Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 7 - Chương 258: Phóng thích




Dịch giả: Chu Cường

Giọng của Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo, nhìn nó nói:

"Cơ hội chỉ có một lần. Người hãy nghĩ thông suốt đi. Ta không có thời gian cho ngươi ghi chép số liệu của ta đâu. Hãy suy nghĩ kỹ về để nghị của ta đi."

Sắc mặt đứa bé hơi đổi, nó không nghĩ tới mình lại bị Lâm Siêu nhìn thấu ý định. Mục đích của nó là sẽ cùng Lâm Siêu nói chuyện phiếm một lúc. Thông qua cuộc nói chuyện mà tiến hành lôi kéo, từ đó có thể tìm ra tính cách, mục đích của Lâm Siêu. Tìm thấy được mấu chốt của vấn đề. Đến lúc đó, nó chỉ cần đưa cho Lâm Siêu một yêu cầu nhỏ là có thể khiến cho Lâm Siêu dễ dàng đồng ý.

Là một siêu cấp trí não, nó có thể hiểu được lợi ích của việc hiểu rõ tính cách của đối thú.

Thế nhưng, Lâm Siêu đã không cho nó cơ hội này. Thông qua thời gian tiếp xúc ngắn. nó biết rất khó có thể tính toán tìm ra được điểm yếu trong tính cách của Lâm Siêu.

"Cho ngươi một phút để cân nhắc."

Lâm Siêu một lần nữa lên tiếng, một phút đối với nhân loại thì vô cùng ngắn ngủi. Thế nhưng, đổi lại là siêu cấp máy tính, trong một phút nó có thể tính toán ra rất nhiều kết quả khác nhau. Nếu có sự giúp đỡ của nó, chỉ cần một phút là có thể phá giải hơn một triệu vụ án hóc búa.

Đứa bé nhìn chòng chọc vào Lâm Siêu.

Đồng dạng, Lâm Siêu dùng ánh mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn nó.

Sáu mươi giây trôi qua, bên trong cung điện vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ một âm thanh nào.

Lâm Siêu không thấy câu trả lời của nó, không do dự nữa, liền quay người rời đi.

Sắc mặt đứa bé âm trầm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Siêu. Nhìn Lâm Siêu bước ra ngoài cửa lớn của cung điện. Bước xuống cầu thang. Những cơ quan cạm bâyy trên đường đi không hề được phát động. Rất nhanh, Lâm Siêu đã đi gần hết cầu thang, bước chân của hắn không có ý định dừng lại. Mà khoảng cách đến lối vào di tích chỉ còn vài mét nữa mà thôi.

"Chờ một chút."

Đứa bé cất giọng âm u, nói.

Lâm Siêu làm như không nghe thấy, tiếp tục bước thẳng về phía trước.

Đứa bé biến sắc mặt, không dám tiếp tục thăm dò nữa, nó cắn răng lên tiếng nói:

"Đứng lại! Điều kiện của ta rất đơn giản. Chỉ cần ngươi đem phân thân của ta mang ra bên ngoài di tích là được. Chuyện này cũng không khó đối với ngươi."

Lâm Siêu đứng lại, khéo miệng hắn cong lên, nói:

"Không thành vấn đề. Thế nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước tọa độ của tòa di tích khác."

"Ta sẽ nói cho người biết, với điều kiện ngươi không được thay đổi lời hứa."

Sắc mặt đứa bé trở ầm tình bất định nói:

"Nếu như ngươi không giữ lời hứa, ta có thể không tuân theo quy tắc của di tích ra tay giết chêt ngươi. Ngươi có đồng ý hay không?"

"Có thế, thế nhưng ngươi phải nói cho ta biết tọa độ của những tòa di tích mà ngươi biết. Ít nhất là ba cái trở lên!"

Lâm Siêu bình tĩnh ra điều kiện cho nó.

"Hừ nhân loại đáng chết, muốn ta phá bỏ quy định của trò chơi sao. Ta chỉ đáp ứng nói cho ngươi tọa độ của các tòa di tích Atlantis khác. Còn tọa độ của những nền văn minh khác ta sẽ không nói cho ngươi."

Đứa bé cắn răng quả quyết nói.

Vẻ mặt Lâm Siêu không đổi, nói:

"Thành giao."

Keng keng!

Từ sâu bên trong cung điện, có một người máy cao khoảng nửa mét. Hình dáng bên ngoài của nó giống hệt như đứa bé từ hình chiếc lập thể. Nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào phát hiện ra được, đây là một người máy. Thế nhưng, nếu cẩn thận quan sát sẽ nhận biết được nó không có tiếng tim đập, mạch đập, cùng nhiệt độ cơ thể. Hoàn toàn chỉ là một cỗ máy mà thôi.

"Đây chính là phân thân của hệ thống."

Người máy mở miệng nói:

"Ta có quy tắc trình tự ràng buộc, nên không có cách nào tự mình đi khỏi di tích. Chỉ có thể ủy thác cho người khác giúp đỡ. Ngươi nhất định phải đáp ứng ta. Đem phân thân của ta đưa ra bên ngoài. Không được tiến hành công kích nó. Hoặc dùng thủ đoạn khác để đối phó!"

Lâm Siêu nhìn người máy trước mặt, nói:

"Có thể."

"Đây là tọa độ của ngươi."

Người máy đưa tay ra, trong lòng bàn tay của nó là một con chip nhỏ, nó nói:

"Tùy tiện cắm vào bất cứ một chiếc máy tính nào là có thể xem được."

Lâm Siêu nhìn chiếc USB màu bạc, không nói gì thêm, cầm lấy nhét vào trong bao không khí.

"Mau dẫn ta rời khỏi nơi này."

Người máy thúc giục.

Nhãn cầu của Hủy Diệt Giả mọc ra từ trên đồng hồ đeo tay, nhìn người máy, cất giọng chế nhạo:

"Tiểu quỷ, nếu như hệ thống trí thông minh nhân tạo của những tòa di tích này biết người rao bán tọa độ di tích của bọn chúng. Không biết bọn chúng có liên thủ với nhau tạo ra một con virus để phá hủy hệ thống của người không nhỉ?"

"Hừ, không cần ngươi phải bận tậm."

Người máy hừ nhẹ một tiếng nói.

Lâm Siêu không tiếp tục lưu lại ở bên trong nữa, mang theo người máy đi ra khỏi tòa di tích.

Hấp!

Tầm mắt nhanh chóng thay đổi, trước mặt hắn hiện lên đủ loại áo lót vô cùng gợi cảm.

"Rốt cuộc cũng đi ra ngoài."

Trên gương mặt non nớt của người máy nở ra môt nụ cười, ngay lập tức đánh giá xung quanh, nó hiều kì hỏi:

"Những cái này là gì?"

Lâm Siêu liếc nó một cái, không thèm để ý đến. Nhanh chóng tìm kiếm máy tinh ở quầy thu ngân, rồi lấy con chip màu bạc ra. So sánh cổng kết nối một lúc, rồi quay sang nói với người máy:

"Cổng kết nối không đồng nhất, làm thế nào bây giờ?"

Người máy tiến lại gần, nhìn qua một cái, nói:

"Đây chính là máy tính của các ngươi sao, sao lại lớn như vậy? Bên trong dường như không có nguồn điện, chờ một chút. Ta sẽ xử lý."

Nói xong, từ bên trong hai hốc mắt của nó bắn ra hai tia sáng màu đỏ, bao phủ lấy chiêc máy tính ở quầy thu ngân. Bảy, tám giây sau, quá trình quét hình kết thúc. Tia sáng màu đỏ biến mất."

"Kích thước lớn như vây, mà bên trong lại toàn là những linh kiện vô dụng. Chà chà, thật là ngu ngốc."

Người máy lộ vẻ xem thường, bàn tay của nó bỗng nhiên chuyển động. Da thịt trên ngón tay út của nó nhanh chóng tan ra, từ bên trong đó chui ra một công cụ kim loại rất bé.

Người máy tiến hành tháo dỡ máy tính, để lộ những linh kiện bên trong ra. Động tác của nó vô cùng thành thạo và nhanh nhẹn. Đem những linh kiện bên trong ra tiến hành sửa chữa lại toàn bộ.

Mấy phút sau, máy tính đã được cải tạo lại, cổng kết nối bị thay đổi để có thế kêt nối với chiếc USB màu bạc.

"Nạp điện."

Người máy giơ ngón tay út lên. Nguồn điện từ trong cơ thể nó nhanh chóng được truyền vào máy tính, trên màn hình máy tính ở quầy thu ngân nhanh chóng xuất hiện trình tự khởi động.

"Đây là bản đồ trái đất của người, trên đó có sáu điểm đỏ. Đó chính là tọa độ của di tích."

Người máy chỉ vào những điểm đỏ trên màn hình giải thích.

Bản đồ thế giới ở thời đại trước hoàn toàn giống với bản đồ thế giới hiện tại. Lâm Siêu nhìn qua một cái là nhận ra vị trí của những điểm đỏ. Trong đó, tọa độ của hai di tích nằm trên vùng biển Đại Tây Dương. Bốn tọa độ còn lại, có hai cái nằm ở Bắc Mỹ, một cái ở Châu Âu, cái còn lại ở Châu Á, nằm ở Urumqi bên trong Kazankhtan.

Lâm Siêu âm thầm ghi nhớ tọa độ của tất cả sáu tòa di tích, sau đó rút USB màu bạc ra khỏi máy tính.

"Bây giờ, chúng ta chia tay."

Người máy vỗ tay một cái nói:

"Đại gia đi đây, bái bai các ngươi."

Bóng người Lâm Siêu lóe lên, ngăn cản trước mặt nó.

"Ngươi muốn đổi ý?"

Người máy bình tĩnh, ngừa đầu nhìn Lâm Siêu nói.

Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng nhìn nó, nói:

"Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi một điều, nếu như ngươi tham gia với lũ quái vật, giúp chúng nó làm việc. Ta nhất định sẽ tự tay hủy diệt ngươi, cùng với đầu não của ngươi!"

Người máy lạnh nhạt trả lời:

"Việc này ngươi cứ yên tâm, chủ nhân của ta chính là một trí giả Phillips. Không có khả năng ta sẽ trợ giúp những quái vật kia. Tòa di tích của chúng ta tồn tại chính là vì muốn trợ giúp nền văn mình tiếp theo. Tiếp tuc sinh tồn trong đại nạn. Nếu nền văn minh của các ngươi bị hủy diệt chúng ta sẽ biến mất và chờ đợi cho đến khi nền văn minh khác xuất hiện."

Lâm Siêu nhìn nó chằm chằm cả nửa ngày, rồi mới chậm rãi tránh ra một con đường.

Người máy hừ nhẹ một tiếng rồi ngênh ngang mở cửa đi ra ngoài.