Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 318: Xâm lấn




Dịch giả: Chu Cường

Liêu Cương uống xong, những người khác không thể không nể mặt hắn. Dù sao Liêu Cương cũng là thủ lĩnh một căn cứ, cho dù là thân phận địa vị hay bối phận tư lịch cũng cao hơn hẳn những người đang ngồi đây.

Bộ Phàm không để ý tới La Kiếm nữa, cái gì nên nói thì đã nói, bây giờ tiếp tục nhiều lời cũng không có ý nghĩa gì.

Lâm Thi Vũ thì hời hợt nhìn qua La Kiếm, không ra tay xuất thủ nữa, cũng không nói gì. Bời vì trong mắt cô, kẻ đó cuối cùng sẽ biến thành xác chết mà thôi. Không cần tốn nước miếng.

“Cô không sao chứ?”

Hắc Nguyệt tiến lên quan tâm hỏi Lâm Thi Vũ một câu.

Lâm Thi Vũ khẽ lắc đầu nói:

“Không có gì.”

Vưu Tiềm và Lãnh Chân thì nhìn chằm chằm vào La Kiếm, nếu ban nãy đổi là bọn họ thì tuyệt đối sẽ không có khả năng phản ứng kịp. Bởi vì bọn họ không với Lâm Thi Vũ không cùng một cấp độ.

La Kiếm cũng cảm giác được ánh mắt của mấy người Lâm Thi Vũ đang nhìn mình, hắn lạnh lùng liếc một cái, nhưng không thèm đề vào mắt. Bởi vì trong mắt hắn lúc này chỉ có ba vị siêu cấp chiến sĩ đến từ căn cứ Viêm Hoàng mà thôi. Ngay cả hai người Triệu Thuẫn và Tôn Vũ hắn cũng không thèm để vào mắt.

Liêu Cương cũng cảm nhận được sát ý gợn sóng trên bàn tiệc, khẽ cười khổ, hắn chỉ hi vọng hai người kia sẽ biết chừng mực. Trong cuộc chiến kế tiếp không xảy ra ám đấu là tốt rồi.

“Báo….”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu khẩn cấp.

Thân thể của Liêu Cương không tự chủ mà run lên, bàn tay đang cầm chén rượu xiết chặt lại. Lúc này từ bên ngoài truyền đến tin cấp báo, chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp. Hắn cố trấn an bản thân, bình tĩnh, nói:

“Vào đi!”

Từ bên ngoài phòng khách có một người đàn ông trung niên chạy nhanh vào, trên đầu vai mang quân hàm cấp bậc Trung tá. Gương mặt phong trần mệt mỏi, lấm tấm những vết máu khô. Ông ta thở dốc, cúi đầu chào:

“Báo cáo thủ lĩnh, quái vật tiếp tục tấn công. Lần này số lượng còn nhiều hơn trước.”

Rốp!

Chén rượu trong tay Liêu Cương bị bóp vỡ nát, tuy hắn đã sớm dự liệu quái vật không thực sự rút lui, sẽ tiếp tục tấn công. Nhưng không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy, sắc mặt hắn trở nên thâm trầm. Ánh mắt xoay chuyển một hồi, lên tiếng nhắc nhở:

“Ngươi lui xuống trước đi, bảo mọi người chuẩn bị nghênh chiến!”

“Rõ!”

Vị trung tá hô lên một tiếng xoay người chạy ra khỏi phòng khách.

“Các vị!”

Liêu Cương ngẩng đầu nhìn mấy người Bộ Phàm, La Kiếm, Triệu Thuẫn, sự tình đã đến hồi khẩn cấp, hắn không khách khí, nghiêm túc nói:

“Thỉnh các vị ngay lập tức trở lại vị trí thống lĩnh. Triệu tập ở trước phòng chỉ huy, cùng chúng tôi hiệp đồng tác chiến. Ngoài ra, tôi sẽ báo cáo với liên minh để liên minh phái tham mưu trợ giúp chúng ta bày mưu tính kế.”

Ánh mắt hắn đảo qua hai người Bộ Phàm và La Kiếm, trịnh trọng nói:

“Chúng ta hãy hợp lực để tiêu diệt lũ quái vật!”

“Được!”

La Kiếm trả lời ngay, âm thanh sôi sục.

Bộ Phàm trầm mặc không nói gì. Biểu hiện của thiếu nữ này lúc nào cũng bĩnh tĩnh.

Triệu Thuẫn và Tôn Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vài phần lo lắng trong mắt nhau. Tuy bọn họ biết mình rất mạnh, đã giết không ít quái vật. Thế nhưng, ở đây số lượng quái vật rất nhiều, có thể tiêu diệt được cả một tòa căn cứ. Lực lượng cá nhân lúc này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, trên chiến trường bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.

Ai không sợ chết?

Thế nhưng bọn họ không có biện pháp, bởi vì bọn họ tuân lệnh mà tới. Nhất định phải chiến đấu, bởi vì sau lưng bọn họ chính là thân nhân của mình, đã không còn đường lui nữa rồi!

Vẻ mặt của Giang Đồng và Mễ Thanh thì lại dửng dưng, chuyện ra chiến trường đối với bọn họ nhiều như cơm bữa. Từ khi bị sắp xếp trở thành thành viên của Thập đại Chiến sĩ. Bọn họ mỗi ngày đều sinh hoạt trên chiến trường, cũng biết một ngày nào đó mình sẽ chết trên chiến trường. Chết trong miệng của quái vật chỉ là vấn để sớm hay muộn mà thôi. Thế nhưng, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác. Bọn họ được tạo ra chính là để bảo vệ Viêm Hoàng, bảo vệ nhân loại. Cuộc đời đã được định trước sẽ không có tự do.

Còn Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ vui sướng và chờ mong. Bởi vì đây chính là mục đích của bọn họ, tôi luyện chiến đấu, trở nên mạnh mẽ hơn. Thời điểm thấy quái vật đang rút lui, bọn họ còn tưởng mình đã bỏ lỡ cơ hội, vì thế cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng không nghĩ tới quái vật lại một lần nữa tấn công, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng.

Nếu như những người khác biết được suy nghĩ này của hai người bọn họ, phỏng chứng tất cả sẽ tức giận như điên.

Vưu Tiềm và Lãnh Chân thì rụt cổ lại, nếu nói Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt mong muốn được chiến đấu. Thì hai người bọn họ chính là bị bắt buộc, không càm lòng đi ra chiến trường. Bản thân Vưu Tiềm không thích chiến đấu, thuộc về loại người có tính ỷ lại. Rất dễ thích ứng với cuộc sống an nhàn, không muốn phấn đấu. Hắn không muốn đi đến nơi này cùng với quái vật chém giết. Hơn nữa, chẳng may gặp nguy hiểm thì sao, đây chính là điều hắn không muốn nhất.

Còn Lãnh Chân thì tính cách của nó vốn nhát gan, cảm giác sợ hãi với xác thối và quái vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức. Vừa nhìn thấy chúng nó thì da đầu nó đã tê dại. Nếu là trước đây, nó chỉ biết dùng nước mắt làm nũng mẹ. Thế nhưng mẹ nó đã mất, hơn nữa trong hơn nửa năm sinh tồn trong hoang dã đã khiến cho nó biết cách tự lập và chịu đựng. Cho nên, cho dù nó rất sợ hãi, nhưng nó không dám làm trái ý của Lâm Siêu. Bời vì, người đàn ông này chính là người hắn tôn thờ nhất.

Liêu Cương dẫn đầu mọi người đi ra khỏi phòng họp, những người khác đi sát theo phía sau.

Bọn họ đi đến tường rào của phòng tuyến thứ hai.

Phóng tầm mắt nhìn về phía trước.

Bên ngoài phòng tuyến là đường phố, trên đường phố lúc này chất chồng rất nhiều thi thể của cả người và quái vật vẫn chưa được dọn dẹp. Máu đọng thành vũng ở trên đường, đủ cá bộ phận thân thể tay chân, nội tạng, cơ thể. Mùi huyết tinh tanh tưởi bốc lên nồng nặc.

Bên ngoài cách đó 10 dặm, mọi người mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của lũ quái vật. Những tòa nhà cao tầng xung quanh đã bị sản phẳng trong đợt công kích thứ nhất. Xung quanh trở nên vô cùng trống trải, không có gì ngăn cản tầm mắt mọi người.

Liêu Cương nhìn quái vật đông ngìn nghịt đang tiến tới, số lượng tương đương với đợt tần công đầu tiên. Nhưng lần này dường như còn khủng bố hơn. Thần sắc hắn bình tĩn, bởi vì lần này còn có mấy người Bộ Phàm, La Kiếm cùng với mấy người nữa. HIện nay tổng số binh lực cũng đã nhiều hơn. Hơn nữa, còn có siêu cấp chiến sĩ Bộ Phàm từ căn cứ Viêm Hoàng trấn thủ, tỷ lệ chiến thắng rất lớn. Chỉ là sẽ khó tránh khỏi có nhiều binh sĩ hi sinh mà thôi.

May là, sau khí chiến đấu kết thúc. Thi thể quái vật sẽ trở thành một khoảng lợi nhuận rất lớn.

Liêu Cương thu hồi ánh mắt, quay sang hai người Bộ Phàm và La Kiếm nói:

“Bộ tiểu thư, các người mang quân đi trấn thủ Đông Môn. La phó đoàn trường mang người đi trấn thủ Tây Môn. Những người còn lại trong căn cứ của tôi sẽ trấn thủ cửa chính. Hai vị tướng quân Triệu Thuẩn, Tôn Vũ và quân đội của căn cứ Tinh Thần sẽ phụ trách Bắc Môn. Các vị thấy thế nào?”

“Không thành vấn đề.”

La Kiếm nhanh chóng đáp ứng, độc thủ một cửa chính là hợp tâm ý của hắn. Hắn rất lo sợ sẽ bị căn cứ khác đoạt mất công lao.

Tôn Vũ và Triệu Thuẫn đồng dạng cũng biểu hiện tự tin.

Lâm Thi Vũ thoáng sửng sốt một cái, liền nói:

“Liêu thủ lĩnh, chúng tôi không mang theo quân đội.”