Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 307: Lộ tuyến phát triển




Dịch giả: Chu Cường

Xoẹt ~~!

Một tia lửa điện màu tím lóe lên trong mắt Lâm Thi Vũ, sau đó một tia lửa điện bắn trúng cánh tay Vưu Tiềm, đốt cháy đen một mảng da.

"A…!"

Vưu Tiểm nhảy dựng ra sau, ôm lấy tay kêu lên:

"Cô điên à, đau lắm đấy!"

Lam Thi Vũ thu hồi năng lực, hừ lạnh liếc hắn một cái.

Bàn tay Vưu Tiềm xoa nhè nhẹ lên vết thương, mảng da thịt bị cháy đen từ từ biến mất. Vết thương trên cánh tay từ từ khép lại, năng lực thích ứng chính là một loại năng lực vô cùng hoàn mỹ. Ở phương diện tự chữa khỏi vết thương gần giống với năng lực trị liệu.

Lâm Siêu lạnh nhạt nói:

"Hôm nay bắt đầu huấn luyện kỹ năng chiến đấu cho mọi người. Kỹ năng chiến đấu chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là kỹ thuật chiến đấu cấp cơ sở, thứ hai là cách phát lực, thứ ba là kỹ thuật sử dụng vũ khí!"

Vưu Tiềm hiếu kỳ nói:

"Như thế nào kỹ thuật chiến đấu cấp cơ sở?"

Lâm Siêu không để ý đến Vưu Tiềm, tiếp tục nói:

"Hiện tại, tất cả mọi người hãy chọn cho mình một loại vũ khí. Đây chính là vũ khí sử dụng sau này trong chiến đấu. Trong thời gian ngắn nhât, tôi sẽ đề cao sức chiến đấu cho mọi người. Cho nên, giai đoạn tiếp theo tất cả mọi người sẽ tiến hành một đợt huấn luyện Địa nguc."

Vẻ mặt Vưu Tiềm đau khổ, lắc đầu thở dài.

Lâm Siêu đưa mọi ngưới đến giá binh khí đặt trong thao trường, ở đây trưng bày tất cả các loại vũ khí lạnh từ cổ đại tới hiện đại. Ở phương diện vũ khí lạnh, Trung Hoa được coi là cái nôi của tất cả loại vũ khí lạnh cũng như cách sử dụng các loại vũ khí đấy.

Mười tám loại binh khí thông thường và ba mươi sáu loại vũ khí đặc biệt, giúp phát huy sức chiến đấu đến mức tận cùng.

Đao thương côn bảng, phù xiên kích mâu…Mỗi loại vũ khí đều có cách sử dụng và cách phát lực khác nhau. Ví dụ như rìu, thích hợp tấn công chính diện, trường thương mạnh về sự linh hoạt, giỏi về xuyên thấu, quần chiến. Mà đao pháp thiên về cuồng dã. Nhẹ nhàng linh hoạt thì có kiếm, mà chiêu thức vừa nhẹ như mây, vừa nặng như núi.

Những người có tính cách khác nhau thì sẽ lựa chọn những loại vũ khí khác nhau.

Một người có tính có sức chiến đấu mạnh mẽ tuyệt đối sẽ không lựa chọn vũ khí yêu cầu kỹ vận dụng khéo léo như kiếm hay trường thương, mà sẽ lựa chọn vũ khí là đao, rìu, chùy, búa.

"Mọi người hãy lấy từng loại vũ khí rồi dùng thử, hãy dựa vào cảm giác đầu tiên khi cầm thanh vũ khí đó. Nếu cảm thấy ưa thích và vừa tay thì đó chính là vũ khí thích hợp cho mình."

Lâm Siêu quay sang nói với đám người Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt:

"Một khi đã lựa chọn cho mình một loại vũ khí thích hợp, hãy không ngừng tìm hiểu tác dụng và cách sử dụng nó. Nếu muốn đạt được cảnh giới đại sư, thì cần phải hiểu rõ vũ khí của mình như lòng bàn tay. Nói là hiều rõ chứ không phải là ghi nhớ hình dáng bên ngoài của nó. Điều tôi muốn nói là khả năng phát huy tất cả các kỹ xảo, chiêu thức. Mỗi một loại kỹ xảo sử dụng cần có một kỹ thuật phát lực riêng của nó."

Vưu Tiềm nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của Lâm Siêu, không dám tỏ thái đùa cợt, nghiêm túc tiến đến chọn vũ khí cho mình.

"Anh không cần phải chọn."

Lâm Siêu thấy vậy liền nói với Vưu Tiềm.

"Hả?"

Vưu Tiềm sững sờ một lúc, rồi rụt cổ một cái, nói:

"Vì sao? Tôi xin đảm bảo với cậu, lần sau tôi sẽ không bao giờ ngủ quên nữa, tôi hứa đấy!"

Lâm Siêu lấy một thanh vũ khí từ trên giá xuống, ném cho Vưu Tiềm, nói:

"Dựa vào năng lực của anh, bất cứ loại vũ khí nào anh cũng đều có thể sử dụng được. Cho nên, anh không cần phải lựa chọn vũ khí cho mình. Mà vũ khí sẽ lựa chọn anh. Loại vũ khí này rất thích hợp với anh."

Vưu Tiềm nằm thanh vũ khí trong tay, kinh ngạc nói:

"Đây là..Phương Thiên Họa Kích?"

Lâm Siêu khẽ gật đầu, Phương Thiên Họa Kích là một loại vũ khí tập hợp rất nhiều ưu điểm của các loại vũ khí khác nhau. Cách thức sử dụng linh hoạt, trong bất cứ tình huống nào đều có thể áp dụng. Trong chiến đấu, một vũ khí dễ sử dụng chính là mấu chốt để quyết định thắng bại. Biết sử dụng nhiều loại vũ khí, như kiếm hay trường thương cũng không bằng một thanh Phương Thiên Họa Kích. Bởi vì, nếu muốn cùng một lúc nắm bắt được tinh túy trong cách sử dụng nhiều loại vũ khí là rất khó.

Thế nhưng, năng lực của Vưu Tiềm là 'Thích ứng'.

Cho nên không có người nào so với Vưu Tiềm thích hợp sử dụng loại binh khí này hơn.

Nghe nói binh khí mà Chiến thần Lữ Bố sử dụng chính là một thanh Phương Thiên Họa Kích, được người đời xưng tụng là thiên hạ vô địch thủ. Trong rất nhiều danh tướng trong thời cổ đại chỉ có ông ta được người đời gọi là Chiến thần."

Vưu Tiềm híp hai mắt lại cười nói:

"Không tệ, không tệ. Dùng cái này thật là oai phong. Đúng là thứ tôi thích!"

Lúc này, bốn người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Bạch Tuyết và Lãnh Chân đều lấy cho mình một loại vũ khí, cẩm trên tay và bắt đầu sử dụng.

Dao găm, song câu, côn, nhuyễn tiên, giản…

"Tôi muốn chọn liêm đao."

Hắc Nguyệt không thử lựa chọn 18 món binh khí phổ thông, mà lựa chọn trong 36 loại vũ khí đặc dị lấy ra một thanh liêm đao. Đây là một loại vũ khí mà trong văn hóa cổ đại của Trung Quốc chưa bao giờ coi nó là một loại vũ khí. Bởi vì tác dụng chủ yếu của nó là trong nông nghiệp, người nông dân dùng nó để gặt lúa cắt cỏ. Về sau các nước phương tây tiến hành cải tạo, phát triển hình dáng của nó trở nên giống với lưỡi hái của tử thần.

Lâm Siêu không nghĩ tới Hắc Nguyệt lại lựa chọn đúng thanh vũ khí mà kiếp trước hắn đã thấy cô ta sử dụng. Chính bởi vì thanh vũ khí này mà Hắc Nguyệt mới có ngoại hiệu là Tử thần.

Lịch sử đã thay đổi, nhưng tính cách ban đầu lại không có thay đổi.

Đây chính là thiên tính.

"Chị muốn chọn đoản đao."

Lâm Thi Vũ cũng không lựa chọn một món vũ khí tróng 18 loại binh khí thông thường. Mà lựa chọn bộ đoản đao trong 36 loại vũ khí đặc dị. Bời vì kiếm thì lại quá dài không thích hợp sử dụng, mà dao găm thì lại quá ngắn, hơn nữa chỉ có thể đâm, chém. Còn đoản đao thì thích hợp hơn, thuận tiện sử dụng.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Việc lựa chọn vũ khí tùy thuộc vào sở thích của mỗi người. Thích hợp với người này nhưng lại không thích hợp với người kia.

Lãnh Chân cầm trong tay hai loại vũ khí, nó cảm thấy do dự, không biết làm thế nào. Lâm Siêu thấy thế, liền hỏi nó:

"Chưa nghĩ ra là muốn chọn cái nào sao?"

Lãnh Chân ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, sau đó viết suy nghĩ của nó lên tờ giấy:

"Em chỉ thích dùng kiếm, bởi vì cảm giác nó rất cool. Thế nhưng, lại không dễ sử dụng. Còn dao găm, sử dụng rất dễ dàng, nhưng em có cảm giác nó…quá yếu."

Vưu Tiềm nghe thấy thế liền bu lại, nói:

"Em chưa bao giờ nghe thấy câu: Không có bĩnh khí yếu, chỉ có người không biết sử dụng"

Lãnh Chân cảm thấy có chút không tin tưởng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Vưu Tiềm.

Lâm Siêu xoa đầu nó, rồi nói:

"Các loại bình khí khác nhau, đều có sự phân chia khác nhau. Em không cần chọn binh khí mạnh nhât, chỉ cần chọn cái em thích dùng nhất là được. Nếu đã không thích, thì em sẽ không có sự nhẫn nại khi nghiên cứu sử dụng nó. Chỉ có yêu thích nó thì em mới có đủ sự kiên trì. Bởi vì trên chiến trường, bình khí chính là người bạn duy nhất của mình!"

Lãnh Chân ngẩn người, nghe có chút không hiểu nhưng lại không dám hỏi.

Lâm Siêu vừa nhìn một cái, đã biết ngay suy nghĩ của nó, hắn mỉm cười nói:

"Tạm thời em cứ sử dụng cả hai binh khí này đi. Anh cho em mấy ngày, để em tự quyết định."

Lãnh Chân mừng rỡ gật đầu.

"Ta chọn cái này."

Bạch Tuyệt lựa chọn một thanh kiếm, vung tay múa vài cái, tư thế vững vàng, thân kiếm rung lên, mũi kiếm xoay tròn điểm ra mấy bông hoa.

Lâm Siêu có chút giật mình, Bạch Tuyết là nữ vương vực sâu, chưa bao giờ được chạm vào bất cứ một loại vũ khí cổ của Trung Hoa. Thế nhưng, vừa mới cầm đến tay, lại có thể xuất ra vài chiêu kiếm rất ảo diệu.