Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 364: Sĩ Khí Như Cầu Vồng




Rầm! Rầm!

Chiến đấu kịch liệt chỉ kéo dài mấy phút, phía trước tường thành đã có khoảng hai sáu, hai bảy con quái vật loại hình S ngã xuống. Trong đó khoảng hai mươi con là do Lâm Siêu giết.

00:00 / 00:00

Tuy hắn chỉ mất vài giây là có thể giết chết lũ quái vật, thế nhưng những những con quái vật phía sau cũng không phải là rơm là cỏ để mặc hắn nhào nặn. Chúng tìm mọi cách tránh né, quay đầu giả vờ chạy trốn. Có con có năng lực bảo mệnh vô cùng mạnh mẽ, cho dù Lâm Siêu có sử dụng tia Plasma cũng chưa chắc một lần đã giết được.

Hơn nữa, khoảng cách giữa mỗi con quái vật loại S là rất lớn, chỉ cần chúng nó phát hiện ra Lâm Siêu tiến lại gần thì ngay lập tức bọn chúng tìm cách chạy trốn, tản ra các hướng khác nhau. Cho nên muốn giết được thì cần phải có thời gian.

May mắn là ở những phương vị khác đã có đám người Lâm Thi Vũ và Lăng Vũ phòng thủ, những con quái vật loại hình S còn lại trong nhất thời không có cách nào đột phá phòng tuyến của bọn họ.

Đặc biệt, Lăng Vũ và Uất Kim Hương, năng lực của hai người bọn họ thiên về khống chế, vừa có thể đóng băng đối thủ, vừa có thể cuốn chặt không cho di chuyển. Hai người bọn họ phụ trách việc cẩm chân, bắt trói đối thủ, việc còn lại dựa vào Bộ Phàm. Năng lực của Bộ Phạm là ‘Phôn thệ’ là một loại năng lực tấn công vô cùng cực đoan. Năng lực công kích luôn có sức mạnh hủy diệt, cho dù là quái vật loại hình S có thể chất mạnh hơn nàng cũng không thể nào chịu nổi.

Đúng lúc này.

Grào!

Bỗng từ tít phía sau thú triều vang lên một tiếng hú tràn đầy uy nghiêm vang vọng khắp cả vùng trời. Âm thanh giống như tiếng hú từ một con đại cự thú từ thời viễn cổ.

Tất cả những con quái vật loại hình S khi nghe thấy tiếng hú này thì đều dừng lại, sau đó thay đổi phương hướng, nhanh chóng quay về thú triều sau lưng chạy trốn.

“Muốn chạy?”

Hai mắt Lâm Siêu híp lại.

Khi hắn chuẩn bị tiến hành truy kích, biển thú triều bỗng nhiên xao động, rồi nhanh chóng phân tán sáng hai bên. Di chuyển về phía hai bên của tường thành, dường như bọn chúng muốn thay đổi chiến thuật, tìm cách vây kín căn cứ lại.

Thân hình Lâm Siêu dừng lại, nếu có thể giết chết hết những con quái vật loại hình S này chính là đã có lời. Thế nhưng, thống lĩnh của quân đoàn quái vật này không phải là kẻ ngu ngốc, đã không cho hắn cơ hội. Nếu hắn cố ý muốn truy sát, thú triều đã phân tán sang hai bên tường thành sẽ nhân cơ hội này đột phá hệ thống phòng thủ của căn cứ.

Không có hắn cầm đầu, chỉ dựa vào mấy người Hắc Nguyệt, Lăng Vũ căn bản không có cách nào chống lại được một lượng lớn thú triều tấn công.

Những con quái vật loại hình S này chính là mồi nhử.

Hơn nữa, những con quái vật loại hình S từ bỏ tấn công tường thành, chạy trốn tứ tán. Cho dù hắn muốn đuổi giết cũng chưa chắc có thể giết chết toàn bộ. Bời vì quái vật loại hình S có năng lực bảo mệnh rất mạnh.

Không đuổi giặc cùng đường, đây là suy nghĩ của hắn lúc này.

Lâm Siêu nhanh chóng lui trở lại tường thành nhìn lướt qua mấy người Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt, Lãnh Chân ba người bọn họ không tổn thương một sợi lông tóc. Bởi vì có chiến giáp cấp S bảo vệ, ở giai đoạn hiện tại chỉ có quái vật cấp Vương thú mới có thể làm bọn họ bị thương.

Mà Vưu Tiềm thì có chút thảm hại, quần áo toàn thân dính đầy máu của quái vật. May mà năng lực thích ứng của hắn rất mạnh, nên không bị nhiễm bệnh.

Đám người Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Bộ Phàm đều bị thương nhẹ, nhưng vẫn bảo lưu được sức chiến đấu mạnh mẽ.

Lâm Siêu không chút khách khí, mau chóng hạ lệnh:

“Chị gái, Vưu Tiềm, Lãnh Chân, ba người phụ trách phòng thủ tường thành bên trái. Phạm Hương Ngữ sẽ phái quân đội trợ giúp. Hắc Nguyệt, Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Bộ Phàm bốn người phòng thủ bên phải, không được phép để tường thành bị sụp đỏ!”

“Được!”

“Được!”

Hắc Nguyệt và Bộ Phàm lập tức đồng ý.

Lắng Vũ nhíu mày một cái, chưa từng có người nào dám ra lệnh cho hắn, bao gồm cả Hứa tư lệnh khi muốn hắn nhận nhiệm vụ đều dùng giọng điệu hòa hoãn. Bất quá, hắn chỉ nhíu mày một cái, cũng không hề nói gì.

Vưu Tiềm kinh ngạc nói:

“Lão đại, bên trái chỉ có ba người chúng tôi sao?”

“Anh là chủ lực!”

Lâm Siêu nghiêm túc nhìn Vưu Tiềm nói.

Vẻ mặt Vưu Tiềm đau khổ, không nói thêm gì nữa.

Ba người Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Bộ Phàm âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Nếu Vưu Tiềm không mở miệng bọn họ đã quên mất điểm này, bởi vì số lượng quái vật tấn công sẽ chia đều cho cả hai bên. Nhưng Lâm Siêu chỉ phái ba người Vưu Tiềm phụ trách cánh trái. Nói như thế, chứng tỏ ba người bọn họ mạnh ngang bằng bốn người bọn họ cộng với Hắc Nguyệt.

Tuy trong lòng có chút ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng ba người không thắc mắc chỉ liếc mắt thầm để ý ba người Vưu Tiềm, Lâm Thi Vũ và Lãnh Chân.

“Đi thôi.”

Lâm Siêu phất tay.

“Rõ!”

Bảy ngươi đồng thanh đáp, Lãnh Chân tuy không biết nói chuyện những cũng gật đầu mạnh một cái.

“Lâm thủ lĩnh, phần của chúng tôi đâu?”

Trương Mông đại biểu căn cứ Quật Khởi vội vàng lên tiếng.

Lâm Siêu nhìn đại biểu của các căn cứ, sắc mặt lạnh lung nói:

“Các vị đều là những người đã trải qua tử vong, tôi hi vọng có thể nhìn thấy huyết tính cùng dũng khí của các vị. Cuộc chiến này đã không còn đường lui. Chỉ có thể liều mạng chiến một trận! Chỉ có liều chết một trận mới có hi vọng sống tiếp. Tôi hi vọng không phải nhìn thấy sự bi thương, tuyệt vọng, cùng hối tiếc.”

“Bất kỳ hành vi làm dao động quân tâm, giết không tha!”

Nói xong, cá người Lâm Siêu tỏa ra sát khí lạnh lẽo, cùng với thân thể dính đầy máu, dường như có một luồng áp lực vừa bá đạo vừa uy nghiêm. Ánh mắt hắn đảo quanh, không có người nào dám chính diện đối mặt.

“Các vị, nhiệm vụ của các vị chính là động viên tinh thần của quân sĩ, trong chiến tranh không cần sự ủy mị, mềm yếu cùng nước mắt. Ta chỉ cần bình sĩ biết thể hiện sự cuồng bạo khi ra chiến trường, không có chỗ cho sự tuyệt vọng và những kẻ nhu nhược!”

Đại biểu của mỗi căn cứ đều tập trung cao độ.

Chuyện đến nước này, bọn họ làm sao mà không biết chỉ có tử chiến mới có hi vọng sống. Lũ quái vật không cảm thấy chùn tay trước nước mắt và những lời cầu khấn của nhân loại. Giống như đổ tể không bao giờ quan tâm đến những tiếng kêu rên của bò lợn dưới tay mình.

Trận chiến này, chỉ có thể tìm được đường sống trong cái chết.

“Rõ!”

Lâm Tiết lên tiếng:

“Toàn bộ chiến sĩ căn cứ của tôi sẽ chiến đấu đến cùng.”

“Người của căn cứ Quật Khởi không phải là loại nhát gan!”

Trương Mông đồng dạng cũng lớn tiếng nói:

“Tất cả binh lính căn cứ Quật Khởi, thề chiến đấu hi sinh đến giọt máu cuối cùng!”

“Giết!”

“Cùng lũ súc sinh này liều mạng!”

Tất cả các đại biểu cùng siết chặt nắm đấm, hừng hực khí thế chiến đấu, nếu như không có mấy người Lâm Siêu, Hắc Nguyệt, Lăng Vũ xuất kích, bọn họ đã rơi vào tuyệt vọng và đánh mất tự tin. Thế nhưng, dựa vào vũ lực mạnh mẽ của Lâm Siêu, cùng với lực lượng quân sự hùng hậu của căn cứ Tinh Thần, đã giúp cho bọn họ nhìn thấy hi vọng!

Có hi vọng, sẽ muốn chiến đấu!

Lâm Siêu nhìn những người này, khẽ gật đầu. Những người này đều là một đường mạo hiểm sống sót đến tận bây giờ. Mỗi một người trong bọn họ đều đã trải qua cảm giác sống trong địa ngục đầy tuyệt vọng thống khổ. Ý chí cầu sinh của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ kiên định, chỉ cần cho bọn họ một tia hi vọng thôi, là bọn họ sẽ không bao giờ buông tay.

Chính bời vì có tính cách như vậy bọn họ mới có thể sống sót đến hiện tại, đồng thời dần dần bò được đến vị trí như bây giờ.

“Các vị, đi thôi!”

Lâm Siêu vung tay lên.

“Rõ!”

Đại biểu của mỗi căn cứ cùng cúi đầu tuân lệnh.

La Kiếm có cảm giác cả người Lâm Siêu đang tỏa ra một cố khí thế uy nghiêm, cũng làm theo những người khác cúi đầu cúi chào. Chỉ có một mình Diêp Vương là không, hắn không hé răng nói một lời mà dùng bộ mặt thâm trầm quan sát mọi việc.