Voldemort bước vào tòa nhà nơi hắn giấu Lucius, tự nhủ rằng mình không được xúc động, phải dịu dàng một chút, nói ngọt một chút.
Ba ngày ở nhà đọc cẩm nang tình ái, Voldemort tận lực nhớ kỹ những thứ mà trước kia hắn coi là vô dụng.
Không thấy Lucius trong đại sảnh, Voldemort chuyển qua phòng ngủ.
Quả nhiên, vừa vào liền thấy Lucius nằm trên giường.
Rõ ràng đang là ban ngày, Lucius vẫn nằm ngủ say.
Voldemort bước qua, ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt đang say giấc của Lucius.
Hắn vô thức liên tưởng tới khuôn mặt của y trước kia, cũng là lúc y còn bé.
Không thể không nói Voldemort rất hoài niệm những ngày ấy ít nhất khi đó Lucius và hắn rất gần gũi với nhau.
Hắn không kìm được vươn tay vuốt ve khuôn mặt ấy, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến, Lucius liền tỉnh.
Trông y không có vẻ gì là vừa thức giấc, ánh mắt cảnh giác nhìn thấy Voldemort mới giảm bớt một chút.
“Chúa tể.” Y muốn xuống giường, Voldemort đưa tay cản lại, để y cứ nằm.
“Thế nào? Ngủ có ngon không? Hay tại ta đánh thức em?” Voldemort bỗng chốc dịu dàng lạ kỳ.
Lucius bị giọng điệu nhẹ nhàng ngọt nhạt này của hắn làm giật mình, y không biết chính Voldemort cũng cảm thấy chua hết cả lưỡi, nhưng cẩm nang tình ái viết thế nào hắn làm thế ấy thôi.
“Ừ, không, không phải.
Tôi ngủ đủ rồi.” Lucius ngồi dậy, một chốc mới phản ứng kịp.
“Thế, mấy ngày nay thế nào?” Voldemort ngắc ngứ, không biết nói từ đâu.
Lucius nhớ những câu cuối cùng của hắn mấy ngày trước, ánh mắt không khỏi ảm đạm, y cúi đầu cung kính nói, “Vẫn tốt.”
Im lặng.
Voldemort cảm thấy Lucius không muốn nói chuyện, hắn làm bộ như không biết, cứ nói tiếp, “Vậy thì tốt rồi.”
Bầu không khí càng lúc càng im lặng, một người cúi đầu một người nhìn.
Không ai nói tiếng nào cả.
Một lúc lâu sau, Lucius mới mở miệng, “Chúa tể, ngài…thả tôi đi đi.” Tiếng y khô khốc, như thể cầu xin, mà cũng như thể tùy tiện nhắc tới.
Bàn tay Voldemort đặt bên người siết chặt lại, hắn dùng hết sức mới khiến mình bình tĩnh được.
Ai mà ngờ lạnh lùng vô cảm như Voldemort sẽ có ngày bị người khác chọc giận dễ dàng thế đâu?
Ở bên cạnh ta làm em khổ sở vậy ư? Hắn rất muốn hỏi Lucius, nhưng câu đó hắn sẽ không bao giờ thốt ra miệng được.
Hắn chỉ đứng lên, đưa lưng về phía y mà nói, “Một ngày nào đó…” Một ngày nào đó rồi cũng sẽ đến, đến lúc em tự nguyện ở lại bên ta.
Voldemort còn chưa chịu thua trong cuộc tìm kiếm phương thức để pháp sư có thể sinh con, hắn cứ nghĩ mãi, nếu Lucius và hắn có một đứa, Lucius sẽ không rời khỏi hắn.
Hắn biết Malfoy coi trọng người thừa kế đến nhường nào.
Một ngày nào đó? Cái ngày mà ngài đã chán ngán tôi sao? Là bao lâu? Một tháng? Hay nửa năm? Chắc không lâu hơn nữa đâu nhỉ? Lucius tự giễu, như thế cũng tốt, nhiều lắm thì nửa năm sau y có thể đi rồi ha? Có điều mất tích lâu như vậy, cha nhất định sẽ lo cho y lắm.
Liệu cha có biết mình bị người khác cầm tù không?
“Chúa tể, tôi có thể viết cho cha tôi một bức thư không?”.
ngôn tình hài
“Đương nhiên là được.” Voldemort đáp ứng rất nhanh, nhanh đến độ Lucius ngờ vực.
Thấy ánh mắt nghi ngại của y, Voldemort nói tiếp, “Có điều em không được nói ra chuyện này.”
Lucius cười khổ, chuyện thế này ai mà nói ra cho nổi, hơn nữa nếu cha biết có khi lại càng bất an.
“Không đâu, chỉ là muốn ông không cần quá lo lắng mà thôi.”
“Thư phòng ngay bên cạnh, em muốn viết bây giờ luôn sao?” Voldemort hỏi.
“Ừ.” Lucius xuống giường, áo ngủ bằng lụa mềm trượt xuống, để lộ bờ vai tròn lẳn mềm mịn, Voldemort bất giác nhìn mãi không dứt.
Lucius đương nhiên thấy ánh mắt của hắn, chỉ là không rõ nếu hắn muốn mình đến vậy, sao còn án binh bất động làm gì?
Y vờ như không bắt đầu cởi áo, khóe mắt liếc qua Voldemort, nhưng hắn thấy y muốn thay đồ thì trực tiếp đi ra ngoài.
Lucius càng lúc càng không hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa, cho làm tạm thời Voldemort không có hứng.
Lucius đã ghé qua thư phòng vài lần, ở đây chỉ có mình y, cũng chẳng có gì tiêu khiển, y không có việc gì làm thì ngồi yên trong đó đọc sách.
Phần lớn trong này đều là sách giải trí, hôm qua Lucius còn thấy một cuốn về việc nam phù thủy có thể sinh con, y còn cho là chuyện tạp nham mà tùy tiện lật vài trang, sau quẳng cuốn đó ở đâu cũng chả nhớ.
Y viết cho cha một bức thư, nói mình muốn đi du lịch một chuyến trước khi kết hôn, mong cha đừng lo lắng.
Tuy biết cái cớ này không thỏa đáng, nhưng y cũng không nghĩ ra được ý nào tốt hơn.
Vì nơi này cú mèo không vào được, Lucius đành phải để Voldemort dùng cú của hắn đưa thư cho cha.
Voldemort không xem Lucius viết gì, hắn chỉ ngồi trong đại sảnh bình ổn bản thân.
Hắn biết lúc nãy là Lucius cố ý, nhưng hắn hiện tại chưa dám làm, hắn còn đang lo phương thức pháp sư sinh con sẽ có liên quan, trước khi tìm được phương thức xác thực nhất hắn sẽ không đụng tới Lucius.
Mặc dù hơi khó, nhưng hắn không thể không nhịn.
Nếu Voldemort mà biết thứ mình vất vả gian nan đi tìm lại nằm trong một đống sách giải trí trên lầu, hắn nhất định hận chết mình mất.
Lucius ngồi xuống đối diện Voldemort, chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn để ý thấy không khí quá mức an tĩnh, bèn nói, “Lucius, em có muốn học cái gì không? Để ta dạy em?” Đây cũng không phải nói chơi, Voldemort nhớ đời trước lúc Lucius mới tốt nghiệp thành tích cực tốt, nhưng có thứ Hogwarts sẽ không dạy, nên khi đó hễ có cơ hội Lucius sẽ đi theo hắn học hỏi này nọ, ví dụ như thuật giả kim, hay ma thuật cổ.
Lucius càng thêm nghi hoặc, y thực sự không hiểu nổi tâm tư Voldemort.
Tuy rất hoang mang nhưng nếu có thể được Voldemort dạy cho là y cầu còn không được.
Không ai biết Voldemort có những gì, hắn mạnh đến bao nhiêu, có biết bao người muốn học mà còn học không đến.
Lucius mím môi tự hỏi một lúc mới do dự nói, “Chúa tể, tôi vẫn tự hỏi ngài làm sao bay được.
Ừm, ngài cũng biết, phù thủy bình thường không mượn thứ khác phụ trợ thì không làm được.”
Voldemort rốt cuộc cảm thấy Lucius vui lên một tí, xem ra chủ ý này không tồi.
“Ai nói phù thủy không thể? Chẳng qua họ không biết mà thôi.
Ta nghĩ em nhất định chú ý tới mà phải không?” Hắn nhìn Lucius, chờ y nói suy nghĩ của mình.
“Phải.
Tôi nghĩ có khả năng liên quan tới pháp thuật cổ xưa hoặc pháp thuật của yêu tinh, đúng không?” Lucius nhanh nhẹn đáp, dường như tạm quên đi xích mích giữa hai người.
Y để ý thấy Voldemort nhìn y khen ngợi, bèn nói tiếp, “Trước đây tôi từng xem qua sách nói về những thứ đó, nhưng cũng không đề cập nhiều.
Chỉ giới thiệu sơ qua mà thôi.” Y nói xong liền dùng ánh mắt chờ mong nhìn Voldemort.
Hắn bật cười, làm hắn nhớ tới lúc Lucius còn bé ghê gớm, mỗi khi y muốn gì sẽ dùng ánh mắt y hệt nhìn mình. “Được rồi, Lucius, ta sẽ dạy em.”
Lucius vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, y không ngờ Voldemort thực sự hiểu biết loại pháp thuật này, còn chịu dạy cho y nữa.
“Ta từng may mắn đi qua nơi yêu tinh ở, cũng học được loại phép thần kỳ này.
Thực ra thì, phép thuật của yêu tinh là một nhánh của ma thuật cổ xưa.
Ta nghĩ không còn ai trên đời này hiểu biết về nó nhiều hơn ta đâu.” Voldemort đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của Lucius, cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.
Cũng không phải hắn tự phụ mà nói quá lên.
Hắn tìm được biệt phủ Slytherin cũng là nhờ vào ma thuật cổ này.
Lucius không thể tin nổi, y chỉ biết Voldemort rất hùng mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên y rõ sự chênh lệch giữa hai người nhiều đến thế.
Voldemort đang ở đỉnh cao mà khó có phù thủy pháp sư nào đạt đến được.
Slytherin tôn sùng kẻ mạnh, nghe Voldemort nói những gì mình đã trải qua, Lucius bi ai phát hiện, mình quả thực không thể không thương hắn..