Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 317: Giao phong




Dịch giả: Chu Cường

Một tia lửa điện lóe lên trong con ngươi của Lâm Thi Vũ. Giống như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Bầu không khí thoải mái trong phòng họp nháy mắt trở nên căng thẳng.

Hai mắt La Kiếm nheo lại thành một đường chỉ, trong mắt lộ ra sát ý cùng một sự khinh miệt nói:

"Năng lực Lôi điện sao? Ngươi cho rằng chỉ với một Tiến Hóa Giả đặc thù như ngươi mà có tư cách uy hiếp được ta sao. Hoặc do Tiến Hóa Giả đặc thù ở căn cứ các ngươi quá ít cho nên mới đến phiên tiểu tử kia lên làm thủ lĩnh?"

"Ta không uy hiếp ngươi."

Thanh âm của Lâm Thi Vũ thoáng trầm lại, dường như lựa chọn lùi bước. Thế như câu nói tiếp theo lại khiến cho hàn ý trong mắt Lâm Thi Vũ đại thịnh:

"Đứng trước kẻ địch mới dùng đến từ uy hiếp. Con điều ta nói với ngươi chính là sự thật."

"Muốn chết!"

La Kiếm gầm lên một tiếng, tất cả đồ ăn bằng kim loại trước mặt hắn đột nhiên nổ tung, giống như bên trong có gắn thuốc nổ vậy. Thế nhưng, điều kỳ dị chính là tất cả mảnh vụn kim loại nổ tung lại bắn thẳng về phía Lâm Thi Vũ. Những mảnh vụn đó giống như Nộ Long rít gào lao tới.

Chíu chíu chíu…

Những mảnh vỡ kim loại bay nhanh như chớp thoáng cái đã tới trước mặt Lâm Thi Vũ.

Đám người Liêu Cương, Triệu Thuẫn ở bên cạnh đều thất kinh. Bọn họ không nghĩ tới La Kiếm lại xúc động như vậy. Chỉ bị khích tướng vài câu đã trực tiếp động thủ. Chuyện này diễn ra quá đột ngột, hơn nữa tốc độ của những mảnh kim loại không thua kém tốc độ của viên đạn bắn ra từ nòng súng. Mà cự ly gần như vậy, bọn họ không có cách nào giúp một tay. Có lẽ bản thân Lâm Thi Vũ cũng không có đủ tự tin để ngăn cản, né tránh.

Liêu Cương âm thầm kêu khổ, chuyện này đúng thật là chẳng ra làm sao. Tất cả mọi người đều là đến đây tiếp viện, lại không có ra tay với quái vật mà lại xảy ra nội chiến với người trong nhà. Hơn nữa, kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được, tiểu cô nương này có địa vị không thấp ở căn cứ Tinh Thần. Nếu như chẳng may bị thương, hơn nữa còn do tay đồng minh gây nên. Chuyện này mà truyền đến tai thủ lĩnh các căn cứ khác, không chỉ khiến cho bọn họ chê cười, mà còn đắc tội với cả thủ lĩnh căn cứ Tinh Thần và căn cứ quân khu Hồ Nam.

Dù sao, đây chính là địa bàn của hắn. Chuyện này người khác nhìn vào sẽ cho rằng hắn không chủ động phối hợp.

Trong khi La Kiếm vừa xuất thủ, Bộ Phàm ngồi ở bàn ăn từ trước đến giờ chưa nói câu nào. Bỗng nhiên trên mặt lộ sát ý, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ xuất hiện lên một vòng xoáy màu đen, dường như muốn làm điều gì đó. Thế nhưng, trong nháy mắt chưa tới 0,1 giây, vòng xoáy màu đen trong con người của Bộ Phàm biến mất.

Một luồng từ trường dày đặc điện quang bỗng nhiên bao trùm phòng họp, giống như một còn Cự thú đè một chưởng xuống.

Đám người Liêu Cương, Triệu Thuẫn chưa kịp phản ứng, thì bỗng nhiên những mảnh kim loại đang bắn về phía Lâm Thi Vũ, bị một vòng hào quang tứ sắc bao phu. Ngay sau đó những mẩu kim loại nhỏ nhanh chóng tan rã, biến thành bụi kim loại, rơi lả tả xuống trước mặt hai người La Kiếm và Lâm Thi Vũ.

Vẻ mặt mấy người Liêu Cương, Triệu Thuẫn, Giang Đồng trở nên vô cùng kinh ngạc, dường như vẫn còn đang nghi ngờ vào thị giác của mình có vấn đề.

Trên mặt La Kiếm đồng dạng cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, bởi vì năng lực của hắn vô cùng bí ẩn. Cộng với xuất thủ đột ngột không có bất kỳ dấu hiệu nào. Mà trong cự ly gần như vậy tốc độ của những mảnh kim loại bắn ra chưa tới 0,5 giây. Cho dù mấy người Liêu Cương, Triệu Thuẫn cũng không thể nào phản ứng kịp, huống chi chỉ là một đứa nhóc con yếu đuối?

Chẳng lẽ…Đối phương từ lúc mới bắt đầu đã có sự để phòng?

Liêu Cương không kịp nghĩ Lâm Thi Vũ làm thế nào để chống đỡ. Cho dù kết quả thế nào đi nữa, không ai bị thương là tốt rồi. Hắn không để hai người kịp xuất thủ, vọi vã ngăn giữa hai người, lên tiếng nói:

"Xin hai vị hãy bớt giận. Mọi người đều là đồng minh. Không nên làm tổn thương hòa khí lẫn nhau. Hôm nay phải đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta nên bảo lưu lực lượng cho tốt."

Sắc mặt La Kiếm hòa hoãn hơn vài phần, nói:

"Nếu Liêu thủ lĩnh đã lên tiếng tôi sẽ không chấp nhất nữa. "

Bời vì vừa rồi không có làm đối thủ bị thương, nên hắn biết mình đã mất đi cơ hội. Nếu như tiếp tục xuất thủ, chính là không nể mặt Liêu Cương. Hắn phụng mệnh tới tiếp viện căn cứ Long Chiến sĩ, chính là đưa cho Liêu Cương một cái ân tình. Đợi đến thời điểm sau này, nó sẽ phát triển thành một quân cờ có ích.

Giang Đồng nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trước mặt, nếu vừa rồi đổi lại là hắn. Phản ứng của hắn sẽ vô cùng chật vật, tuyệt đối sẽ không thong dong như tiểu cô nương này. Chẳng lẽ cô bé đó đã dự định được lúc nào La Kiếm ra tay nên có tâm lý chuẩn bị từ trước. Hoặc do tốc độ thần kinh phản ứng của cô bé đó vượt xa bản thân hắn.

Lúc này nghe La Kiếm nói, Giang Đồng không khỏi nở nụ cười nói:

"La phó đoàn trưởng sát khí thật lớn, bên ngoài quái vật vẫn đang bao vay. La phó đoàn trưởng lại có khí lực lớn đi đối phó với người trong nhà, hơn nữa đó lại là một cô bé con. Cậu không cảm thấy hổ thẹn hay sao?"

La Kiếm quay đầu sang, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

"Nếu là trẻ con thì phải dạy bảo thật tốt."

"Ồ, cái này."

Giang Đồng càng cười lớn, nói:

"La phó đoàn trưởng là quan lớn hay sao? Còn có thể dạy bảo người của trụ sở khác. Xin hỏi, cậu có chính là người lãnh đạo ở đây sao?"

La Kiếm nhướng mày, biết nói gì đi nữa,sẽ dính đến sự tình mẫn cảm của liên mình. Hắn im lặng, không buồn cái nhau với Giang Đồng.

"La Kiếm!"

Bộ Phàm từ nãy đến giờ không có mở miệng nói chuyện, bỗng nhiêu gọi thẳng tên hắn. Sắc mặt cô ta lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt La Kiếm nói:

"Nếu như lại để ta nhin thấy ngươi ở trước mặt người khác gây hấn đánh giết lẫn nhau. Ta sẽ đối xử với ngươi như đối với bạo dân, dùng trảm đao của ta chém thủ cấp của ngươi!"

La Kiếm biến sắc mặt, đồng dạng Triệu Thuẫn và Liêu Cương cũng biến sắc. Đây không phải là một câu nói trào phúng khiêu khích mà là một lời cảnh báo không nể nang gì.

Hơn nữa, dựa vào sức chiến đấu kinh khủng của cô gái này, khả năng này hoàn toàn có thể.

Sắc mặt La Kiếm biến hóa, nếu như lời này là của Giang Đồng, hắn sẽ không lùi bước. Nếu không đánh lại, tối thiểu vẫn có khả năng bảo vệ mình. Thế nhưng, Bộ Phàm thì không giống như vậy. Bộ Phàm chính là một trong ba người mạnh nhất trong căn cứ Viêm Hoàng. Đây là thông tin bí mật, thế nhưng chỉ nghe thấy tên cũng vô ích. La Kiếm hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì về năng lực Bộ Phàm. Chỉ có thể thông qua hình ảnh và video chiến đấu trên Tinh Võng mà suy đoán thực lực của cô ta.

Mà kết quả suy đoán thì hiển nhiên là không chính xác.

Chỉ riêng danh xưng đệ nhất bảng chiến đấu là có thể nhìn ra bên trong đoạn video kia bao hàm những tin tức đáng sợ nhường nào.

Liêu Cương thầm cười khổ, La Kiếm đúng là một sửu nhi thích đi gây sự khắp nơi. Vừa mới đánh nhau với người của căn cứ Tinh Thần xong, đã lại gây sự với căn cứ Viêm Hoàng. Hắn vội vã lên tiếng hòa giải:

"Các vị, mọi người đã chiếu cố bỏ công sức đến đây. Trước tiên hãy ăn một chút gì đi. Lần này các vị đường xa đến đây, tôi thay mặt tất cả mọi người trong căn cứ kính tất cả các vị một chén."

Nói xong hắn giơ một chén Mao Đài lên, ngửa đầu uống cạn.

La Kiếm biết Liêu Cương cho mình một bậc thang để bước xuống, cũng bưng lên chén uống cạn.

Không khí căng thẳng giằng co trở nên hòa hoãn mấy phần.

"Lần này các vị đến đây, tôi vô cùng cảm tạ"

Liêu Cương tươi cười, có cảm giác chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn nói:

"Đợi lát nữa mọi người hãy báo cáo quân số binh lính mang tới tiếp viện. Bởi vì chuyện này cần thông báo cho liên minh. Chờ sau khi chiến đấu kết thúc, nếu các vị đang ngồi với tôi may mắn sống sót. Căn cứ có thể bảo toàn, tôi sẽ làm một tấm bia anh hùng, ghi nhớ tên họ của mỗi một người lính mà các vị mang tới. Để danh tiếng bọn họ được lưu lại mãi mãi."

"Đương nhiên, nếu như không có người hi sinh là tốt nhất."

Liêu Cương giơ chén rượu lên, nói:

"Mong rằng chúng ta có thể thắng lợi. Mong tất cả chúng ta tiếp tục sống sót. Cụng ly!"