Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 50




Sự lo lắng của tôi và bố của Phương Phương là không hề sai, tình cảm mà Phương Phương dành cho Tiếu Lạp Sênh căn bản là không thể nào phai nhạt được, cứ cách một đoạn thời gian là thằng bé sẽ lại tới xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, còn mang theo cả một bó hoa tươi to đùng do chính mình trồng nữa.

Tuy rằng tới Ngày của Mẹ Phương Phương cũng sẽ tặng hoa cho tôi, thế nhưng sau khi lén so sánh, tôi phát hiện ra hoa của hai người căn bản là không thể nào so sánh với nhau được. Hoa của tôi thì chỉ có một loại, đó là hoa cẩm chướng, còn của Tiếu Lạp Sênh thì lại là của cả một vườn hoa.

Aiz, Phương Phương của tôi, thế là Phương Phương đáng yêu của tôi đã bị cái cậu họ Tiếu kia bắt đi mất rồi.

Tôi nghẹn ngào, rốt cuộc thì cũng đã hiểu được cái gì gọi là “có vợ quên mẹ”. Tôi thầm nghĩ nếu Phương Phương mà dám dẫn Tiếu Lạp Sênh tới trước mặt tôi thì tôi kiểu gì cũng sẽ ra oai phủ đầu với cậu ta cho mà xem.

Nhưng một năm, rồi lại thêm một năm nữa, tôi vẫn chưa thấy Phương Phương dẫn Tiếu Lạp Sênh tới trước mặt tôi gì cả. Tôi có hơi nghi hoặc, thế là lại lén đi theo Phương Phương tới nhà hát một lần nữa, bấy giờ mới phát hiện ra hóa ra là thằng bé đang chơi trò “người qua đường”, ngay cả để lộ mặt cũng chưa dám. Tuy rằng Tiếu Lạp Sênh đã nhận hoa của thằng bé trong suốt hai năm, thế nhưng chỉ e ngay cả thằng bé là ai cậu ta cũng không biết được rõ.

Trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy khó chịu. Vui mừng là vì Tiếu Lạp Sênh vẫn còn chưa biết được Phương Phương là ai, thế nhưng đồng thời cũng lại thấy khó chịu vì Tiếu Lạp Sênh vẫn còn chưa biết Phương là ai.

Sau đó có một hôm, không biết vì sao mà Phương Phương đột nhiên lại đem toàn bộ hoa trồng được ở dưới nhà đưa cho thợ trồng hoa của khu chung cư, sau đó chạy đi mua nào là ruy-băng lụa, nào là giấy kếp, nào là sợi tổng hợp, nào là thủy tinh, vân vân mây mây…để làm hoa giả.

Phương Phương nói: “Tiếu Tiếu không thích hoa tươi, cho nên con muốn làm hoa giả cho cậu ấy.”

Tôi dở khóc dở cười, thật muốn nói cho thằng bé biết, con trai người ta nói không thích kỳ thật chính là đang muốn ám chỉ rằng con đừng có tặng hoa cho người ta nữa chứ không phải đang bảo con là hãy chuyển sang tặng hoa giả đi đâu. Nhưng khi trông thấy bộ dáng vui vẻ của thằng bé tôi cuối cùng vẫn không đành lòng nói ra những lời đó.

Biết đâu đấy lại thật sự có thể làm cho Tiếu Lạp Sênh chú ý tới thì sao? (Hoặc là khiến cho cậu ta cảm thấy đồng cảm?) Không chừng Phương Phương thật sự có thể tạo dựng được mối quan hệ với cậu ta thì sao.

Thế nhưng, sự thật đã chứng minh: là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Phương Phương lại tặng hoa giả cho Tiếu Lạp Sênh suốt hơn hai năm, thế nhưng mà vẫn cứ chẳng dám bắt chuyện với người ta dù chỉ là một câu.

Đến nước này thì tôi với bố của Phương Phương đã không thể nào bình tĩnh nổi nữa, nhẫn nhịn suốt mấy năm nay, tôi và bố của Phương Phương cũng đã kệ đời cái vấn đề giới tính của Tiếu Lạp Sênh từ lâu lắm rồi. Là con trai thì đã làm sao nào, chỉ cần Phương Phương có thể hạnh phúc là được rồi.

Bố của Phương Phương nói với Phương Phương: “Con trai, chỉ tặng hoa không thế này thì không ổn đâu, con phải chủ động tới trước mặt cậu ấy, như vậy thì cậu ấy mới có thể biết được con chứ.”

Phương Phương ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói: “Nhưng con không dám đâu.”

Bất kể là tôi cùng với bố của Phương Phương có khích lệ đến mức nào thì Phương Phương cũng vẫn chỉ một mực lắc đầu. Sau cùng bị chúng tôi dồn ép nhiều quá, thế là thằng bé giở trò nằm xuống đất giả chết.

Tôi có chút bực mình, bèn bảo: “Con cứ nhát gan như vậy đi, mẹ thấy cứ thế này thì Tiếu Lạp Sênh cũng sẽ không thích con đâu.” Vừa dứt lời, bố của Phương Phương liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức liền ý thức được vừa rồi tôi đã nói hơi bị nặng lời quá rồi.

Quả nhiên sau đó, mặc kệ cho tôi và bố của Phương Phương có khuyên nhủ đến như thế nào đi chăng nữa thì Phương Phương cũng nhất quyết không chịu đứng dậy, mà một mực nằm cuộn người quay lưng về phía chúng tôi.

Tôi với bố của Phương Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy bó tay. Suýt thì quên mất, con trai của chúng tôi có khuynh hướng tự kỷ, căn bản là không thể nào dùng những tiêu chuẩn của người bình thường để áp dụng lên thằng bé được.

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó nằm bò xuống nói vào bên tai của Phương Phương: “Phương Phương, nếu bây giờ con chịu đứng dậy thì cuối tuần sau mẹ sẽ đưa con đi gặp Tiếu Lạp Sênh.”

“Thật không?” Thằng bé ngoái đầu lại nhìn tôi, hai con mắt mở to: “Con có thể làm bạn với cậu ấy chứ?”

“Đương nhiên là được rồi.” Tôi nói, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên nói như thế nào để có thể thuyết phục được Tiếu Lạp Sênh đi gặp Phương Phương.

“Thế con có thể mời cậu ấy tới ở nhà của mình không?” Phương Phương phấn khởi nói: “Cậu ấy có thể ngủ trên giường của con, con ngủ ở dưới sàn nhà cũng được.”

Tôi với bố của Phương Phương lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy thương cảm cho đối phương.

Có vẻ như chỉ đóng gói Tiếu Lạp Sênh rồi đặt lên trên giường thôi là vẫn chưa đủ.

# Mình là notebook theo-dõi-tình-hình a của Phương Phương #

Phương Phương ngốc nghếch thật sự là đã khiến cho trái tim của bố mẹ tan nát mất rồi.



(*) Giấy kếp: