Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 197: Tuyền thủy thụ




Dịch giả: Chu Cường

Những người dân chạy nạn đối với hai từ "đồ ăn" vô cùng mẫn cảm, lời Lâm Siêu vừa nói ra khỏi miệng tức thì toàn trường im lặng, những đối mắt lờ đờ, không có sức sống khi nghe thấy hai từ đó tức thì sáng rực lên, tất cả mọi người không tự chủ được ùa lên phía trước, chỉ sợ mình chậm chạp mà mất phần.

Phạm Hương Ngữ lạnh lùng nói:

"Tất cả mọi người xếp thành hai hàng, không có mệnh lệnh của ta, không ai được nhúc nhích, ai không nghe lời sẽ không được ăn!"

Sự thật đã chứng minh, không có gì có sức uy hiếp hơn ba từ "không được ăn", tất cả mọi người nhanh chóng xếp thành hai hàng, có điều trong quá trình xếp hàng có xảy ra một số va chạm nhỏ. Những người đứng phía sau cảm thấy lo lắng không tới lượt mình, nên cố gắng liều mạng chen lên phía trước.

Phạm Hương Ngữ nhìn thấy đám người đang chen chúc xô lấn trước mặt mình, cười lạnh một tiếng nói:

"Ai cũng sẽ được ăn, chúng tôi có rất nhiều lương thực, ai còn muốn chen lấn xô đẩy, cả ngày hôm nay sẽ không được ăn gì!"

Cả ngày sẽ không được ăn?

Nói như thế…

Sau bữa này sẽ còn có bữa khác?

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong mắt nhất thời lộ vẻ hưng phấn, trên gương mặt cáu bẩn đầy bụi bẩn hơi đỏ lên, tất cả mọi người không để Phạm Hương Ngữ nói lần thứ hai, liền cấp tốc xếp thành hai hàng thẳng tắp, đứng im không nhúc nhích, quả thật so với kỷ luật trong quân đội còn hơn, trên gương mặt bọn họ cùng lộ vẻ chờ mong.

Tuy vậy, có một số người, tuy đã xếp hàng thế nhưng vẫn mang lòng hoài nghi, dân chạy nạn ở đây có hơn trăm người, phải nuôi nhiều người như vậy, lượng thức ăn tiêu tốn một ngày không hề nhỏ.

Khi mọi người đã xếp thành hai hàng ngay ngắn thì ở phía ngoài cửa xuất hiện bốn người. Bọn họ mặt mũi lạnh lùng, khí tức tỏa ra từ trên người bọn họ khiến cho tất cả những người dân chạy nạn cảm thấy khó thở. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy trên vai, trên tay bốn người đó đang vác, đang xách những bao gạo, bình nước khoáng, còn có những túi đầy bánh kẹo, thịt hun khói, sô-cô-la…

Ánh mắt tất cả mọi người trở nên nóng rực, hơi thở gấp gáp, bản năng chỉ muốn lao tới giành giật. Nhưng tất cả mọi người đều nhớ tới những lời Phạm Hương Ngữ nói, bọn họ ra sức khắc chế dục vọng bản thân. Tuy vậy, vẫn có một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi từ trong hàng người lao ra, chạy đến trước mặt con Trần Bách Thắng, bàn tay của thiếu nữ đó nhanh chóng giật lấy túi bánh kẹo trong tay nó.

Hừ!

Gương mặt của Trần Bách Thắng không có bất cứ cảm xúc nào, nếu như bản năng của nó đã bị Phạm Hương Ngữ khống chế, thì nó đã lao vào cắn xé ăn thịt cô bé này rồi. Vì thế nó chỉ dùng một tay hất ngã cô bé đó xuống đất, sau đó tiếp tục đi qua hai hàng ngườ, đi tới trước mặt Phạm Hương Ngữ.

"Ngươi. Lại đây!"

Phạm Hương Ngữ sầm mặt, nhìn chằm chằm vào cô bé, lạnh lùng nói.

Cô bé này đói khát đã lâu, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, cái mông bị ngã đập xuống đất, đau đến chảy cả nước mắt, khi nghe Phạm Hương Ngữ nói, vẻ mặt sợ hãi, nhìn Phạm Hương Ngữ cầu xin, nói:

"Em van xin chị, xin chị hãy cho em ăn. Chị muốn em làm gì cũng được, em van xin chị…"

Cô bé nói xong, liền quỳ xuống dập đầu liên tục.

Phạm Hương Ngữ hừ lạnh một tiếng, nói:

"Ta đã nói rồi, thành thật xếp hàng thì sẽ có thức ăn, đây chính là mệnh lệnh! Cãi mệnh lệnh sẽ phải bị trừng phạt!"

"Em van xin chị, xin chị, không phải em cố ý, em…"

Giọng cô bé run rẩy,sợ hãi van xin.

Hùng Tiểu Tiểu cảm thấy không đành lòng, hướng về Phạm Hương Ngữ nói:

"Hãy bỏ qua cho cô bé đó, có lẽ nó sợ không được ăn cho nên mới kích động như thế, hãy cho nó một cơ hội đi."

Phạm Hương Ngữ không có để ý đến lời của Hùng Tiểu Tiểu, giơ tay chỉ về mấy người đứng phía trước nói:

"Bốn người các ngươi, lại đây nấu cháo, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ."

Bốn người vừa được điểm tên chỉ mặt, là bốn người phụ nữ tuổi từ mười mấy cho đến ba mươi tuổi, giờ phút này bọn họ cảm thấy rất vui mừng, vội vã đi ra khỏi hàng, trước ánh mắt hâm mộ của những người còn lại, đị tới trước mặt bốn con Hủ thi, nhìn năm sáu bao gạo đặt trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng.

Phạm Hương Ngữ rất am hiểu với việc ra lệnh, phân công mấy nhóm người phụ trách nổi lửa, lấy nồi, nấu cháo.

Bốn con Hủ thi lấy những bình ga, bếp, nồi bên dưới tầng hầm của tòa nhà đưa lên, vận chuyển vào trong đại sảnh. Mấy người phụ nữ được lựa chọn làm việc luôn tay luôn chân bắt đầu nấu cháo, hai người khiêng bình nước khoáng đổ vào trong nồi, có lúc chẳng may đổ ra ngoài một ít , khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Những người còn lại thì ngồi dưới đất, hoặc là đứng lên, nhìn ngọn lửa cháy bập bùng trên bếp ga, thì vò đầu bứt tóc cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Bốn người phụ nữ lấy gạo từ trong bao ra, cũng không rửa sạch mà đổ trực tiếp vào trong nồi, sau đó đổ nước vào, bắt đầu nấu cháo, tuy rằng có chút không vệ sinh thế nhưng bây giờ chẳng ai chú ý đến những tiểu tiết đó. Trái lại nếu có ai làm việc đó, sẽ khiến bọn họ tức giận vì đó là hành động lãng phí.

Phạm Hương Ngữ tiếp tục ra lệnh cho bốn con Hủ thi đi vào bên trong siêu thị tìm kiếm hộp cơm và đũa chỉ dùng một lần, đem về.

Rất nhanh, nhóm cháo loãng đầu tiên đã được nấu xong, có sáu nồi, mùi cháo thơm từ trong nồi bay ra khiến cho những người dân không khỏi kích động.

Dưới sự chỉ huy của Phạm Hương Ngữ, bốn người phụ nữ đem cháo loãng múc vào trong hộp cơm, mỗi người hai hộp, để hai hàng người lần lượt đi tới tự lĩnh phần ăn của mình. Riêng cô bé, vẫn quỳ trên mặt đất kia thì chỉ được chia cho một hộp, tuy chỉ được như vậy, nhưng vẫn làm cho cô bé cảm thấy vô cùng vui mừng.

Sáu nồi cháo rất nhanh đã được phân phát hết, những người ở phía sau, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm.

Những người sau khi lĩnh được suất ăn của mình, tâm tình vô cùng kích động, quay trở lại đội ngũ, há miệng tu ừng ực, rất nhanh đã ăn hết hai hộp cháo của mình, liếm sạch không còn lại một chút gì.

Rất nhanh lượt cháo thứ hai lại tiếp tục nấu.

Lâm Siêu quan sát cung cách quản lý của Phạm Hương Ngữ đều rất ngay ngắn, trình tự, có trước có sau, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Mấy người trong nhóm của hắn, có năng lực quản lý, chỉ huy thì chỉ có một mình Phạm Hương Ngữ, hơn nữa ở phương diện nhìn người Phạm Hương Ngữ rất giỏi. Nếu đổi lại là Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt hai người này không đủ lực, không có khả năng khống chế cục diện, hơn nữa lại yếu lòng, đối với những người làm công việc quản lý, nội tâm dễ dãi, nhân từ sẽ không làm được gì. Chỉ có những người nội tâm mạnh mẽ, lạnh lùng, dứt khoát thì mới làm được.

Chờ đợi sau khi căn cứ được xây dựng, Lâm Siêu sẽ để cho Phạm Hương Ngữ đảm nhiệm chức vụ quản lý cao nhất. Để một con Hủ thi quản lý loài người, thật là một chủ ý không tồi.

Không lâu sau, tất cả những người dân chạy nạn đều đã được lĩnh đồ ăn của chính mình.

Phạm Hương Ngữ không bao giờ cho họ được ăn no, mà chỉ cho họ ăn lửng bụng, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, bọn họ nhịn đói đã lâu, dạ dày bị teo, chức năng suy nhược, nếu đột nhiên được ăn quá no, sẽ khiến cho cơ quan tiêu hóa xảy ra hiện tượng bất thường, thức ăn sẽ bị lãng phí. Thứ hai, khi đã được ăn no, sinh ra tâm lý lười biếng.

Vừa cứng vừa mềm mới là cách quản lý tốt.

Vì thế, sau khi những người dân chạy nạn ăn xong, Phạm Hương Ngữ bắt đầu phân công công việc cho bọn họ, để bọn họ đi vào trong tòa nhà tìm kiếm những đỗ vật hữu dụng.

Nhiệm vụ này rất dễ dàng, múc đích chủ yếu chính là đánh động ý thức làm việc của bọn họ.

Lâm Siêu gọi mấy người Phạm Hương Ngữ đến,nói:

Chỗ này giao lại cho mọi người, trước tiên hãy tìm kiếm những người vẫn còn sống sót ở bên trong thị trấn, những người đồng ý gia nhập thì đưa bọn họ đến đây. Sau đó giết sạch lũ quái vật ở đây, nếu như không xử lý được thì gọi tôi."

"Em muốn đi đâu?"

Lâm Thi Vũ vội vàng hỏi.

Lâm Siêu mỉm cười nói:

"Em muốn đi tới Kiếm Môn Quan, nơi đó sau này sẽ trở thành khu vực hạch tâm, là cửa ải phòng thủ cuối cùng, em muốn tới đó quan sát địa hình, thuận tiện thì giải quyết hết quái vật ở đó."

"Vậy thì em cẩn thận."

Lâm Thi Vũ nhẹ nhàng nói.

Lâm Siêu gật đầu, sau đó tạm biệt mấy người, vác thanh cổ thương đi thẳng đến Kiếm Môn Quan, có Hoàng Kim Khuyển và Tiểu Thảo quái dị ở trong bóng tối bảo vệ, chỉ cần không gặp phải quái vật cấp Vương, thì bọn họ sẽ không có gì nguy hiểm.

Bạch Tuyết nhìn bóng lưng Lâm Siêu rời đi, tầm tình có chút mất mát.

Lâm Thi Vũ nắm nhẹ bàn tay của nàng, mìm cười nói:

"Chùng ta hãy đi làm việc thôi, khi nào xong việc, nó sẽ trở về."

Ánh mắt Bạch Tuyết sáng lên, nói:

"Thật sao?"

"Ừm!"

Lâm Thi Vũ mỉm cười gật đầu.



Kiếm Môn Quân.

Hai bên là dốc núi dựng thẳng đứng, cao đến tận trời. Ở giữa là một khe núi chật hẹp, đây chính là địa hình dễ thủ khó công.

Lâm Siêu đi dọc kiếm đạo, ven đường nhìn thấy một ít Hủ thi du đãng, thuận lợi dùng tia Gramma bắn gục, rất nhanh đi sâu vào bên trong đất Thục.

Phóng tầm mắt tới, chỉ thấy toàn là rừng rậm xanh biếc, gió thổi xào xạc, ở đây có những ngọn núi cao chót vót, hiểm trở cùng những cánh rừng rậm rạp cỏ dại mọc đầy.

Lâm Siêu mở năng lực Thượng đế Lĩnh vực quan sát cảnh vật bốn phía, trong phạm vi năm trăm mét bên trong rừng rậm không thấy có bóng dáng của bất cứ một con quái vật nào, sự yên tĩnh này có chút kỳ lạ.

Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Siêu chú ý đến một cái cây cô thụ, trên mặt lộ ra ý lạnh, bắn một tia Gramma xạ tuyến, bắn vào thân của một cây Tùng cổ thụ mọc cách hắn khoảng bảy tám mét. Một tiếng phốc vang lên, vỏ cây sù sì thô ráp bị bắn thủng một lỗ, từ cái lỗ đó có một thứ chất lỏng sền sệt màu xanh chảy ra, một mùi tanh tưởi bốc lên.

Vù vù!

Cây Tùng cổ thụ giống như tỉnh dậy, những sợi dây leo của nó từ bên dưới mặt đất bỗng nhiên chui ra bắn về phía Lâm Siêu, trên thân cây bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt ngang, vết nứt đó ngày một to ra, rộng ra, cuối cùng biến thành một cái miệng quái dị, lởm chởm đầy răng.

Cổ thương trong tay Lâm Siêu quét ngang, đánh đứt tất cả những sợi dây leo bắn về phía mình, đầu mũi thương xiên thẳng vào trong mồm của cái cây, trực tiếp xuyên thủng thân nó, từ vết thương một lượng lớn chất lỏng màu xanh từ bên trong chảy ra.

Lâm Siêu nhanh chóng rút thương lại, tuy một thương dễ dàng đâm thủng cơ thể nó, thế nhưng cũng không khiến nó chết, sức sống của thực vật biến dị mạnh mẽ hơn nhiều so với động vật biến dị. Kể cả có đâm thủng đầu của nó cũng không thể giết chết được nó. Trừ khi, nhổ lên cả gốc, khiến cho chúng nó không có cách nào hút chất dinh dưỡng trong lòng đất, thì chúng mới khô héo và chết đi.

Lâm Siêu cũng không để ý đến cái cây này. Hắn cũng không có năng lực hỏa diễm, không cần cùng với cái cây này kéo dài thời gian. Mục đích chính của hắn đến đây chính là tìm kiếm xem trong này có quái vật khổng lồ, hay thực vật biến dị cấp Vương hay không, ngoài ra là để tìm kiếm một số loại cây đặc thù.

Loại cây này có tên gọi là cây" Tuyền Thủy Thụ*", loại cây này có khả năng hấp thụ những phân tử nước trong không khí, cùng với nước trong lòng đất, sau đó hút vào trong thân cây, nước sẽ được chứa đựng bên trong thân cây, thứ nước này vô cùng tinh khiết, không bị ô nhiễm hay có chứa virus lây bệnh. Loại cây này chính là nguồn dự trữ nước sạch ngoài thiên nhiên, trong những căn cứ lớn, đều có những khu vực riêng dùng để chăm sóc, trồng cây Tuyền Thủy Thụ.

*Tuyền Thủy Thụ: cây có nước chảy ra, thân cây rỗng ruột, bên trong đó có chứa rất nhiều nước.