Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 190: Đánh, đánh, đánh…




Dịch giả: Chu Cường

Lâm Siêu vô thanh vô tức biến mất

Nói một cách chính xác thì tốc độ của Lâm Siêu đã vượt qua tốc độ âm thanh.

Đôi mắt của Hủy Diệt Giả chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh của Lâm Siêu trước khi hắn biến mất, tốc độ phản ứng thần kinh của hắn cũng không chậm, ngay lập tức phản ứng, tiến hành 'Thuần di' tránh né!

Nhưng…

Thời điểm hắn có ý định thì một bàn tay thon dài, lạnh lẽo, như hai gọng kìm siết chặt lấy cổ họng của hắn.

Tốc độ, bạo phát!

Hủy Diệt Giả cảm thấy cả người bỗng nhiên bị hẫng một cái, đầu óc trống rỗng, một bóng trắng lóe lên xuất hiện trước mặt.

Hấp!

Bóng trắng dừng lại, hình ảnh trước mặt hắn dần trở lại bình thường.

Một mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt Hủy Diệt Giả, đôi mắt hắn trợn trừng, chỉ thấy Lâm Siêu đứng trước mặt mình, cả người hắn nồng nặc mùi huyết tinh, giống như Tu La Địa Ngục, sát khí như ngưng thực, bắn ra từ đôi mắt của Lâm Siêu, cái nhìn như xuyên thấu tâm can, sâu vào tận trong đấy lòng hắn.

Hủy Giệt Giả giật thót một cái, cả người hắn cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể và thị giác của cơ thể này đã được hắn cải tạo lại, bên trong đó còn có tế bào Thần tính, mức cực hạn thị giác của hắn có thể bắt kịp tốc độ gấp sáu trăm lần.

Nhưng, tốc độ di chuyển vừa nãy của Lâm Siêu đã vượt qua khỏi sự cực hạn của hắn.

"Lúc trước, hắn chiến đầu với Hắc Giao vẫn bảo lưu sức mạnh của mình!"

Hủy Diệt Giả cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không thể tin nổi sự thật này. Đột nhiên, hắn nhớ tới thời điểm mình đánh ngất cô gái kia, hắn nhìn thấy một luồng năng lượng màu đen từ người cô gái đó thẩm thấu vào cơ thể Lâm Siêu.

"Chính là do thứ đó!"

"Chắc chắn là do luồng năng lượng màu đen đó đã kích phát năng lực của hắn lên!"

"Năng lực của cô gái kia…"

Hủy Diệt Giả cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn đã sống mấy nghìn năm, nên không có gì có thể che dấu được đôi mắt hắn. Loại năng lực có thể khiến thể chất của một người gia tăng trong nháy mắt, mức độ quý giá không thể nào tưởng tượng nổi!

Mà người nắm giữ năng lực quý hiếm đó, cùng với Kẻ Chi Phối Hủ thi, tất cả đều là thủ hạ của Lâm Siêu.

Bỗng nhiên có một tiếng quát vang lên, dội vào tai hắn!

"Chết!"

Tiếng quát âm trầm, tràn đầy sát khí, lạnh lẽo đến cực điểm, dường như có thể làm cho không khí xung quanh đông cứng lại, phát ra từ miệng Lâm Siêu.

Đồng tử của Hủy Diệt Giả nháy mắt co rụt lại, bản năng muốn sử dụng năng lực 'Không gian Truyền tống' trốn đi nơi khác, nhưng bàn tay như hai gọng kìm vẫn siết chặt lấy cổ hắn. Dựa vào năng lực này của hắn, nếu như tiến hành truyền tống sẽ phải mang cả Lâm Siêu đi theo hắn, như thế vẫn không có cách nào thoát khỏi Lâm Siêu.

"Đáng chết, truyền tống trận thiếu một chút nữa đã có thể hoàn thành, chỉ một chút nữa mà thôi!"

Cơ thể Hủy Diệt Giả run lên bần bật, không biết là do sợ hãi hay là do tức giận, hắn cảm nhận được sát khí vô cùng mạnh liệt phát ra từ đôi mắt của Lâm Siêu, cùng với đó là bàn tay như hai gọng kìm không ngừng bóp chặt lại. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Chít!"

Cơ thể của Hứa Tư lệnh bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó, từ bên trong lỗ tai ông ta phát ra một tiếng rít dài. Giống như một loại ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, rồi bỗng nhiên có một luồng ánh sáng bắn ra từ lỗ tai ông ta, bắn ra xa mười mét, đồng thời nhanh chóng lao về phía trước trốn thoát!

Lâm Siêu liếc nhìn đôi mắt ảm đạm, dần mất đi ý thức của Hứa Tư lệnh, liền ngay lập tức có thể đoán ra. Cái thứ vật phát ra ánh sáng vừa mới bắn ra từ bên trong lỗ tai của Hứa Tư lệnh chính là chân thân của Hủy Diệt Giả, hắn buông bàn tay đang bóp lấy cổ họng của Hứa Tư lệnh.

Một luồng sáng lóe lên, đôi chân Lâm Siêu đang đứng trên mặt đất, đạp mạnh xuống mặt đất một cái, mang thân hình cao gần bốn mét của hắn bắn mạnh tới phía trước, tuy rằng những vạch đen cường hóa đã hoàn toàn tan vỡ, biến mất. Thế nhưng, dựa vào sức mạnh của bản thân, thế chất của hắn vẫn gấp 544 lần.

Vút!

Một luồng gió lao ập tới, ngay lập tức Lâm Siêu đã chắn phía trước con đường chạy trốn của của cái vật thể màu đỏ. Bàn tay hoàng kim của hắn hươ lên một cái, ngay lập tức bắt được, tóm chặt cái vật thể màu đỏ đó vào trong lòng bàn tay hắn.

"Chít Chít--!"

Những tiếng kêu sắc nhọn từ bên trong lòng bàn tay Lâm Siêu phát ra, dựa vào cảm giác từ lóng bàn tay, Lâm Siêu có thể cảm nhận được rõ ràng, cái vật thể màu đỏ trong lòng bàn tay mình đang không ngừng giãy dụa.

Lâm Siêu siết chặt nắm đấm của mình lại.

Cái vật thể đang giãy dụa kịch liệt trong lòng bàn tay của hắn, ngay lập bị bóp chặt lại, ko còn không gian để cho nó có thể giãy dụa nữa.

Lâm Siêu xòe bàn tay ra.

Năm ngón tay của Lâm Siêu vừa mới mở ra, một điểm hồng quang đột nhiên lóe lên, nhanh chóng bắn khỏi lòng bàn tay hắn lao về phía xa, nhưng mà chưa được bao xa lần thứ hai bị bàn tay Lâm Siêu tóm chặt lấy, rồi nằm im không chống cự.

"Giả chết?"

Lâm Siêu nhếch mép cười gằn, cái trò mèo như thế này hắn đã thấy rất nhiều lần rồi, thậm chí chính bản thân Lâm Siêu cũng đã dùng không biết bao nhiêu lần.

"Thả cho ta đi, hãy bỏ qua cho ta lần này."

Bỗng nhiên, có một âm thanh mơ hồ từ lòng bàn tay Lâm Siêu phát ra, cái con Hủy Diệt Giả này dường như biết mình không có cách nào thoát khỏi ma chưởng của Lâm Siêu, lên tiếng cầu khẩn, nói:

"Ta cải tà quy chính, ta không làm Hủy Diệt Giả nữa, ta sẽ trở thành Dẫn Đạo Giả của ngươi, ta sẽ dẫn dắt ngươi trở thành vua của thế giới này, ta…"

Lâm Siêu nhếch miệng cười gằn, năm ngón tay mở ra, thấy trong lòng bàn tay chân thân thực sự của Hủy Diệt Giả là một đống bầy nhầy không có hình dạng, màu đỏ bé bằng nắm tay trẻ con, nó không có hình thù cụ thể, không phải là một cục thịt nhỏ, cũng không phải là thứ chất lỏng sền sệt. Vừa mới bị bàn tay Lâm Siêu bóp mạnh tưởng chừng đã bị vỡ nát, biến dạng. thế nhưng giờ phút này nó đã khôi phục hình thái ban đầu, không tổn hại một chút nào.

"Ngươi thuộc nền văn minh nào?"

Tuy rằng Lâm Siêu muốn giết chết nó, thế nhưng trước khí giết chết nó, Lâm Siêu vẫn muốn thu được những thông tin hữu ích từ Hủy Diệt Giả.

"Atlantic…"

Hủy Diệt Giả phát ra âm thanh run rẩy sợ hãi, lúc này nó đã hoàn toàn không còn thái độ hung hăng như trước nữa.

Lâm Siêu đương nhiên cũng không thèm để ý đến cái thái độ của nó lúc này, hắn lạnh lùng hỏi:

"Phạm tội gì?"

"Giết người, phá hoại trật tự!"

Lúc này Hủy Diệt Giả đã trở nên vô cùng thành thật, hỏi gì đáp nấy, có điều vì sợ làm Lâm Siêu phẫn nộ, cho nên nó chỉ trả lời qua loa. Vì với loại tội danh giết người và phá hoại, nhẹ thì bị giãm giữ, nặng thì bị xử quyết, hắn lúc trước không đơn giản chỉ là giết người mà là đồ thành!

"Thật không?"

Vẻ mặt Lâm Siêu lộ sát khí, vì sự hiểu biết của hắn về các nền văn mình cũng tương đối đầy đủ. Cho nên hắn vừa nghe qua đã biết Hủy Diệt Giả không thành thật với mình.

Vèo!

Lâm Siêu túm chặt lấy Hủy Diệt Giả rồi ném nó lên trời.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Bên trong cái đống bầy nhầy có màu đỏ giống như thịt phát một âm thanh hoảng sợ.

Lâm Siêu dùng nắm đấm của mình để đáp lại câu hỏi của nó.

Rầm…rầm…rầm…rầm…!

Từng quyền, từng quyền đánh ra như mưa to gió lớn, điên cuồng đánh lên cơ thể của Hủy Diệt Giả, làm cho nó bay càng ngày càng cao lên trên trời. Lâm Siêu biết thể chất của Hủy Diệt Giả vô cùng yếu đuối, nên hắn khống chế thực lực của mình ở cấp năm mươi, không cần triển khai năng lực, tránh làm uổng phí tế bào năng lượng.

Long dực từ sau lưng mọc ra, đem Lâm Siêu bay lên trời, nắm đấm như mưa không ừng đập lên cơ thể của Hủy Diệt Giả, đánh cho cơ thể của nó không ngừng bị biến ra đủ loại hình dạng khác nhau.

"Ầm…ầm…ầm!"

Cơ thể của Hủy Diệt Giả trong nháy mắt đã bị trúng mấy trăm quyền, cơ thể bị đánh ra đủ loại hình dạng. Dùng giọng nó rủn rẩy, lập cập, kêu gào thảm thiết:

" Đừng, xin đừng làm như vậy. Ta có thể giúp ngươi, đừng… Ngươi không có năng lực khiến cho ta thực sự chết đi. Ta là tế bào thần tính…."

Nó chưa nói dứt lời, thì ngay lập tức vô số nắm đấm dội xuống!

Hủy Diệt Giả bị đánh đập khiến cho nó không thể nói được câu nào, chỉ có thể mở miệng không ngừng kêu gào thảm thiết.

Lâm Siêu không biết mình đã đánh ra bao nhiều quyền, mỗi quyền đánh ra làm cho cơ thể của Hủy Diệt Giả bay lên cao hơn một chút, trong nháy mắt đã đạt độ cao mấy nghìn mét.

"Còn không chết?"

Lâm Siêu liếc mắt nhìn thân thể của Hủy Diệt Giả bị đánh không ngừng biến ra đủ loại hình dạng.Thế nhưng khi nắm đấm của hắn vừa ngừng thì thân thể Hủy Diệt Giả nháy mắt lại khôi phục hình dạng ban đầu, trên cơ thể của nó không xuất hiện bất kì tổn thương nào.

"Thần tính tế bào. Không có cách nào giết chết?"

Lâm Siêu cau mày, hắn biết những sinh vật này,sức sống của mỗi tế bào trong cơ thể chúng nó đã đạt đến một cấp độ vô cùng cao, có thể bên trong tình trạng không được cung cấp chất dinh dưỡng, trải qua mấy nghìn năm vẫn có thể sống sót. Giống như Anubis kí sinh bên trong cánh tay phải của hắn vậy. Vì thế, rất khó tìm ra cách để nó thực sự chết đi!

"Đợi khi Anubis thức tỉnh, phải hỏi nó phương pháp mới đươc. Có điều, lấy tính cách của nó, chắc chắn nó sẽ không dám nói ra, vì nó sợ một lúc nào đó mình sẽ dùng những cách đó mà giết chết nó.

Bàn tay Lâm Siêu lại nắm chặt lại, nhào nặn một lúc, rồi mới dừng lại, nói:" Tạm thời ta không muốn tốn sức giết ngươi. Ngươi nên biết điều một chút!"

Hủy Diệt Giả cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, nó nghĩ có lẽ Lâm Siêu không có phương pháp để giết chết nó, nó mới thở phào một cái rồi suy nghĩ, xem ra cái kẻ Dẫn Đạo Giả sống kí sinh trên cơ thể người đàn ông này thực lực không những yếu đuối, mà còn sợ chết, không dám đem phương pháp này ra nói với người đàn ông này, cho nên ngay lập tức Hủy Diệt Giả đã khôi phục âm thanh cao ngạo của hắn, nói:

"Chỉ là một kẻ phàm nhân, ngươi không bao giờ có thể giết chết được ta, nếu như ta dễ dàng có thể bị giết chết như vậy, thì làm sao có thể sống được đến bây giờ? Ta khuyên ngươi nên biết điều, để ta rời đi,ta có thể vì chuyện cũ tạm thời bỏ qua cho ngươi!"

"Ồ?"

Hai hàng lông mày của Lâm Siêu nhíu chặt lại.

Tiếp theo sau đó, hắn lần thứ hai ném Hủy Diệt Giả lên trời, sau đó dùng nắm đấm nện vô số quyền lên cơ thể của nó, đánh cho cơ thể của nó biến thành vô số hình dạng khác nhau. Những tiếng gào thét đau đớn thống khổ không ngừng vang lên. Mặc dù cơ thể Hủy Diệt Giả không bị tổn thương, thế nhưng nó vẫn có cảm giác đau đớn.

"Đừng, đừng…"

Hủy Diệt Giả không ngừng kêu lên đau đớn.

Lâm Siêu tiếp tục đánh ra hơn trăm quyền nữa rồi mới dừng lại, sau đó tóm nó vào trong lòng bàn tay, tùy tiện xoa bóp, vầy vò, rồi lạnh lùng nói:

"Ngươi nói xem, nếu như bây giờ ta đem ngươi ném ra bên ngoài vũ trụ, người có thể không chết được không?"

"Vũ trụ?"

Hủy Diệt Giả hoảng sợ, cơ thể của nó không ngừng run lên cầm cập.

Vũ trụ là cấm địa của mọi loại sinh mệnh, khu vực chân không. Tuy cơ thể nó là tế bào thần tính, không cần không khí, không cần dinh dưỡng, không cần nước để tồn tại. Nhưng nó lại cần những loại nguyên tố khác, mà những nguyên tố này bên trong vũ trụ không tồn tại.

"Ta sai rồi…"

Âm thanh Hủy Diệt Giả run rẩy không ngừng.

Lâm Siêu lạnh lùng ra lệnh cho nó:

"Biến thành một cái đồng hồ đeo tay, hoặc là một chiếc nhẫn, không có lệnh của ta, không được tự ý thay đổi hình dạng."

"Được rồi!"

Hủy Diệt Giả dùng âm thanh buồn bã trả lời, nó biết mình không có có khả năng để bàn điều kiện với một người quyết đoán như Lâm Siêu. Thứ nhất là nó không có đủ tư cách, thứ hai là người đàn ông này không có đủ kiên trì.

Nó khống chế tế bào thần tình trong cơ thể mình, quấn một vòng xung quanh cổ tay trái Lâm Siêu, sau đó từ từ biến thành một cái đồng hồ đeo tay, nhìn qua hình dáng vô cùng giống, còn có cả nước sơn màu kim loại nữa. Cơ thể của nó là tế bào thần tính, cho nên không những có thể biến thành bất cứ một hình dạng nào, còn có thể biến thành bất cứ một bộ phận nào trên cơ thể con người như con ngươi, hàm răng, lông, móng tay. Vì thế nó có thể dễ dàng biến hình trở thành một cái đồng hồ đeo tay.

"Nhớ tính toán thời gian cho chính xác đấy, chỉ cần sai lệch một giây, người tự lãnh lấy hậu quả."

Lâm Siêu lạnh lùng nói.

"Không phải chứ, người đừng nên bắt nạt người quá!"

Trên mặt kính của cái đồng hồ kim loại xuất hiện một cái miệng kêu lên.

"Muốn ra vũ trụ?"

Lâm Siêu hờ hững nhìn nó.

"…"

Cái miệng xuất hiện trên mặt kính của đồng hồ đeo tay biến mất, sau đó bên dưới mặt kính xuất hiện các vạch chỉ giờ, kìm giờ, kim phút, kim giây bắt đầu chuyển động. Nếu chỉ đơn giản biến hình thành một cái đồng hồ, thí đó là một chuyện vô cùng dễ dàng với nó. Thế nhưng nếu muốn biến thành một cái đồng hồ đeo tay có thể tính được thời gian một cách chính xác, thì sẽ cần phải một sự chú tâm thực sự.

Đừng nói là một phút, cho dù là một giây cũng không được nghỉ ngơi.

Có điều, vì bị tử vong đe dọa, nên nó chỉ có thể đành ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt đưa chân chấp nhận vô điều kiện.

Đôi cánh rồng sau lưng Lâm Siêu vỗ mạnh, đưa hắn từ trên trời cao dần hạ xuống đất. Lâm Siêu không muốn đưa con Hủy Diệt Giả này ra ngoài vũ trụ, vì thứ nhất quãng đường quá xa, vô cùng lãng phí thời gian. Thứ hai, con Hủy Diệt Giả này là tế bào thần tính, có lẽ còn có công dụng khác, nếu cứ thế mà giết chết nó thì có chút lãng phí, có lợi cho nó quá. Chờ khi Lâm Siêu nắm trong tay những kỹ thuật khoa học hiện đại của các nền văn minh khác, có lẽ sẽ có cơ hội nghiên cứu một cách đầy đủ nhất, sau đó lợi dụng tế bào thần tính này.