Trọng Lai

Chương 7: Hơi Ấm Rời Xa






Ánh trăng rọi xuống khu rừng sâu thẳm, làm lờ mờ hiện ra bóng cây trùng điệp.

Một tòa trang viên to lớn tọa lạc giữa rừng sâu, như thể hòa vào làm một với bóng tối.

Cánh cửa sắt được hàng bụi gai quấn quanh ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.

Con đường rải đá trắng hướng tới cổng chính cao lớn, trên cổng khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ, là cổ ngữ của loài tiên.

Hàng cột trụ trắng như sữa, đến nỗi tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc mắt thường cũng thấy được, vì chúng được tạo ra từ thứ kim loại quý hiếm bậc nhất – Mithril.
Từng ngóc ngách trong tòa trang viên này đều khiến người ta nghĩ tới những gì cổ xưa, thần bí, phi phàm nhất.


Đây, là thái ấp ngàn năm của Slytherin.
Mà tòa trang viên vốn nên ngủ vùi dưới lớp bụi lịch sử, giờ đã có thêm tiếng người.
“Abraxas, tôi không phải gia tinh nhà Malfoy, anh không thể từ sáng tới tối đưa Lucius tới chỗ tôi mãi được.” Thanh niên tóc đen ngồi trên ghế, vòng tay còn ẵm bồng một đứa bé con, rầu rĩ nhìn người đối diện.
“Nhưng Lucius nhớ cậu, tôi còn chưa trách cậu cướp mất con tôi đâu đấy.” Ngài quý tộc nâng ly rượu lên thưởng thức, chẳng thèm để ý ánh mắt người kia.
Phải, hai người này là Voldemort và Abraxas.
Vì không muốn đánh thức bé con khó lắm mới dỗ cho ngủ được, Voldemort kìm cái xúc động muốn quăng bùa lên ai đó, nói khẽ khàng, “Anh nghĩ tôi sẽ tin anh chắc? Tại anh không muốn Lucius quấy rầy Malfoy phu nhân thì có.”
Abraxas co giật khóe môi, vội đứng lên, “Ừ, đã trễ lắm rồi.

Tôi chợt nhớ ra mình còn có việc, tạm biệt.” Nói rồi y dùng Khóa Cảng đi luôn, còn không để Voldemort kịp phản ứng.
Đại sảnh trống trải yên tĩnh trở lại, Voldemort cúi đầu nhìn bé Lucius đã ngủ say trong lòng, hắn bất đắc dĩ thở dài.

Tay áo bị nắm chặt lấy không rút ra được, xem ra tối nay chỉ đành ôm bé con này ngủ chung thôi.
Từ khi biết Voldemort kế thừa trang viên của tổ tiên, Abraxas thường xuyên dắt Lucius tới “ghé chơi”.

Đương nhiên không ít quý tộc khác cũng làm tương tự, dẫn con gái đến viếng thăm trang viên.

Nhưng Voldemort rất đau đầu cái kiểu làm thân này, nhiều lần suýt nhịn không được vung đũa phép trù ếm lung tung.
Chúa tể Hắc ám không cần người thừa kế, cho dù muốn, thì không phải cô gái nào cũng sinh được.

Có tư cách sinh hạ người thừa kế của Slytherin chỉ có một, Voldemort chợt nghĩ đến Lucius hào hoa phong nhã lúc thành niên.

Nhưng cái suy nghĩ này chưa kịp nảy sinh đã bị bóp tắt ngúm.
Sáng sớm hôm sau, Voldemort tỉnh giấc trong tiếng cười khanh khách của trẻ con.
Hắn mở mắt, thấy đứa bé nằm úp trên người mình, đôi mắt xanh xám trong veo nhìn hắn, Voldemort bất giác cười, “Buổi sáng tốt lành.”
Bé Lucius cũng cười nói buổi sáng tốt lành, còn tặng kèm miễn phí thêm một nụ hôn, khiến Voldemort ngạc nhiên quá chừng.
Hắn theo thói quen ôm lấy Lucius, dẫn bé con đi rửa mặt, đều là tự mình làm.

Đâu đó xong xuôi thì trên bàn ăn gia tinh cũng đã dọn xong bữa sáng.

Voldemort nhìn hoàng tử nhỏ xinh đẹp sáng sủa ngồi đối diện, không thể thôi ai thán mình cứ như thành người hầu của nó.

Nhưng chờ ngày sau bé con lớn lên nhất định hắn đòi lại cho đủ, Voldemort thầm nhớ kỹ món nợ này.
Lucius mới hai tuổi mà đã rất có phong phạm, lúc ăn uống im lặng nề nếp, chỉ tiếc có hơi kén ăn.

Xonng bữa thì lại trở nên hoạt bát lanh lợi, quấn bên người Voldemort làm nũng, thẳng đến lúc Abraxas tới đón về.
Lucius còn không muốn đi, vẫn phải nhờ Voldemort dỗ dành mới chịu.

Abraxas nhìn hắn, cười, “Ngày mai dẫn nó ra ngoài chơi? Nhìn cậu đoán không ra cậu cũng biết dỗ con nít thế đó.”
Voldemort nhún vai, dù là động tác bình thường như vậy, hắn làm lại rất tao nhã, “Hết cách, ai bảo có người nào đó cứ giao con cho tôi.”
Abraxas cười khẽ, một lúc sau, y nói nhỏ, “Ngày mai, Lucius sẽ không đến đây nữa.

Tôi muốn đưa nó đi Pháp.”
“Đi du lịch với Malfoy phu nhân sao?”

“Không phải, là bắt đầu học vỡ lòng.  Thường thì năm tuổi, nhưng Lucius thông minh lanh lợi, sớm chút cũng không sao.” Còn một việc nữa Abraxas không nói, điều y lo lắng nhất, là Lucius quá mức ỷ lại Voldemort, đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Voldemort đột nhiên cảm thấy buồn, nhưng cũng không quá để ý, chỉ hỏi, “Bao lâu mới trở về?”
“Ngắn nhất cũng phải năm năm.” Abraxas nói tiếp, “Xin lỗi, không để cậu và Luke tạm biệt nhau, nhưng nó cũng không biết chuyện này, tôi sợ nó không chịu đi.”
Voldemort chỉ cười, không nói gì cả.

Đến tận lúc Abraxas đi rồi hắn vẫn im lặng đứng đó.

Vốn nghĩ rằng có thể nhìn Lucius lớn lên, lại đột nhiên mất đi cơ hội này.

A, dù sao chính hắn cũng không thích trẻ con, giờ coi như bớt một phiền toái, sao trong lòng lại thấy thiếu vắng như vậy?
Hắn đã hứa với Lucius ngày mai dẫn bé con đi Hẻm Xéo chơi, giờ xem ra đã thành nói suông.

Lucius chắc sẽ cho là mình lừa nó, không biết có khóc hay không?
Hắn nhớ Lucius lúc thành niên chưa bao giờ khóc trước mặt mình, nhưng lúc còn bé thế này thì mít ướt lắm.

Sau này gặp lại, liệu y có còn rơi lệ trước hắn lần nào nữa không?.