Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 32




Lúc trở lại phòng hóa trang, cô bạn trông thấy tôi thì liền cười tà: “Lạp Sênh, anh chàng vừa mới nói chuyện với cậu là ai thế hả?”

Tôi bị nụ cười của cô bạn làm cho run hết cả da đầu, bèn trả lời qua loa: “Một người bạn thôi.”

“À~ Ra là “bạn” đấy à~” Dứt lời, cô bạn bày ra vẻ mặt như đột nhiên bừng tỉnh, vỗ vỗ bả vai của tôi, nói: “Khá lắm! Cũng có mắt nhìn phết! Bảo sao lúc trước cậu vẫn luôn độc thân, “tuýp” này quả đúng là khó tìm thật.”

Tôi giải thích: “Cậu nghĩ đi đâu thế hả, chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.”

“Không phải chứ?” Cô bạn nhìn tôi với vẻ mặt khó tin: “Trai đẹp như thế mà cậu cũng nhịn được cơ à?”

“Thế chẳng lẽ tớ phải bổ nhào vào người ta chắc?” Tôi có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ tớ vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“Sao lại thế?” Cô bạn hỏi.

“Tớ có thể sẽ phải tới học ở Mát-xcơ-va.” Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói hết mọi chuyện ra. Cô bạn này là một trong số những người bạn hiếm hoi của tôi, việc này sớm hay muộn rồi thì cũng sẽ phải nói ra cho cô ấy biết.

“Thật á? Vậy thì tốt quá rồi!” Cô bạn quả nhiên vui hẳn lên, nhưng lại hỏi: “Cơ mà thế thì có liên quan gì đến chuyện cậu không thể yêu đương?”

“Yêu xa khó lắm, tớ sợ không kiên trì được nổi.” Tôi nói: “Dẫu sao thì đây cũng là chuyện mà tớ vẫn luôn muốn theo đuổi, để cho người ta phải mất công chờ đợi tớ nhiều năm, như vậy là không công bằng đối với người ta.”

“Ôi giời ơi Lạp Sênh ơi, có đôi khi tớ thật sự không thể nào hiểu nổi trong đầu cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì nữa, chuyện trước kia của cậu với La Bân cũng thế, rõ ràng là không nhất thiết phải đi đến bước này…Được rồi được rồi, không nhắc tới anh ta nữa.” Cô bạn biết tôi không thích nói đến chuyện trước kia, bèn nhanh chóng ngừng lại, nói: “Tớ vẫn cảm thấy chuyện yêu đương của cậu có vấn đề đấy nhé, vì sao lại lo sợ chuyện đối phương sẽ phải chờ đợi mình cơ chứ? Nếu như người ta thật sự thích cậu, chờ đợi hai-ba năm thì có tính là gì. Chẳng lẽ cậu lại không đáng để cho người ta phải chờ đợi chắc? Huống chi chuyện tình cảm vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện công bằng gì cả, ai thích thì người đó phải chịu thôi! Chả sao cả!”

Tôi bị cô bạn nói đến không biết phải đáp lại như thế nào. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi không được đi gây phiền toái cho người khác, không được lợi dụng người khác, người ta tốt với mình bao nhiêu thì mình cũng phải tốt lại với người ta bấy nhiêu. Cho nên tôi vẫn luôn nghĩ chuyện tình cảm cũng là như vậy, nếu đã không thể vì người ta mà hi sinh đi lý tưởng của mình thì mình cũng không được làm lỡ dở người ta.

Chẳng lẽ tôi đã nghĩ sai rồi ư?