Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 333: Một đòn diệt sát!




Dịch giả: motsachhanoi

Cáo Lửa cảm giác như có một luồng lôi đình thiên phạt trôi nổi trên đỉnh đầu. Toàn thân nó rét lạnh, lông tóc dựng ngược, lòng tràn ngập sợ hãi kinh khủng không tên. Nó mạnh mẽ lắc đầu, toàn bộ gai xương bên má trái bắn ra, hướng về phía đỉnh đầu.

"Sắp chết còn định làm trò..."

Thần sắc Lâm Thi Vũ đạm mạc, điện lưu trên chân lóe lên, bồng bềnh nghiêng người tránh thoát. Song đao chĩa thẳng lên trời, da thịt toàn thân hiện ra lôi điện nồng nặc. Xương cốt và huyết nhục như được kích thích, sức mạnh bạo tăng, song đao chém xuống đầu con quái.

Phốc!

Lôi điện trên song đao sắc bén như kiếm khí, nhẹ nhàng rạch ra một vết dài trên bộ lông của Cáo Lửa rồi đâm thẳng vào máu thịt bên trong. Máu me, tương não phụt ra, chảy khắp toàn thân con quái. Dưới lực lượng mạnh mẽ của lôi điện, ngọn lửa phòng ngự trên bộ lông không có nửa điểm tác dụng.

Rống!

Cáo Lửa thống khổ ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, hỏa diễm toàn thân bốc cháy lên tận trời, đỏ tươi như máu. Quái vật và binh lính trong phạm vi 500 mét xung quanh bị thiêu đốt quắt queo.

"Lôi... bạo!"

Lực lượng lôi điện trong cơ thể Lâm Thi Vũ cuồn cuộn trào ra, điện áp cao vô cùng lập tức đốt cháy hoàn toàn não bộ của con quái.

Màu đỏ trong ánh mắt con quái nhạt đi, thân thể to lớn run nhẹ, tứ chi lảo đảo ngã xuống tạo ra một cơn địa chấn nhỏ.

Lâm Thi Vũ chậm rãi đi xuống từ thân thể con quái. Điện lưu trên tay đã thu liễm, hai thanh đao không bỗng nát bấy.

"Phải kiếm thanh vũ khí nào ngon ngon mới được."

Lâm Thi Vũ thì thào một tiếng, hai thanh đao này dù có tốt nhưng vẫn không chịu được cường độ lôi điện cực hạn mà nàng truyền vào. Quay đầu nhìn về phía má trái của Cáo Lửa, nàng rất hứng thú với đám gai xương biến dị của con quái, nhất định phải nghĩ cách nghiên cứu.

Lúc này, Liêu Cương cùng đám tham mưu trưởng mồm há hốc, sợ ngây người.

Không gian, thời gian cả phòng chỉ huy như đông cứng lại...

Lời nói của một nhân viên kỹ thuật chợt vang lên: "Con quái... điểm đỏ kia biến mất... Nó... đã chết?"

Đã chết...

Nó chết rồi?!!

Vãi quá!

Cả đám từ Liêu Cương đến các tướng lĩnh, sỹ quan, nhân viên kỹ thuật đều chấn động...

Chính diện đối kháng, đập chết quái vật cấp S!?

Cô bé đến từ căn cứ Tinh Thần này phải chăng là quái vật trong quái vật?

"Nó chết rồi!"

"Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!"

"Ô..."

Cả không gian vỡ òa.

Cảm giác tuyệt vọng như địa ngục, vui sướng vọt tới thiên đường khiên mọi người trong phòng chỉ huy kích động tốt cùng. Cả đám giơ tay huơ chân, bất kể hình tượng. Từ sỹ quan chỉ huy đến nhân viên kỹ thuật ôm lấy nhau, khóe mắt đẫm nước mắt, miệng hò hét sung sướng. Thậm chí, mấy lão trung niên tham mưu trưởng còn ôm lấy mấy em thư ký, sỹ quan nữ, hun hít không ngừng bất kể tuổi tác.

"Thủ lĩnh nhìn này!" Một nhân viên kỹ thuật gõ gõ vài cái trên bàn phím, chỉ lên màn hình, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

Liêu Cương và cả đám người đang kích động vội vã nhìn lại. Hình ảnh đang thể hiện một góc của chiến trường phía Bắc. Một con quái vật khác: hắc xà khổng lồ cấp A!

Thân thể dài hơn trăm mét phủ đầy lân phiến đen như mực đã bò qua phòng tuyến, đè nát các kiến trúc bên trong.

Một loạt xe tăng, pháo mặt đất, binh lính sử dụng tên lửa vác vai nhằm cái đầu khổng lồ đang lắc lư mà nã đạn liên tục.

Tất cả đều trúng đích... nhưng không có hiệu quả.

Đại xà vẫn tiến lên, diễu võ giương oai, hoàn toàn không thèm né tránh. Đạn pháo, tên lửa chẳng thể lưu lại một chút dấu vết trên vảy của nó.

Dường như lân phiến màu đen này có thể hấp thu tất cả thương tổn.

Năng lực này có thể sánh ngang với phòng ngự của quái vật cấp S.

Năng lực này là... tiêu hóa!

Vảy của con quái này không cứng rắn như thường thấy, mà mềm mại ấm áp. Nó chẳng những có thể tiêu hóa hết các công kích tới, mà còn có thể tiêu hóa hết... năng lực của địch nhân!

Liêu Cương cùng đám tham mưu chú ý tới một điểm đen nhỏ phía trước Hắc xà... Nhìn kỹ đó là một bé trai khoảng 8 tuổi!

Bé trai này di chuyển xung quanh Hắc xà, thỉnh thoảng nhảy lên, đâm dao găm vào thân thể con quái, rồi lại tránh né, nhảy lên đâm...

Hắc xà không thèm để ý hắn, tiếp tục hướng tới đám xe tăng.

Một màn này nhìn qua tựa như một con bọ chó đang quấy rầy người khổng lồ, phi thường khôi hài, thế nhưng người ta chẳng thể cười được, bởi vì... Bé trai này chạy còn nhanh hơn Hắc xà?!!