạy với gió.

Thi chạy với ếch xanh.

Thi chạy với con chó vàng to xác…

Tốt quá. Trần Kiều ngồi trên mặt đất, đưa cho Lâm Tây ngồi bên cạnh một tờ khăn giấy.

Lâm Tây tiếp nhận, nói: “Ai, ngồi xuống nghỉ chút đi."

“Mệt sao?” Trần Kiều quay đầu hỏi Lâm Tây. Nửa ngày bôn ba, Lâm Tây mặt đỏ bừng, trên trán có vài giọt nước, không biết là mồ hôi hay là nước suối.

“Không mệt, tôi rất vui vẻ.” Lâm Tây cười, cô nâng một bàn tay lên, che đến đôi mắt, từ giữa khe hở nhìn ánh mặt trời trút xuống rừng cây, lại xuyên thấu qua bóng cây rải lên trên người bọn họ.

“Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi!” Lâm Tây bỗng nhiên dùng hết sức hô to với không trung.

“Cút hết đi!” Lâm Tây đôi tay đặt ở bên miệng, khàn cả giọng gầm lên.

Cút hết đi nhà, cút hết đi tiền, cút hết đi thi đại học, cút hết đi tương lai!

Bây giờ tôi là tự do, Lâm Tây nghĩ.

Trần Kiều lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn cô, nhìn cô rống to, nhìn cô thất thố, nhìn cô làm càn.

“Cút hết đi!” Trần Kiều học theo bộ dáng của Lâm Tây, hai tay đặt ở bên miệng hô to.

Đều đã qua, đều đã là quá khứ.

Trần Kiều ôm trái bắp anh trộm được thuần thục thành thạo lột da ra, lộ ra hàng bắp vàng kim bên trong.

Trần Kiều một bên lột, một bên thất vọng nói: “Đáng tiếc không có bật lửa, bằng không tôi có thể nướng bắp ăn, mùi bắp nướng rất thơm.”

“Anh biết nướng?” Lâm Tây hồ nghi. Rốt cuộc trong mắt cô bạn Trần Kiều chỉ biết nấu mì gói.

Trần Kiều nhấc tay cầm bắp: “Lấy bùn làm một cái hố, bật lửa, hoặc là chôn dưới ngầm nướng, làm cách nào cũng ăn rất ngon.”

Trần Kiều liếm liếm môi, tiếp tục nói: “Còn có bí ngô, cà tím, khoai tây đều có thể nướng, ăn rất ngon.”

Lâm Tây đưa cho anh một quả táo xanh, Trần Kiều một bên ăn, một bên nói: “Còn quả táo nữa, táo đỏ loại này nướng lên mềm mềm ngọt ngọt, ăn rất ngon.”

Lâm Tây cười cười, nghĩ, nếu cho Trần Kiều một cái bật lửa, anh nhất định có thể phóng hỏa đốt núi!

Lâm Tây nhìn sinh linh bốn phía, cảm thấy vô cùng may mắn, A di đà phật.

Bắp bẻ thành hai nửa, đưa cho Lâm Tây một nửa, nói: “Bắp cũng có thể ăn sống, ngọt, ăn khá ngon.” Vừa nói, vừa gỡ hai hạt bắp bỏ vào trong miệng.

Lâm Tây học theo anh, cũng gỡ hai hạt bắp bỏ vào trong miệng.

Thơm ngọt.

Lâm Tây nhìn lá cây trên đỉnh đầu, gió thổi qua, vang lên tiếng sàn sạt, nói: “Nếu có thể đắp một cái giường lá cây, bây giờ chúng ta có thể nằm xuống ngủ một giấc.”

Trần Kiều mỉm cười, nói: “Được! Chúng ta làm một cái giường!”

Trần Kiều giống như có phép thuật từ trong ba lô lấy ra một cái khăn trải giường, trải lên một đống lá cây, khoe khoang nói: “Khăn lót bàn dã ngoại tiện lợi, có phải cao cấp hơn giường lá cây không!”

Lâm Tây giật mình “Sao anh còn mang theo cái này!”

Trần Kiều cười: “Tôi không mang theo, đây là tôi biến ra.”

Lâm Tây vỗ tay: “Anh giỏi lắm!”

Hai người ngửa đầu nằm ở trên “Khăn lót bàn dã ngoại tiện lợi”, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống trên người, dưới thân thậm chí có thể cảm nhận được hơi ẩm trên mặt đất.

“Khi còn nhỏ tôi hy vọng có thể nằm dưới tàng cây, gió thổi mát mẻ, ngủ một giấc.” Lâm Tây bỗng nhiên mở miệng.

Trần Kiều không nói gì, lẳng lặng mà nghe cô nói tiếp.

“Sau đó tôi liền đi dựng một cái giường lá cây. Tôi tìm được một cây đại thụ phía sau sân nhà, tôi hái xuống rất nhiều cành lá trên cây, lấy dao nhỏ cưa nhánh cây, sau đó rải lá cây trên mặt đất, rải thành một tầng.”

“Sau đó tôi lấy trong nhà ra gối đầu và chăn, mừng rỡ chuẩn bị ngủ ở chỗ đó.”

“Sau đó thì sao.” Trần Kiều nhẹ nhàng hỏi.

“Sau đó tôi bị mẹ tôi xách trở về đánh một trận, ha ha.” Lâm Tây cười nói.

Trần Kiều không cười, nghe cô tiếp tục nói.

“Sau đó, giường lá cây đã không còn.”

Hai người nằm song song, thật lâu không nói chuyện.

Giữa không trung tiếng ríu rít của chim chóc.

Trộn lẫn tiếng ve kêu vang.

Thích ý tự tại nhẹ nhàng.

Đến cuối cùng, Lâm Tây ngủ mất.

Giữa ban ngày ban mặt mơ một giấc mơ thật đẹp.

Trong mộng, cô nằm ở trên giường lá cây, an an tĩnh tĩnh, không có tiếng khắc khẩu, chỉ có ánh mặt trời ấm áp. Một bên, ba và mẹ đang nhìn nhau cười, ôn nhu nói nhỏ, làm cho cô nướng BBQ.

Thơm ngào ngạt, Lâm Tây nghĩ, nhiều ớt một chút thì ngon.

Trần Kiều nằm dưới trời xanh mây trắng, cũng không tự giác nhắm mắt ngủ.

Giấc mơ của anh không tốt lắm.

Trong mộng,

Dao.

Máu.

Đau.

Nước mắt.

Dây lưng từ không trung từng đợt quật tới trên da thịt.

Tiếng khóc bất tận.

Trốn không thoát.

……

Trần Kiều bừng tỉnh, lặng im nằm thật lâu, nhìn lên bầu trời.

Khi Lâm Tây tỉnh lại, trời đã tối đen.

Lúc hai người trở về, rất có mắt nhìn đặc biệt tránh đi con chó vàng to xác.

Trần Kiều khẳng định nói: “Chúng ta đi vòng quanh đi, mắt nhìn thẳng, làm bộ không thấy nó, như vậy nó sẽ không rượt chúng ta.”

Đáng tiếc, chó vàng khứu giác nhanh nhạy.

Hai người lại một lần nữa bị chó rượt, chạy xuống núi.