Sống trên đời, không nên chủ quan chỉ vì thực tại diễn ra quá suôn sẻ, một giây sau cũng là tương lai sắp đến, không ai có thể biết trước điều gì.
Máu đỏ tươi ướt đẫm tay áo sơ mi màu trắng.
Tiếng đứa bé gào khóc vì sợ hãi.
Đau buốt ngấm dần làm tê liệt cánh tay phải.
Trong khoảnh khắc đó, Chi Nghiên nhận ra hình như bản thân đã sống chung với những ngày bình yên quá lâu rồi thì phải, ngay cả một vết thương nhỏ như thế này cũng khiến cô đau thắt vào tận trong lòng... Thật đáng chê cười.
*
Sau khi phu nhân thất bại, Thị trưởng hoàn toàn đi vào ngõ cụt, hy vọng duy nhất để xoay chuyển tình thế sụp đổ chỉ trong nháy mắt, ông ta không còn lựa chọn nào khác, buộc phải chấp nhận yêu cầu của Hoàng thái tử.
Từ khi tin tức Thị trưởng tham ô bị lan truyền rộng rãi, người đứng đầu gia tộc Tylphann không một lần liên lạc với ông ta, nhiều lần Thị trưởng thử gọi điện trước, nhưng đầu dây bên kia luôn luôn vang lên một giọng nữ máy móc không mang theo chút tình cảm nào: “Số điện thoại này hiện nay không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Lòng Thị trưởng nguội lạnh. Rốt cuộc ông ta đã hiểu, anh họ không còn muốn dính dáng gì tới chuyện này. Từng bước đi tới ngày hôm nay, đối với anh họ, Thị trưởng chẳng qua chỉ là quân tốt đã bị đá văng khỏi bàn cờ.
Anh họ của ông ta lựa chọn quay lưng lại với ông ta. Thế nên Thị trưởng chẳng cần tiếc gì nữa, cầm dao đâm sau lưng anh họ một nhát. Trước đó, nghĩ đến việc anh họ vẫn luôn hỗ trợ mình, đối với đề nghị của Hoàng thái tử, Thị trưởng đã do dự. Nhưng nếu anh họ của ông ta bạc tình bạc nghĩa trước, vậy thì Thị trưởng theo lẽ thường ăn miếng trả miếng thôi.
Hai người họ không hổ là họ hàng, đều đặt lợi ích riêng của bản thân lên trên hết, ích kỉ như nhau. Người đứng đầu gia tộc Tylphann nhận thấy Thị trưởng đã hết giá trị sử dụng, hơn nữa còn bị Hoàng thái tử nắm thóp, vì sợ bị liên lụy, ông ta không tiếc vứt bỏ em họ của mình, phủi đi mọi quan hệ giữa hai người một cách sạch sẽ. Mà Thị trưởng cũng vậy, nếu đã không thể dựa dẫm vào bất cứ ai được nữa, ông ta chỉ còn cách tự cứu lấy chính mình, không tiếc bất cứ giá nào.
Thị trưởng bị bắt giam suốt một tuần, phiên tòa xét xử vụ án tham ô lần thứ nhất được tiến hành. Tội danh của bọn họ là chuyện đã rồi, nhưng thủ tục vẫn phải thực hiện đầy đủ. Vì lẽ đó mà Chi Nghiên – chẳng hề tự nguyện – phải tốn thời gian cả một buổi sáng chỉ để ngồi trong một căn phòng riêng của tòa án và theo dõi vụ xét xử thông qua màn hình ti vi. Ngay cả Chi Nghiên cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô ghé lại gần người bên cạnh và lầm bầm, “Tôi quên mất rồi. Tại sao thì giờ quý giá của tôi lại phải lãng phí ngồi đây coi cái trò nhảm nhí này?”
Hoàng Dĩ Khâm cũng không còn buồn đếm xem đây là lần thứ bao nhiêu anh phải trả lời câu hỏi này. Mà thực ra Hoàng thái tử đâu có xem ti vi. Hoàng thái tử luôn luôn bận rộn với công việc của chúng ta đang nhàn nhã ngồi đó thưởng trà và đọc tạp chí.
Đúng vậy, nguyên cả một buổi sáng. Thưởng, trà, và, đọc, tạp, chí!
Đối với một người dây thần kinh vận động bẩm sinh hơi tốt hơn người bình thường một chút như Chi Nghiên, việc Hoàng Dĩ Khâm có thể ngồi yên trong một căn phòng nhàm chán, làm những công việc nhàm chán nhưng lại chẳng thể hiện ra tí xíu nhàm chán nào trong khoảng thời gian thành thực mà nói quá đỗi là dài như thế này thì anh ta quả thật còn đáng sợ hơn cả quái thú.
Ít nhất Chi Nghiên không sợ quái thú. Nhưng mà cô bắt đầu sợ Hoàng Dĩ Khâm rồi. Tại sao giữa nhân loại lại tồn tại cái loại sinh vật kiên nhẫn cao quá mức cho phép như thế này? Bộ không tính chừa cho người khác đường sống sao!
Hoàng thái tử kiên nhẫn cao quá mức cho phép vừa lật sang trang tạp chí tiếp theo vừa vô cùng kiên nhẫn lặp lại câu trả lời chẳng khác nào đang trả một bài học thuộc lòng, hơn nữa có lẽ bị ảnh hưởng bởi không khí của tòa án, anh ta giải thích sặc mùi pháp luật. “Nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho gián điệp của hội đồng thu thập đầy đủ bằng chứng chứng minh vị hôn thê của tôi biết quan tâm và trợ giúp tôi trong công việc, tránh cho khi về thủ đô lại có người nói vị hôn thê của tôi suốt ngày chẳng biết làm gì chỉ giỏi cái tỏ ra xinh đẹp hơn người.”
Chi Nghiên: “...”
“Hình như lúc nãy đâu có vế đằng sau?”
“Mới thêm vào.” Tính nhẫn nại của Hoàng Dĩ Khâm rất cao, không hề tỏ ra một chút khó chịu nào khi cứ liên tục bị cô làm phiền, “Kiểu gì cô chẳng hỏi, tôi giúp cô tiết kiệm chút nước bọt.”
Chi Nghiên lại một lần nữa: “...”
Đây là phản ứng của một kẻ bị nói trúng tim đen. Không sai, cả buổi sáng ngồi trong căn phòng chán đến chết này, không thể ngủ cũng không thể chơi game, bởi vì điện thoại hết pin rồi, càng không thể chạy lòng vòng phá làng phá xóm, đối với Chi Nghiên, đây chẳng khác gì cực hình. Đã vậy còn gặp phải một tên Hoàng thái tử quái vật, vừa thưởng trà vừa đọc báo, bộ dạng thoải mái vô cùng, hoàn toàn không bị cái căn phòng chán đến chết này ảnh hưởng tâm tình. Chi Nghiên ngột ngạt sắp điên rồi! Sự đối lập rõ rành rành giữa người với người đã vô tình tác động mạnh lên bạn Chi Nghiên có trình độ đạo đức luôn được khen ngợi vô cùng kém cỏi, dẫn đến một thứ tâm lý vặn vẹo nhanh chóng hình thành. Tôi không thoải mái thì anh cũng không được phép thoải mái! Tôi không thoải mái mà anh còn dám thoải mái! Anh đang phạm vào tội tra tấn tâm lý người khác đó, anh biết không hả hả hả! Không thể tha thứ được.
Chi Nghiên luôn luôn tuân theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền. Nghĩa là vì cô đang khó chịu, Hoàng Dĩ Khâm nhất định phải khó chịu theo. Bất kể giá nào, cô muốn phá rối anh ta, không thể chấp nhận được sự bình tĩnh đáng ghét này.
Ai mà biết, ngay cả khi hai mắt đang dính vào tạp chí mà Hoàng thái tử vẫn sắc bén như vậy. Chi Nghiên sờ mũi, thôi thì da mặt cô cũng dày, kế hoạch bại lộ rồi thì cứ làm tới luôn đi, còn gì để mất nữa đâu.
Chi Nghiên tò mò, “Nhìn tôi giống loại người suốt ngày chẳng biết làm gì chỉ giỏi cái tỏ ra xinh đẹp hơn người sao?” Trước đây chưa ai từng nói.
Chi Nghiên là điển hình của loại người e sợ thiên hạ không đủ loạn, một ngày không chạy ra ngoài đường chọc cho gà bay chó sủa thì sẽ không ăn ngon ngủ yên được. Mặc dù từ khi đến Ryane, vì đáp ứng yêu cầu cao của công việc làm vị hôn thê giả mạo của Hoàng thái tử, cô phải cố gắng kiềm chế thói bất trị của mình, nhưng tự Chi Nghiên cảm thấy đâu tới nỗi gây ra ảo tưởng về một kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi đâu nhỉ? Nếu Thị trưởng hay phu nhân Thị trưởng nghĩ như thế thì còn tạm chấp nhận được, bởi vì Chi Nghiên cố tình. Nhưng ở trước mặt hội đồng, hình như cô vẫn chưa gây ra chuyện gì đến nông nỗi thì phải...
Lần này Hoàng thái tử rời mắt khỏi tạp chí.
Anh chuyển sự chú ý sang người bên cạnh, chậm rãi nhìn một đường từ đầu tới chân rồi lại từ chân trở lên đầu. Ánh mắt của anh đơn giản là nhìn, không gây khó chịu cho Chi Nghiên, nhưng nhất thời khiến cô không hiểu được ý nghĩa của hành động này.
Sau đó, người đàn ông hỏi lại cô, vô cùng thắc mắc, “Nhìn cô có chỗ nào không giống loại người suốt ngày chẳng biết làm gì chỉ giỏi cái tỏ ra xinh đẹp hơn người?”
“...”
Hình như từ khi tới Ryane, số lượng “...” bị cô lãng phí hơi nhiều.
Công bằng mà nói, không thể trách những thành viên trong hội đồng có mắt không tròng được. Ai bảo Chi Nghiên trời sinh gương mặt xinh đẹp lại còn thêm dáng người mảnh mai làm gì. Mà nói mảnh mai cũng không hoàn toàn chính xác, đem Chi Nghiên ra so sánh với những cô gái có chiều cao tương đương thì Chi Nghiên thuộc dạng hơi gầy, khi người khác nhìn cô, ấn tượng đầu tiên là cô gái này quá sức xinh đẹp, ấn tượng thứ hai là nếu không phải cô mắc bệnh suy dinh dưỡng thì nhất định rất kén ăn. Nhắc đến chuyện này lại nhức đầu.
Thực ra Chi Nghiên đâu kén ăn, càng không bị suy dinh dưỡng. Sức ăn của cô cực kỳ bình thường, đôi khi quậy mệt quá còn ăn rất nhiều, nhưng vấn đề ở đây là dù sức ăn của Chi Nghiên nhiều cách mấy cũng không bằng được một phần mười sức quậy của cô, cho nên hai mươi mấy năm qua, Chi Nghiên luôn được vinh dự xướng tên trong danh sách người gầy. Không chỉ thế, Chi Nghiên còn đẹp. Kiểu đẹp mà khi cô yên tĩnh ngồi một chỗ, ẩn giấu gai nhọn dưới lớp vỏ bọc thản nhiên, người khác ngay lập tức bị ám ảnh bởi không khí bao quanh cô, thuần một sắc đạm, vị đạm như trà, thoạt nhìn khiến cho lòng người bất giác an tĩnh theo, an tĩnh vì cảnh đẹp chân thực đến lạ. Ngay cả mái tóc màu hung đỏ nổi bật cũng không thể phá vỡ không khí bình bình đạm đạm đó xung quanh cô.
Khi ở trước mặt hội đồng hoàng gia, thời gian Chi Nghiên giữ im lặng chiếm đa số – theo lệnh của Đức vua – chỉ nói những lúc cần thiết, mặc dù cô chẳng hề diễn thì chính không khí đặc thù xung quanh cô đã vô tình gây cho hội đồng cảm giác cô gái này tuy không ngu ngốc, nhưng xem ra rất hiền lành, gần như vô hại. Nếu Chi Nghiên là một cô gái bình thường, đây được coi là phẩm chất đáng quý. Nhưng một vị hôn thê của Hoàng thái tử không có gia tộc hậu thuẫn thì thôi, đã vậy còn yếu ớt thì chẳng khác gì gánh nặng vướng chân anh. Nói theo cách khác, bởi vì diện mạo xinh đẹp của mình, Chi Nghiên – đã từng bị FBI bắt giữ vì tội cố ý làm tê liệt toàn bộ hệ thống bảo mật dữ liệu cấp cao của Hoa Kỳ bằng một chiếc laptop bình thường vào một buổi tối buồn chán, đã trở thành kẻ vô hại không thể làm nên chuyện to tát trong mắt toàn bộ thành viên của hội đồng Ryane. Và những kẻ ác ý hơn nữa – điển hình như Công tước Kazeilm, sẽ lợi dụng thời cơ thích hợp thêm mắm thêm muối vào câu chuyện, thế là Chi Nghiên không chỉ vô hại mà còn rất vô dụng, dựa theo cách nói của phu nhân Thị trưởng, ngoại trừ xinh đẹp thì chẳng còn gì cả.
Trước giờ chưa ai nhận xét Chi Nghiên như thế không phải vì họ không nhận thức được bề ngoài của Chi Nghiên có giá trị lừa tình tới mức nào. Chẳng qua khi gặp những kẻ không quen biết – mà đa số toàn muốn gây sự, Chi Nghiên chẳng nói hai lời đã nhào vô đánh nhau, đánh cho con người ta nằm liệt trong bệnh viện suốt ba tháng trời, ai còn hơi sức đâu ‘ca ngợi’ vẻ bề ngoài của cô. Còn những người biết cô và không dại gì gây sự, bọn họ không dám nói. Đối với cái thể loại vui buồn thất thường không ra thể thống nào như Chi Nghiên, ai biết lỡ chọc trúng lúc cô đang buồn bực lại đi nói: “Này, trông bề ngoài hiền lành lắm, sao nhân cách đối lập thế?” Con người theo trường phái hành động này sẽ ngay lập tức túm cổ áo bạn, sau đó mỉm cười gằn giọng, “À, vậy để tôi cho cậu biết đối lập tới mức nào nhé.” Hậu quả tan xương nát thịt không cần bàn cãi. Chỉ nghĩ tới viễn cảnh đó thôi đã cảm thấy rùng mình rồi, tốt nhất cứ câm miệng bình yên sống qua ngày. Còn đối với người vừa là bạn thân vừa là đối tượng đánh nhau giống như Lãnh Lạc Dương, những năm tháng thanh xuân của anh là chuỗi ngày dài đằng đẵng bị ép buộc phải thích ứng đến chai lỳ với trình độ phá hoại cấp cao của Chi Nghiên, mỗi ngày đều đau muốn nứt đầu ra, chẳng còn tâm trí quan sát mấy thứ râu ria ngoài lề này.
Cuối cùng, bởi vì không ai chịu nói, cho nên một kẻ ăn no rửng mỡ suốt ngày chạy ra ngoài đường tìm việc xấu để làm như Chi Nghiên không thể tự thân giác ngộ vẻ bề ngoài của mình còn có thể đem ra đường lừa đảo tới mức này, nếu không đã chẳng thắc mắc với Hoàng Dĩ Khâm.
Còn Hoàng Dĩ Khâm thì sao? Hoàng thái tử kiên nhẫn dịu dàng đức độ của chúng ta cũng không thèm giải thích cho Chi Nghiên. Bởi vì phản ứng của cô khi không hiểu sao vô duyên vô cớ bị gán cho cái mác ‘vô dụng’ khiến anh cảm thấy rất thú vị, quyết định để cô không hiểu lâu thêm chút nữa. Đúng vậy. Kỳ thực không chỉ một mình Chi Nghiên mới có tâm lý vặn vẹo, điển hình như việc bên cạnh cô còn có một Hoàng thái tử tâm lý vặn vẹo không kém, lấy việc đùa giỡn người khác làm thú vui tao nhã cho bản thân, chướng ngại tinh thần gì gì đó hoàn toàn kiếm không ra.
Giống chỗ nào? Chi Nghiên mờ mịt suy nghĩ hồi lâu, phiền quá, quyết định không nghĩ nữa.
“Khi nào phiên tòa mới xong?” Chuyện này khiến cô bận tâm hơn.
Xét thấy người bên cạnh đã chán đến mức nguy cơ bùng nổ ngày càng tăng cao, nhằm đảm bảo an toàn cho những người trong tòa án, Hoàng Dĩ Khâm nhìn đồng hồ, quyết định ăn ngay nói thật, “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Còn tận nửa tiếng nữa... Chi Nghiên chán nản vô cùng. “Một cái án mà thôi, thật không hiểu nổi các người kéo dài lê thê tốn thì giờ như thế làm gì.” Vẫn còn tiếc thương cho khoảng thời gian bị lãng phí một cách vô ích của mình, Chi Nghiên buồn bực, “Vừa có bằng chứng vừa có nhân chứng, tống hết vào tù không phải xong chuyện sao.”
Hoàng thái tử gật đầu, “Cho nên cô mới không phải quan tòa.”
Chi Nghiên: “...”
Fuck! Coi như anh giỏi.
Nửa tiếng nữa. Cô nhịn.
Trong lúc Chi Nghiên không thèm để ý, khóe miệng Hoàng Dĩ Khâm thoáng cong lên một độ cong nhợt nhạt, biểu hiện tâm trạng vui vẻ.
Phiên tòa kết thúc. Chưa bao giờ Chi Nghiên cảm thấy việc trở về khách sạn làm cô phấn khích như lúc này. Về khách sạn có gối êm có giường mềm, có wifi cực mạnh, có laptop hiện đại, vừa kể liền thấy như một trời một vực với cái tòa án chán đau chán đớn nào đó. Xe dừng lại trước cửa khách sạn, mặc dù trong lòng vô cùng muốn tự mình tông cửa xe ra rồi chạy lên phòng ôm máy tính cho thỏa nỗi nhớ ngay lập tức, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm tính, Chi Nghiên phải giữ mặt mũi cho Hoàng thái tử đang ngồi kế bên, không thể tùy tiện phô trương bản chất lỗ mãng của mình ra như thế được.
Vẫn theo lệ thường, vệ sĩ mở cửa, Hoàng thái tử xuống xe trước, sau đó đỡ tay vị hôn thê của mình và dìu cô xuống.
Sau đó thì không còn như thường lệ.
Khi bọn họ đang đi lên từng bậc thang tiến vào khách sạn, một thứ gì đó đột ngột lao thẳng tới cửa xoay thủy tinh, va chạm mạnh mẽ, kính vỡ ra, văng tứ phía.
Bắn tỉa.
“Bảo vệ Hoàng thái tử!” Vệ sĩ hoàng gia quả nhiên đã trải qua rèn luyện nghiêm khắc, âm vang khi viên đạn đập vào thủy tinh còn chưa dứt, bọn họ đã nhanh chóng bao vây xung quanh Hoàng Dĩ Khâm, che chắn cho anh ta. Được hưởng phước từ Hoàng thái tử, đương nhiên Chi Nghiên cũng bị che đi.
Tay bắn tỉa vẫn chưa dừng lại. Ngay sau đó một loạt đạn được bắn ra liên hồi, hai, ba vệ sĩ bị trúng đạn, ngã xuống tại chỗ. Hoàng Dĩ Khâm và Chi Nghiên nhanh chóng được hộ tống vào trong khách sạn.
Đúng lúc đó. Một đứa bé gái từ trong khách sạn chạy ra, ngược hướng bọn họ, dáo dác nhìn xung quanh hoảng hốt gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ!”
Những viên đạn vẫn đang lao ra khỏi nòng súng...
Chính Chi Nghiên cũng không hiểu lúc đó bản thân đã nghĩ cái gì. Chắc là lương tâm chó gặm lâu ngày không sử dụng đột nhiên tỉnh dậy vào đúng thời khắc. Tay chân cô bỏ mặc lý tính, lách qua đám vệ sĩ, chạy tới ôm chặt lấy đứa bé kia, dùng cả người mình che chắn cho nó.
Bị trúng đạn là điều hiển nhiên sẽ xảy ra.
Đạn trúng vào tay phải. Một mảng lớn tay áo màu trắng ướt đẫm máu tươi. Chi Nghiên vẫn còn đủ tỉnh táo để nhìn vết thương. Cô không cảm thấy đau vì bị đạn bắn. Đứa bé kia sợ hãi gào khóc thật to, khóc như thể muốn phá banh cổ họng của nó, điều đó khiến Chi Nghiên đau đớn.
Tiếng khóc nghe thật chói tai. Xuyên thẳng qua màng nhĩ của cô, để lại cảm giác nhói đau như bị kim chích, ngang nhiên đâm thủng mọi tường thành mà Chi Nghiên cố gắng xây dựng bấy lâu, trực tiếp chạm vào địa phương bí mật nhất trong lòng cô, đập mạnh một cái, xé toạc ra vết thương từ lâu đã cất giấu tận sâu trong linh hồn nguội lạnh.
Vào một buổi tối năm năm về trước, Chi Nghiên nhớ, cô đã từng chẳng ngần ngại mọi thứ xung quanh, gào khóc như thế này.
Khóc đến tan nát, khóc đến tê liệt.
Khóc đến khi vết thương trong tim không còn chữa lành được nữa.