*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Notanis
- ---
Người đàn ông đó bị bắt đi.
Dịch Yên vẫn phải làm việc, không rời khỏi phòng.
Vài người đồng nghiệp đến đây quan tâm hỏi han Dịch Yên, hỏi cô có cần nghỉ ngơi một chút không, Dịch Yên cười nói không cần. Đồng nghiệp thấy cô không bị ảnh hưởng gì nên cũng không hỏi tiếp nữa, giải tán tiếp tục công việc.
Giống như không có Tô Ngạn, cô lại trở thành một người bình thường sẽ cười cũng như sẽ trò chuyện.
Trên cổ còn dính mực đen, Dịch Yên khó chịu nhíu mày, đứng dậy đi đến mở vòi nước, khom người vẩy nước rửa.
Y tá tiểu Na bị dọa không nhẹ: "Làm tôi sợ muốn chết rồi bác sĩ Dịch, vừa nãy nếu cây bút kia đâm xuống là xong đời."
"Tại sao những người nghiện thuốc bây giờ đều ngang ngược như vậy?"
"Không ngang ngược thì đã không gọi là nghiện thuốc." Dịch Yên rút tờ giấy khăn lau khô cổ.
Tiểu Na gật gật đầu đồng ý, nói tiếp: "May mà vừa nãy người cảnh sát đó tới kịp, vừa rồi lúc anh ta leo cửa sổ vào, nội tạng trong người tôi cũng muốn nhảy ra ngoài vì sợ tên kia phát hiện."
Dịch Yên xoa xoa cổ tay, trong nháy mắt bình thường trở lại, ném khăn giấy vào sọt rác.
Một y tá khác nói: "Cũng là vì có bản lĩnh, leo qua cửa sổ không gây tiếng động gì, phản ứng rất nhanh, đổi thành người khác thì có khi đã bị phát hiện. Nhưng phải nói là, người cảnh sát đó còn rất đẹp trai."
Tiểu Na đồng ý: "Với lại vóc dáng cũng không tệ, vừa nhìn là loại mặc đồ nhìn gầy nhưng cởi quần áo lại rất có thịt."
Dịch Yên không tham gia đề tài này, cô ngồi xuống ghế, lật xem bệnh án.
Hai y tá trông Dịch Yên có vẻ như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, có một người cảm thán: "Bác sĩ Dịch, cô bình tính thật đó."
Tiểu Na cũng nói: "Lúc nãy bị tên nghiện thuốc kia bắt lại cũng không có hồi hộp chút nào."
Dịch Yên không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, một lúc sau dường như lẩm bẩm nói: "Gặp phải chuyện này mà không bình tĩnh mới thật sự là người hạnh phúc."
Cô nói rất nhỏ, y tá không nghe rõ lắm: "Gì cơ?"
Dịch Yên tiếp tục xem bệnh án, ngẩng đầu cười nhẹ: "Không có gì."
Đúng lúc này, cửa phòng khám bị đẩy ra, Dịch Yên và các y tá cho là có bệnh nhân, vội vàng đeo khẩu trang vào.Người vào là người phụ nữ vừa nãy bị thương ở tay.
Người phụ nữ đứng ở cửa ra vào, có hơi áy náy: "Cảm ơn mọi người."
Trong ánh mắt tiểu Na có chút thông cảm, nhanh chóng nói: "Không cần cảm ơn chúng tôi, cô nên cảm ơn người cảnh sát kia thì đúng hơn."
Dịch Yên bỗng nhiên hỏi: "Tại sao không báo cảnh sát đưa chú ấy đi trung tâm cai nghiện thuốc lá?"
Nghe thấy câu hỏi này, trên khuôn mặt người phụ nữ có nét mờ mịt, một lúc sau mới trả lời: "Đã từng báo rồi, nhưng không có ích lợi gì, ở trong đó hai năm trời," nói tới đây, người phụ nữ run rẩy tuyệt vọng, "Thả ra vẫn tiếp tục nghiện."
Người trong phòng bệnh đều im lặng, không khí nặng nề.
Giọng người phụ nữ lộ vẻ thê lương: "Vô dụng, anh ấy cai không được. Nghiện thuốc, cai không được."
Hốc mắt Tiểu Na ửng đỏ, cẩn thận nói: Nhưng đưa vào trại cai nghiện hai năm, tối thiểu thì cô có thể không bị tra tấn trong hai năm, qua những ngày yên bình trong hai năm đó. Hoặc cô hoàn toàn có thể ly hôn."
Tiểu Na vừa nói xong, ba người trong phòng biết ngay là hỏng rồi.
Qủa nhiên, những câu nói này giống như là một cái cây đè chết con lạc đà bằng rơm, ánh mắt của người phụ nữ nháy mắt trở nên mờ mịt và trống rỗng.
Tuyệt vọng, bất lực, và cuối cùng là im lặng.
"Những người nghiện thuốc vốn là những người chết, đâu còn cái gì gọi là lương tâm, sau khi anh ấy được thả ra đều sẽ đánh tôi và đứa nhỏ, đánh chúng tôi vì đã đưa anh ấy vào trại cai nghiện. Đứa nhỏ đang học ở trường trong vùng này, chúng tôi vốn dĩ đã không thoát được."
Thế giới này luôn luôn có rất nhiều chuyện mà ta không thể nghĩ đến, hoàn cảnh khác nhau địa vị khác nhau, hoàn toàn không có sự đồng cảm thật sự, cho dù trong lòng đầy sự bất bình, cũng không thể đưa ra lựa chọn thay đương sự. Có những chuyện mà chúng ta cảm thấy rất đơn giản, thật ra đối với người khác, là một ngọn núi cao không thể vượt qua, không phải bọn họ không muốn chạy thoát, mà là bọn họ không có khả năng, cũng không có sức lực chạy thoát.
Bộ gông cùm trên cổ, chiếc chìa khóa cũng đánh mất từ đó.
Dịch Yên không nói gì, loại cảm giác này, cô hiểu.
Cô ghét tất cả những người nghiện thuốc phiện.
******
Xong hết công việc cả ngày, Dịch Yên đứng đậy đi đến cửa sổ hít thở không khí trong lành.Mở cửa sổ, bên ngoài một mảnh tuyết trắng xóa.
Tuyết lại rơi.
Có rất nhiều người tới bệnh viện, dấu chân rải rác trên mặt đất, lộ ra mặt đường xi măng ẩm ướt bên dưới.
Đèn đường bị một lớp tuyết trắng phủ lên, trong không gian một màu trắng xám.
Không khí lạnh lẽo, Dịch Yên đóng cửa sổ ra khỏi phòng.
Hành lang đầy người, tay Dịch Yên đút trong túi áo khoác trắng, băng qua đoàn người vào phòng thay đồ.
Lúc đang đi, điện thoại trong túi vang lên. Dịch Yên thuận tay lấy điện thoại nhìn thoáng qua, một dãy các số điện thoại bàn.
Lại là số điện thoại này, Dịch Yên nhíu mày, ngay lập tức cúp máy, nhét lại di động vào túi.Cô bỗng dưng bực bội không hiểu vì sao, đúng lúc đi qua lồng cầu thang (*), đẩy cửa đi vào.Sắc trời dần dần tối, trong thang gác không sáng lắm.
(*) Lồng cầu thang: mọi người cứ hiểu là chỗ giao nhau của hai cầu thang ấy. Có vài nơi thiết kế cầu thang mà có cửa ở mỗi tầng ấy. Bệnh viện của Dịch Yên là thuộc loại đó nhé! Hình minh họa:
Dịch Yên lấy điếu thuốc bỏ vào miệng, đang định lấy bật lửa ra, bỗng nhiên phát hiện có người đang dựa vào bức tường đối diện.Dịch Yên giương mắt nhìn qua, người đàn ông đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Tóc dính trên trán hơi lộn xộn, màn hình di động phát ra ánh sáng mỏng manh, ánh sáng di động chiếu vào cằm người đàn ông, hiện ra viền môi nhàn nhạt và sống mũi cao thẳng.
Dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ, có người đi vào thang gác anh cũng chưa liếc nhìn một cái.
Lúc Dịch Yên nhìn thấy gương mặt đó, kinh ngạc đến nỗi quên cả châm thuốc.
Dường như cảm nhận được có người nhìn, Tô Ngạn nhìn về phía đối diện.
Dịch Yên cũng nhìn anh.
Sau một lúc căng thẳng, Tô Ngạn cúi đầu, tiếp tục nhắn tin. Từ đầu đến cuối cũng không thay đổi tư thế đứng, giống như là gặp một người không liên quan gì đến mình.
Dịch Yên giật mình vài giây rồi dời tầm mắt, dựa vào tường tiếp tục châm thuốc.
Qua nửa điếu thuốc, người đối diện cất điện thoại, mượn lực từ phía sau lưng đứng thẳng người, đi đến cửa cầu thang.
Dịch Yên bỗng mở miệng: "Anh không đổi số di động."
Dường như cảm thấy vấn đề này không quan trọng để trả lời, Tô Ngạn vẫn tiếp tục đi.
Dịch Yên hít sâu một hơi: "Là vì không buông được sao."
Tô Ngạn dừng bước.
Dịch Yên nhìn anh, dập điếu thuốc trong tay: "Không buông được em." Không buông bỏ được mọi thứ về em.
Dịch Yên của trước kia, luôn rất tự tin, không sợ bất kì điều gì, giống như bây giờ vậy.
Tô Ngạn quay đầu lại.
Dịch Yên cũng không né tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Tô Ngạn nâng bước đi về phía cô.
Trái tim Dịch Yên bỗng dưng đập rất nhanh, dù tự tin thế nào, cũng không thể chịu nổi một kích ở trước mặt anh.
Tô Ngạn đứng trước mặt cô, cấp ba anh cũng đã cao hơn cô nhiều, bây giờ lại cao thêm chút nữa, tạo ra một cảm giác đè nén.
Dịch Yên ngẩng đầu nhìn Tô Ngạn, Tô Ngạn vẫn lạnh nhạt, chậm chạp cúi xuống.
Ngực Dịch Yên khó chịu.
Tô Ngạn đứng cách 3 tấc, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trong con ngươi là vẻ thản nhiên, tìm không thấy một cảm giác quen thuộc nào.
"Không phải."
Không phải là không nỡ buông tay em.
Dịch Yên sửng sốt, vị chua chát bỗng dâng lên.
Đôi môi mỏng, một người bạc tình bạc nghĩa, Tô Ngạn nói còn lạnh nhạt hơn.
"Tôi chỉ không có thời gian đổi số điện thoại."
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong lồng cầu thang.
Là điện thoại của Tô Ngạn, Dịch Yên vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc Tô Ngạn lấy di động trong túi áo gió, Dịch Yên có cảm giác như tay phải của mình biến mất, Tô Ngạn lấy điếu thuốc của cô.
Anh nhíu mày: "Sặc."
Nói xong rồi nhận điện thoại, đi ra cửa không quay đầu lại.
Dịch Yên dựa lưng vào tường, im lặng thật lâu, không biết đến lúc nào mới bắt đầu động đậy, hai chân bị đông lạnh không biết tự lúc nào.
Cô đứng dậy, ra ngoài lồng cầu thang.
Lúc đi ngang qua bãi đậu xe đến khoa cấp cứu, Dịch Yên gặp lại Tô Ngạn.
Anh đang đi qua cửa khoa cấp cấp cứu cùng với một người đồng nghiệp.
Dịch Yên nhìn vài giây rồi dời tầm mắt, giẫm chân ga biến mất trong dòng xe cộ.
Giống như đang hoảng loạn bỏ chạy, cực kỳ thảm hại.
Đi quá vội vàng, hoàn toàn không thấy ánh mắt người đó thản nhiên nhìn về phía này.
- --
Lời editor:
Ngày mai đăng tiếp nha mọi người!